Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng năm, vào dịp lễ tế Tiên vương và Thượng thần, hoàng đế Nhân quốc lại tổ chức đại hội đi săn. Người tham dự gồm toàn bộ con cháu trong hoàng thất và các vương tôn công tử của văn võ bá quan trong triều. Con thú lớn nhất săn được trong ngày hôm ấy sẽ được đem đi tế thần để cầu phúc cho dân chúng.

Huỳnh Hiểu và Mộ Dung Phong thay y phục cho phù hợp rồi cùng lên đường tới khu rừng phía Tây thành Đông Doanh. Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, theo sau là một đoàn quân hộ vệ cùng tì nữ. Huỳnh Hiểu âm thầm thở dài, cũng quá khoa trương đi.

Nàng vén rèm xe ngựa, đưa mắt quan sát cảnh vật bên ngoài. Đường phố cổ đại tuy có chút gập ghềnh nhưng cũng khá đẹp mắt. Người dân đi lại nô nức, âm thanh náo nhiệt vang tới khiến Huỳnh Hiểu thấy rộn ràng hẳn lên. Chỗ này khác hoàn toàn với vương phủ tĩnh lặng của Mộ Dung Phong.

Đến nơi, Huỳnh Hiểu cố gắng hết sức để lết xuống. Quãng đường vừa rồi phải đi qua rừng, đường rất khó đi, nàng không nghĩ tới ngồi trong xe ngựa lại xóc nảy dã man đến vậy. Trời ơi, cái mông của nàng, đau quá đi à. Đi bộ có khi còn sướng hơn. Mắt thấy Mộ Dung Phong vẫn điềm nhiên bước đi, Huỳnh Hiểu không khỏi khâm phục sức chịu đựng của hắn. Cả người nàng đau ê ẩm rã rời, không biết ngày mai có thể cùng hắn đi săn không. Huỳnh Hiểu mệt mỏi gọi Mộ Dung Phong:

- Tiểu Phong à, đi chậm chút, ta không thể đi tiếp được nữa rồi.

- Hiểu Hiểu cố lên nào, một chút nữa là đến lều trại của chúng ta rồi. - Mộ Dung Phong khảng khái đến bên cạnh dìu nàng đi.

- Tiểu Phong, chân ta thật sự là không thể bước tiếp được. Hay là cậu cõng ta đi nha. - Huỳnh Hiểu chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương đề nghị. Ây, nàng là đáng thương thiệt mà.

- Ừ, tỷ lên đi. - Mộ Dung Phong xoay người, cúi thấp xuống đỡ lấy Huỳnh Hiểu. Hắn xốc nàng lên, hai tay đưa ra sau giữ lấy hai chân nàng. Huỳnh Hiểu vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, dựa cả người vào bờ vai rắn chắc của Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong đứng lên, cõng nàng đi thẳng vào lều.

Huỳnh Hiểu vui vẻ mỉm cười, tiểu Phong của nàng đáng yêu ghê. Ai, được cõng đi thế này thích thật đấy. Lưng Mộ Dung Phong vừa to dày, vừa ấm áp, nàng tựa vào vô cùng thoải mái.

Đám người hầu đi theo sau nhìn hai người thì hốt hoảng vô cùng. Lính canh cũng chẳng khá khẩm gì hơn, mắt họ suýt lồi ra ngoài, miệng mở lớn tới mức có thể nuốt trọn một con voi. Ai chẳng biết Mộ Dung Phong tính tình kì quái, chỉ hận không thể tránh xa loài người mà nay lại chịu hạ mình cõng nữ nhân. Có lẽ nào trời sắp nổi giông bão?

Vào trong lều, Mộ Dung Phong đặt Huỳnh Hiểu ngồi xuống giường, hắn tự tay rót cho nàng một ly trà, quan tâm nói:

- Tỷ uống đi cho đỡ mệt.

Huỳnh Hiểu vui vẻ nhận lấy uống cạn một hơi. Nàng nằm xuống giường, đi đường cả ngày khiến nàng mệt chết rồi. Bây giờ nàng phải ngủ bù dưỡng sức mới được. Mộ Dung Phong nhìn nàng như mèo con say ngủ, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười yêu chiều.

Sáng sớm, những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại trên những phiến lá, ánh nắng sớm tươi mát tưới thêm sức sống cho cảnh vật. Cánh rừng rậm mang theo mùi ẩm ướt và mùi đất ngai ngái. Ở doanh trại, quân lính tập hợp theo hàng lối, tiếng tù và báo hiệu đã vang lên. Tất cả những người tham gia đều tập trung lại ở hoàng lăng chờ lệnh của hoàng đế. Họ đứng cạnh tuấn mã của mình, cung kiếm sẵn sàng, chỉ chờ hiệu lệnh là có thể xuất phát. Mộ Dung Phong dẫn Huỳnh Hiểu tới cạnh một con bạch mã cao lớn, đây chính là người bạn đồng hành của hai người họ.

Mộ Dung Triệt một thân long bào màu tím chói mắt, oai vệ bước lên bục đọc điếu văn. Hắn hướng mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng. Sau đó, Mộ Dung Triệt đánh ba hồi trống, âm thanh vang dội tứ phương. Toàn thể quân sĩ đều hô vang một tiếng "xuất phát". Thấy hiệu lệnh, tất cả mọi người cùng lên ngựa thẳng tiến vào rừng. Lát sau đã không thấy bóng dáng bất cứ một ai, chỉ còn lại cả một khoảng sân trống vắng mịt mù khói bụi và tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.

Mộ Dung Triệt lúc này mới vẫy tay gọi Vệ Ảnh lại, cẩn thận dặn dò:

- Ngươi đuổi theo bảo vệ vương gia. Cố gắng giữ khoảng cách, đừng để nó phát hiện.

- Thuộc hạ đã rõ. - Vệ Ảnh tuân lệnh rồi nhanh chóng lên ngựa đuổi theo.

Mộ Dung Phong nói là đi săn nhưng trên người hắn không hề mang theo cung kiếm. Hắn chẳng qua là muốn dẫn Huỳnh Hiểu đi thăm thú khu rừng một chút. Lần đầu tiên cưỡi ngựa, Huỳnh Hiểu có chút sợ hãi, tay ôm chặt lấy Mộ Dung Phong không rời. Mộ Dung Phong biết nàng sợ bèn điều chỉnh cho ngựa chạy chậm lại.

Quá trưa, hai người dừng lại ở bên một con suối nhỏ nghỉ ngơi. Huỳnh Hiểu lấy thức ăn trong giỏ ra đưa cho Mộ Dung Phong. Hắn nhận lấy, không có chút hình tượng nào ngấu nghiến ăn. Huỳnh Hiểu cũng thật tốt, nàng còn nhớ mang theo bánh ngọt cho hắn.

Huỳnh Hiểu lấy nước suối rửa mặt, oa, cảm giác mát mẻ làm nàng tỉnh táo, khoan khoái lạ thường. Huỳnh Hiểu hít sâu một hơi, không khí ở đây thật trong lành, khác xa với không khí đầy khói bụi của thế kỉ XXI. Nàng ngồi xuống cạnh một gốc cổ thụ lớn, thoải mái dựa vào thân cây, tận hưởng thiên nhiên. Mộ Dung Phong nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng thấy vui lây.

Bỗng nhiên Mộ Dung Phong nhăn trán, hắn dường như nghe thấy tiếng động ở gần đây thì phải. Là ai đến đây? Ngẫm nghĩ lại, hôm nay là đại hội đi săn, người ta đến suối lấy nước uống cũng không có gì là lạ. Nghĩ tới đây, hắn âm thầm thở phào một cái. Tuy nhiên, hắn không thích có bất cứ kẻ nào đến phá vỡ không khí vui vẻ của hắn và Hiểu Hiểu.

Soạt.. soạt.. soạt.

Một đám hắc y nhân che mặt hiện ra, trong tay chúng lăm lăm những lưỡi kiếm dài sắc nhọn. Mộ Dung Phong lập tức lấy thân che chở cho Huỳnh Hiểu. Huỳnh Hiểu hoảng sợ nhìn đám người lạ mặt xuất hiện, đây chính là thích khách trong truyền thuyết sao? Nhưng tiểu Phong và nàng đâu có đắc tội ai mà lại bị ám toán thế này? Huỳnh Hiểu hai tay run rẩy nắm lấy áo Mộ Dung Phong, nàng bây giờ phải làm sao đây? Mộ Dung Phong nheo mắt nhìn mấy hắc y nhân, ánh mắt giận dữ đầy sát ý không có lấy một tia run sợ. Hắn điềm tĩnh vỗ vai trấn an Huỳnh Hiểu:

- Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ.

- Mộ Dung Phong, mau ngoan ngoãn đầu hàng theo ta đi. Nếu không, ngươi đừng trách chúng ta không khách khí. - Một hắc y nhân cất cao giọng đe dọa.

Mộ Dung Phong nhếch mép cười, hoàn toàn không đem lời nói của nam nhân kia để vào tai. Hắn mạnh mẽ phun ra hai tiếng:

- Đừng mơ.

- Tất cả xông lên bắt lấy hắn. Nhớ là phải bắt sống, tuyệt đối không được giết chết hắn. - Hắc y nhân giơ cao kiếm ra lệnh.

Những thân ảnh màu đen vụt tới đem lưỡi kiếm sắc nhọn hướng Mộ Dung Phong mà xuất chiêu. Mộ Dung Phong trước tình thế nguy hiểm mà không hề lộ ra một tia lúng túng hay lo sợ, hắn nhanh chóng đẩy Huỳnh Hiểu ra, trực tiếp lao vào cuộc chém giết.

Huỳnh Hiểu run sợ nhìn thảm cảnh trước mắt. Hai chân nàng mềm nhũn tưởng chừng sắp không đứng vững nữa. Tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến thần kinh nàng giật lên từng hồi. Mộ Dung Phong vừa rồi tay không tấc sắt lần lượt bẻ gãy cổ vài hắc y nhân rồi đoạt lấy kiếm không chút lưu tình ra tay. Kiếm pháp của Mộ Dung Phong rất cao cường, từng đường kiếm sắc sảo mà uy lực của hắn đưa lên, không một kẻ nào có thể trốn thoát. Mộ Dung Phong ra tay vô cùng tàn độc, hắn chỉ cần một chiêu là có thể lấy mạng đối phương. Tỷ dụ như lúc này, hắn nghiêng người tránh đường kiếm của hắc y nhân phía sau nhưng tay kiếm lại khẽ đảo một vòng xuất ra một đường kiếm uy lực lớn lập tức đem thân hắc y nhân kia chia thành hai phần. Từng đường kiếm như những cơn cuồng phong đem ngạo khí của hắn tiến tới một chiêu kết thúc sinh mạng của đối thủ. Những thân ảnh màu đen lần lượt ngã xuống, máu đỏ nhuộm ướt một vùng đất lớn.

Huỳnh Hiểu nhận thấy đôi mắt Mộ Dung Phong không biết từ bao giờ đã chuyển thành màu xanh lam lạnh lẽo vô hồn. Ánh mắt ấy tuyệt tình thế nào, có thể khiến người ta nhìn vào không rét mà run. Đôi con ngươi màu lam ấy hiện lên những tia máu đỏ vằn, không che dấu nổi lên sát ý cuồn cuộn. Nam nhân cầm đầu đám hắc y nhân hành thích Mộ Dung Phong chứng kiến hắn hạ thủ từng người dễ như trở bàn tay, da đầu không khỏi run lên. Y vội vã túm lấy Huỳnh Hiểu, kề kiếm bên cổ nàng hướng Mộ Dung Phong đe dọa:

- Mộ Dung Phong mau dừng tay lại, bằng không ta sẽ giết nàng ta.

Huỳnh Hiểu toàn thân căng cứng, bàn tay như sắt thép của hắc y nhân bóp chặt lấy bả vai nàng làm nàng đau phát khóc. Còn nữa, lưỡi kiếm sắc bén kia cứ thế mà ghé sát vào cái cổ thân yêu của nàng. Huỳnh Hiểu ở đây chưa tới một tháng mà đã hai lần bị người khác đem kiếm đặt vào cổ. Nghĩ tới, nàng thấy mình thật đáng thương. Nàng nhìn Mộ Dung Phong cầu cứu nhưng miệng lại không thể thốt ra một lời.

Mộ Dung Phong làm ngơ lời y nói, hắn phi hai thanh kiếm xuyên tim hai hắc y nhân phía sau. Dưới đất la liệt xác các sát thủ, cánh rừng rậm bây giờ chỉ còn lại ba người: Mộ Dung Phong, Huỳnh Hiểu và tên hắc y nhân này. Mộ Dung Phong lê lưỡi kiếm dưới đất tiến dần về phía nam nhân kia. Hắc y nhân lùi lại, kề kiếm càng sát cổ Huỳnh Hiểu hơn:

- Ta kêu ngươi dừng lại mà! Ngươi thật sự muốn nàng chết sao? - Hắc y nhân lớn tiếng nói. Dù có cố sức che dấu thế nào thì thanh âm của y cũng không tránh khỏi run rẩy, hoảng hốt.

Mộ Dung Phong vẫn bước tiếp, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo kia không có lấy một tia cảm xúc. Hắn như một tòa băng sơn hùng dũng, ánh mắt lam lóe lên một tia châm chọc nhưng nhanh chóng biến mất.

Nội tâm Mộ Dung Phong lúc này như cái vực sâu không đáy, không thể nhìn thấu. Hắc y nhân không biết Mộ Dung Phong đang nghĩ gì, y không tránh khỏi bị hoảng sợ. Mộ Dung Phong này không đơn giản một chút nào. Một khắc trước hắn còn thâm tình che chở cho nữ nhân này, một khắc sau lại bày ra cái dáng vẻ hờ hững, lạnh lùng, không màng đến sống chết của nàng.

Huỳnh Hiểu sắc mặt trắng bệch, Mộ Dung Phong ở phía trước hoàn toàn không để ý đến nàng. Nàng thấy khuôn mặt hắn giờ bao phủ một tầng hàn khí lạnh lẽo cực điểm. Hắn vậy mà không quan tâm tới sống chết của nàng? Tiểu Phong của nàng từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy? Còn nữa, đôi con ngươi lam kia là sao? Nàng không hiểu mọi chuyện phát sinh lúc này là gì? Huỳnh Hiểu chỉ thấy toàn thân ớn lạnh, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy nàng.

Hắc y nhân giờ mới chú ý đến đôi mắt Mộ Dung Phong. Là màu lam. Từ khi nào mắt hắn chuyển thành màu lam đáng sợ đó? Trời ơi, gặp quỷ, y gặp quỷ thật rồi.

Mộ Dung Phong vẫn thong dong tiến về phía trước, hắn nhếch khóe môi, cười như không cười:

- Đe dọa ta sao? Chờ đến kiếp sau đi! - Hắn nghiến răng rít mạnh từng chữ.

Không để hắc y nhân kịp phản ứng, Mộ Dung Phong nhanh chóng hướng kiếm về phía Huỳnh Hiểu. Huỳnh Hiểu sợ hãi nhắm chặt mắt lại, trái tim nàng run lên rồi như đông cứng lại trong trạng thái ngừng đập. Nàng không thể thở nổi, cảm giác bức bách đè nén trong người khiến nàng rất khó chịu, cổ họng lại nghẹn ứ không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Lưỡi kiếm của Mộ Dung Phong cách cổ Huỳnh Hiểu chỉ vài phân bỗng dịch sang trái một đạo đâm xuyên tim hắc y nhân. Đường kiếm của Mộ Dung Phong rất nhanh rất chuẩn xác, nhưng mấu chốt là hắn có thể dịch chuyển kiếm một cách thần kì như vậy, điều này không phải cao thủ nào cũng có thể làm được.

Huỳnh Hiểu nghe thấy "keng" một tiếng, nàng giật mình từ từ mở mắt, hóa ra là lưỡi kiếm bên cổ nàng rơi xuống kêu lên. Nhưng.. nàng không chết?

Huỳnh Hiểu kinh ngạc xoay người thấy Mộ Dung Phong điên cuồng chém tên hắc y nhân vừa uy hiếp nàng. Thân xác nam nhân kia đã bị Mộ Dung Phong chém cho tan nát, máu thịt lẫn lộn.

Huỳnh Hiểu nhìn thấy ánh mắt đỏ vằn của Mộ Dung Phong lúc này thì hoảng sợ tột độ. Lưỡi kiếm của Mộ Dung Phong bao phủ một màu đỏ của máu, tại đầu mũi kiếm, máu nhỏ từng giọt xuống thấm vào đất. Bạch y trắng sáng của hắn cũng dính không ít máu tươi. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giết người thảm khốc đến vậy. Nàng lần đầu tiên chứng kiến một Mộ Dung Phong đáng sợ đến vậy.

Cả vùng đất ẩm xung quanh loang lổ máu. Hoàng hôn buông xuống, mặt trời một màu đỏ sậm đem ánh chiều tà phủ lên khung cảnh tan hoang ấy càng làm tăng thêm vẻ rùng rợn. Đây có thể coi như một bức huyết cảnh tuyệt mĩ khiến người ta nhìn vào không khỏi rợn tóc gáy. Nam nhân ở đây một thân bạch y đã bị máu nhuộm đỏ không ít như ác ma Tu La dưới địa ngục hiện lên. Vẻ đẹp của hắn khiến chúng sinh điên đảo nhưng cũng khiến người ta kinh hãi mà tránh xa.

Huỳnh Hiểu ngước đôi mắt trống rỗng lên nhìn Mộ Dung Phong, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn. Nàng không biết nam nhân trước mặt có phải là Mộ Dung Phong mà nàng biết không. Mộ Dung Phong cước bộ về phía nàng, ánh mắt đã thu lại sát ý nhưng thủy chung vẫn lạnh lùng không lộ ra một chút thần thái cảm xúc. Hắn im lặng nhìn nàng không nói lấy một câu.

Huỳnh Hiểu run rẩy, toàn thân vô lực sắp không trụ vững nữa, tầm mắt nàng tối sầm lại rồi lịm đi. Mộ Dung Phong đưa tay đỡ lấy thân ảnh nhỏ bé đã ngất đi. Hắn đoán chắc nàng đã bị dọa cho sợ hãi rồi.

Mộ Dung Phong quăng kiếm xuống dưới đất rồi đưa nàng lên ngựa trở về. Lúc Vệ Ảnh tìm tới nơi chỉ thấy khắp nơi đều là máu và xác chết. Phía trước vương gia ôm Huỳnh Hiểu cô nương trở về doanh trại. Hắn âm thầm thở dài, vẫn là hắn đến muộn. Xem ra gặp chuyện lớn rồi. Hắn phải nhanh chóng trở về bẩm báo hoàng thượng để tìm cách giải quyết.

Mộ Dung Phong đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Vệ Ảnh ở phía sau. Hắn không có ngạc nhiên, thậm chí còn đoán trước được điều này. Mộ Dung Phong lạnh lùng ra lệnh:

- Kêu người tới thu dọn xác bọn chúng về doanh trại, ta có việc dùng.

Nói xong không chờ Vệ Ảnh phản ứng Mộ Dung Phong đã phi ngựa đi mất. Vệ Ảnh nhìn Mộ Dung Phong bằng ánh mắt khó hiểu, không biết vương gia lấy xác mấy người kia làm gì. Không lẽ muốn điều tra? Có lẽ vậy. Vệ Ảnh không suy nghĩ nhiều, rút trong tay một chiếc kèn bằng kim loại thổi một hơi kêu gọi thuộc hạ tới cùng hắn thu dọn xác đám người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro