Phần 6: Sao nàng giống như không gả ra ngoài được vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Giới tính của người phối ngẫu sau khi xuyên không... Nam... Dương Xuyến Xuyến sợ đến mức run người, má ơi, có cả vô tính nữa hả? Vừa chân thật vừa đáng sợ!

Triều đại xuyên không, dĩ nhiên là một triều đại khác...

Dương Xuyến Xuyến vừa nghĩ vừa viết.

Trong giây lát, cô chợt cảm thấy cả người mình nhẹ hẫng đi, giống như cô đang trôi dạt ở giữa không trung vậy...

Sấm sét giữa trời quang!

"Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa nói gì? Ai tìm trượng phu cho ta?"

Dương Xuyến Xuyến đột nhiên ngồi dậy, xốc mền lên, nhìn chằm chằm bản thân mình, nàng không có mặc quần áo sao?

Nhìn ra xung quanh, trời ạ, toàn bộ là khung cảnh cổ đại!

Đây là tình huống gì vậy?

Chỉ vì nhận món quà là quyển khảo sát xuyên không do ba mẹ gửi về, nàng cao hứng mà điền vào, nào ngờ vừa tỉnh lại... nàng đã xuyên không rồi sao?

Trở thành vị tiểu thư trong căn nhà này.

Tiểu thư thì tiểu thư thôi đi, còn là một tiểu thư đang tuyển chọn trượng phu...

Dương Xuyến Xuyến nắm cổ áo của nữ tử nhỏ bé đang đứng bên cạnh mình, la lên, "Ngươi nói lại cho ta nghe một lần nữa! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

Tiểu nha hoàn sợ tới mức rụt cổ, chỉ tay về một hướng, vừa chỉ vừa sợ tiểu thư, nhỏ giọng nói, "Tiểu thư bớt giận, là lão gia..."

"Mười nam nhân ở chỗ đó là do lão gia khổ công tìm đến để cưới tiểu thư, chỉ cần ai trong bọn họ đánh thắng những người còn lại, hôm nay buộc phải động phòng cùng tiểu thư!"

Người nào đó buộc phải cưới nàng sao?

Dương Xuyến Xuyến nhíu mày, ánh mắt không khỏi tức giận. Nàng liếc qua tấm gương ở đằng kia, dáng vẻ vẫn hoàn hảo như trước, dung mạo tuyệt thế, đẹp đẽ không ai bì kịp.

Nhưng mà... sao nàng giống như không gả được ra ngoài vậy? Buộc phải dùng tới hai chữ ép cưới?

  Nàng là Dương Xuyến Xuyến, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Thật buồn cười, một nam nhân đáng giá đến thế sao?


"Động phòng? Ta phải động phòng với một người trong số họ?" Dương Xuyến Xuyến hít sâu một hơi vì tức giận, dựa theo ngón tay đang chỉ của tiểu nha hoàn mà nhìn qua.

Phía bên đó có mười nam nhân đang đứng, Nơi đó đứng thập nam nhân, lăn lộn, cấu xé, dây dưa lẫn nhau, thậm chí còn cất tiếng chửi mắng.

"Đại tiểu thư Dương gia là của ta! Ai cũng không được cướp!"

"Đại tiểu thư Dương gia là của ta! Của ta!"

"Dựa vào đức hạnh của ngươi mà cũng đòi xứng với Đại tiểu thư Dương gia hả?!"

"Dương lão gia nói, nếu ai thắng cuộc sẽ lập tức động phòng cùng tiểu thư, cho đến khi tiểu thư có con thì..."

"Cho nên... không cần nhiều lời thêm nữa! Chúng ta cứ dùng sức mạnh mà xem ai mới là kẻ thắng cuộc!"

Tiếp theo đó là một trận đánh mãnh liệt, bụi đất bay tán loạn, bịch bịch bộp bộp, hỗn loạn vô cùng.

"Ai đánh thắng sẽ ngủ với ta?!"

Dương Xuyến Xuyến vừa cắn răng vừa nói với tiểu nha hoàn, thế nhưng, trong lòng nàng vẫn hiểu rõ bản thân mình mang họ Dương...

Cũng không biết phải kêu cái gì bây nữa!

"Dạ." Tiểu nha hoàn gật đầu liên tục giống như giã tỏi, sau đó nói, "Lão gia nói như vậy."

Khóe miệng Dương Xuyến Xuyến hơi run run, nàng nhìn đám người đang đánh ngoài kia, vẻ ngoài từng tên rất khác biệt...

Tại sao người ta xuyên không, chẳng phải vương tôn quý tộc cũng là thế gia danh môn, mà bản thân nàng lại lâm vào tình trạng này?

Huống hồ, nàng vẫn là người của thế kỷ hai mươi mốt, là người được hâm mộ nhất trong giới phụ nữ, không đời nào lâm vào cảnh không có người dám cưới.

"Tại sao không hỏi ý của ta?" Nàng không phải Đại tiểu thư của Dương gia, nàng là Dương Xuyến Xuyến xuyên không tới! Hôn sự của nàng phải do nàng làm chủ!

"Lão gia nói, nếu hôm nay tiểu thư không chịu động phòng cùng một người trong số họ, lão gia sẽ buộc phải tiến hành kế hoạch kia!"

"Kế hoạch? Còn có kế hoạch nữa à? Kế hoạch gì?"

"Chính là... buộc tiểu thư xuống xuân dược, sau đó đưa tiểu thư lên giường để động phòng hoa chúc với cô gia* để khiến gạo nấu thành cơm, kế tiếp sẽ sinh ra người nối nghiệp cho Dương gia..."

*Cô gia: Chồng của tiểu thư

  "Cái gì!!!! Từ lâu ta đã mơ mình được xuyên không, và khi ta xuyên qua lại trở thành như thế này? Còn bị buộc phải thành thân, có phụ thân nhà nào mà lại nhẫn tâm đến thế không, ép buộc con gái mình như vậy? Chẳng lẽ ông ấy không biết sao? Hôn nhân chính là nấm mồ chôn đối với nữ nhân!!!.... Rốt cuộc đây là đạo lý gì vậy hả?!!!"


Dương Xuyến Xuyến cắn chặt răng, gằn từng tiếng một.

Tiểu nha hoàn kia cũng đồng tình, nàng ta nhìn qua chủ tử, an ủi, "Không sao đâu, tiểu thư. Nữ nhân đều phải thành thân... Dù sao có người chịu cưới tiểu thư là tốt rồi!"

Nín nha...

Cái gì mà có người chịu cưới tiểu thư là tốt rồi hả?

Dương Xuyến Xuyến trừng mắt hung dữ với tiểu nha hoàn. Nàng lên giường nằm, nhìn thẳng lên xà nhà, trong lòng vô cùng buồn bã.

Cha mẹ nàng có thật sự yêu thương nàng không?

Vì sao lại tặng quyển sách xuyên không ấy cho nàng?

Nhận được quà, vì sao nàng muốn điền vào?

Vì sao lại điền vào quyển sách xuyên không ấy?

Trong giây lát, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy hối hận không thôi.

"Những người đó đều được lão gia khổ công tìm kiếm để tiểu thư lựa chọn. Tiểu thư, người yên tâm, bọn họ nhất định sẽ trung thành và tận tâm với người, bởi vì trước mặt lão gia, bọn họ đã lập lời thề..."

Dương Xuyến Xuyến vừa nghe tiểu nha hoàn an ủi vừa ôm ấp một niềm hy vọng vừa trỗi dậy từ tận đáy lòng, khổ công tìm được sao... Nếu như bọn họ thật sự là nam nhân tốt, nàng sẽ cố gắng chấp nhận.

Vì thế, nàng mở miệng hỏi, "Bọn là người thế nào?"

"Một số người thì ăn xin ở phố Tây, một số người thì nhặt rơm củi ở phố Đông, ngoài ra còn có một số người bán dầu mè..."

"Loại người đó mà cũng xứng với bổn tiểu thư sao?"

Dương Xuyến Xuyến vốn định bình tĩnh tiếp nhận, vừa nghe đến đó, nàng lập tức nhảy dựng lên.

Nàng thừa nhận, bây giờ nàng rất hận vị lão gia mà tiểu nha hoàn kia vừa nhắc tới, thậm chí còn muốn nghiền ông ta thành tro bụi, tuyệt đối không thể bỏ qua!

"Tiểu thư, người đừng nóng giận..."


  "Nóng giận? Ta không nóng giận nổi nữa rồi! Ta... Ta..." Dương Xuyến Xuyến nhìn quanh nhìn quất, sau đó buộc chặt y phục trên người rồi ném khăn trải giường cho nó vắt qua xà nhà, "Mau gọi lão gia đến cho ta... Bảo ông ấy đuổi đám người đó đi! Bằng không, ngày hôm nay, ta sẽ chết cho các ngươi xem!"


Một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ!

Nàng đã dùng chiêu này với cha mẹ mình rất nhiều lần!

"Các ngươi đừng kéo ta... Muốn ta gả cho người như vậy, không bằng để ta chết còn tốt hơn... Dù sao thì ta cũng chẳng muốn sống nữa, ta không thể bị khi dễ như vậy...!"

Dương Xuyến Xuyến vừa nói vừa bước xuống giường, cột một đầu chiếc khăn đang vắt qua xà nhà.

Nhưng mà thật kỳ lạ, bọn nha hoàn này cứ làm như không thấy, để mặc nàng muốn thắt khăn thì thắt.

Dương Xuyến Xuyến thấy vậy thì giậm chân dữ dội. Nàng trừng mắt với bọn nha hoàn, nghiến răng thật chặt.

Tại sao không có ai đồng tình với nàng, họ không thấy nàng đang thắt khăn hay sao? Tại sao lại để mặc nàng?

"Các ngươi không thấy ta sẽ thắt cổ sao? Còn không mau đi tìm lão gia?" Dương Xuyến Xuyến rốt cuộc nhịn không được mà hỏi một câu.

"Tiểu thư, lão gia đã dặn dò, nếu tiểu thư còn dùng đến chiêu thắt cổ này thì cứ để mặc tiểu thư thắt, tiểu thư mà treo cổ thật thì lão gia sẽ bớt lo đó!"

Cái gì?!

Dương Xuyến Xuyến nghe vậy thì run hết cả người! Bàn tay nắm chặt chiếc khăn đang thắt chợt trở nên trắng bệch. Ngọn lửa không tên bốc lên từ tận đáy lòng, dần dần lan tới đỉnh đầu!

Đầu óc nàng nhất thời nóng lên. Dương Xuyến Xuyến bất chấp tất cả, đưa đầu vào vòng khăn thắt, cả người cứ thế mà xuôi thẳng xuống.

Nàng cảm thấy việc hít thở ngày một khó khăn, trong lòng vô cùng hối hận...


Lúc nàng tỉnh lại, cần cổ vẫn còn rất đau, cho dù chỉ thở nhẹ một hơi cũng cảm thấy cổ họng mình giống như bị xé rách.

Dương Xuyến Xuyến nhịn không được mà mở miệng nói một tiếng, giọng khó nghe muốn chết. Nàng nhíu mày, thân thể giật giật rất khó chịu.  


_________ Chương này dài vì ta đăng gộp nha... Đọc đi hay mà.___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro