chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phi Ảnh sau khi ở lại vương phủ cơm ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Lạc Yên . Mấy lần cố ý đi qua ngự hoa viên để mong được gặp nàng. Nhưng cuối cùng chỉ là thất vọng.
Hiểu Thanh thấy thế liền đến nói chuyện với Lạc Yên , khiến cho Lạc Yên  không khỏi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại trở về gương mặt lạnh lùng
"Ngươi đến đây có việc gì"
"A cũng không có việc gì, rảnh rỗi liền đến tìm ngươi nói chuyện"
Lạc Yên cười lạnh:
"Ngươi ở bên cạnh vương gia còn có thời gian đến tìm ta sao"
"Ta có chuyện nên mới tìm ngươi"
Lạc Yên  không nói vẫn đang chăm chú tỉa tót bông hoa ở trên cửa sổ.

"Là thế này ngươi ở trong phủ cũng một thời gian rồi, người ngươi thích cũng không có thích ngươi. Chi bằng nên đi tìm người khác cho riêng mình thì hơn"

"Ngươi là có ý muốn đuổi ta khỏi vương phủ sao"

"Ý của ta không phải là như vậy. Ngươi hãy suy nghĩ cần gì phải yêu một người không yêu ngươi. Chi bằng hãy cho người khác cơ hội"

Lạc Yên  nhíu mi. Hiểu Thanh lại nói một câu rồi nhanh chóng rời đi:

"Hắn tên Diệp Phi Ảnh"

Lạc Yên trong lòng thầm nghĩ lời nói của Hiểu Thanh là hoàn toàn đúng. Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa tìm được nam nhân có thể khiến nàng quên đi Thiếu Hàn. Diệp Phi Ảnh thì ra hắn tên là Diệp Phi Ảnh. Gần đây nàng thường gặp hắn đi đến ngự hoa viên như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng mỗi lần đều thấy thất vọng ra về.

Hôm nay Lạc Yên lại được vương phi gọi đến dùng cơm, lúc đầu nàng tính không đi nhưng lúc sau lại đổi ý có thể gặp được vương gia ở khoảng cách gần như vậy. Nàng nhất định phải đi.

Bàn ăn có ba người đang ngồi. Nàng không có nhìn Diệp Phi Ảnh lấy một chút chỉ nhìn Thiếu Hàn. Nhưng thấy Thiếu Hàn đang gắp thức ăn cho Hiểu Thanh, nàng lại thất vọng nhìn xuống bắt cơm cắm cúi ăn không nói một lời.

Diệp Phi Ảnh thấy nữ nhân trước mắt thân hình gầy yếu ước chừng chỉ như làn gió nhẹ là thổi bay. Lại chỉ thấy nàng ăn cơm trắng mà không ăn thức ăn gì. Hắn liền gắp một miếng thịt gà vào bát của nàng. Lạc Yên  không khỏi ngạc nhiên nhìn Diệp Phi Ảnh khẽ mấp máy môi nói cám ơn.

Dù nàng chỉ mấp máy môi nhưng hắn cũng đủ nghe được lời nàng nói khẽ vui mừng trong lòng.

Bữa ăn cứ như thế tiếp tục, liền có một tỳ nữ bưng khay thức ăn tráng miệng đến. Mọi người vẫn đang vui vẻ ăn không để ý đến tỳ nữ này có điểm khác biệt. Khi đặt khay thức ăn xuống bàn nàng liền rút chùy thủ dưới ống tay áo hét lớn.

"Trần Hiểu Thanh ta giết ngươi"

Nhưng một điều khó hiểu lại là tỳ nữ kia miệng nói nàng nhưng lại ra tay hướng chùy thủ về phái Lạc Yên . Diệp Phi Ảnh cảm nhận được sát khí hướng về phía Lạc Yên  liền đưa người ra che chắn cho nàng, liền bị một đao đâm về phía ngực. Lãnh Thiếu Hàn nhanh chóng hướng thích khách đánh một chưởng khiến ả bất tỉnh.

Diệp Phi Ảnh quay sang nói với Lạc Yên  một câu rồi ngất đi

"Không sao chứ"

Lãnh Thiếu Hàn tiến đên bên canh Diệp Phi Ảnh cau mày nói

"Chùy thủ có độc"

Lạc Yên  mới giật mình. Nam nhân trước mắt vì nàng mà gắp thức ăn, vì nàng mà đỡ cho nàng một mạng. Không khỏi sợ hãi hướng Thiếu Hàn nói

"Mau cứu hắn, vương gia mau cứu hắn"

Nàng đứng một bên thấy tình huống như vậy không khỏi cười thầm mối lương duyên này có thể thành

Nàng cùng Thiếu Hàn dìu Diệp Phi Ảnh vào phòng còn Lạc Yên  đứng đợi ở bên ngoài. Trước khi Hiểu Thanh đi ra có nói nhỏ với Thiếu Hàn một câu. Khiến cho Thiếu Hàn nhíu mày gật đầu.

Hiểu Thanh đi ra ngoài nói với Lạc Yên vẫn đang lo lắng đứng ở bên ngoài

"Ngươi cứ trở về trước đi"

Lạc Yên mắt vẫn hướng vào cửa phòng trước mặt

"Hắn có sao không"

Nàng lắc đầu tỏ vẻ buồn bã, Lạc Yên lại càng thêm hoang mang

"Hắn là vì ta nên mới trúng độc"

"Ngươi cứ trở về trước đi, hắn tỉnh lại ta sẽ báo cho ngươi biết"

Lạc Yên kiên quyết nói

"Không, ta sẽ ở đây chờ hắn tỉnh"

"Ngươi là đã bắt đầu để ý đến hắn"

Lạc Yên quay sang nhìn Hiểu Thanh không nói gì rồi lại hướng mắt vào phía bên trong

Sau hai canh giờ Thiếu Hàn cũng bước ra khỏi phòng. Lạc Yên vội chạy đến hỏi

"Vương gia người có cứu được hắn"

Thiếu Hàn nhìn qua Lạc Yên lạnh lùng nói

"Không thể cứu chữa"

Lạc Yên đứng bất động ở ngoài cửa một lúc rồi run rẩy bước vào trong. Nhìn thấy nam nhân gương mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm lại. Vết máu loang lổ in trên y phục của hắn. Nàng đi đến bên cạnh giường. Nhìn hắn một lúc thầm suy nghĩ. Nam nhân đang nằm trước mặt nàng đây rất đẹp. Môi mỏng, mày kiếm, mũi cao. Mọi thứ đều được chạm khắc hoàn mĩ. Là nam nhân này vì nàng gắp thức ăn, vì nàng mà đỡ một đao, vì nàng mà hi sinh tính mạng. Nàng không thể hiểu hành động đó là sự biểu hiện cho cái gì, nàng không hiểu hắn vì cái gì mà vì nàng làm nhiều thứ như vậy. Vừa nghĩ nước mắt vừa rơi xuống

Diệp Phi Ảnh cảm thấy trên tay có một thứ nóng như giọt lệ, cố gắng mở mắt. Thì thấy Lạc Yên đang khóc. Hắn khó hiểu không biết tại sao nàng lại khóc nữa. Là khóc vì hắn? Diệp Phi Ảnh đưa tay nên lau nước mắt cho nàng khẽ nói

"Nàng lại khóc nữa"

Lạc Yên hoảng sợ khi thấy hắn tỉnh lại

"Ngươi...vẫn còn sống"

"Nàng là mong ta chết sao"

Lạc Yên vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài thì bị Diệp Phi Ảnh nắm chặt cổ tay

"Nàng lại muốn đi đâu"

"Ta đi gọi vương gia xem vết thương cho ngươi"

Diệp Phi Ảnh khẽ mỉm cười

"Ta không sao, không cần đi gọi hắn"

Thấy Diệp Phi Ảnh nói vậy nàng cũng yên tâm vài phần, liến ngồi xuống bên cạnh hắn

"Nàng có muốn rời khỏi nơi này không"

"Ta không thể đi được"

"Tại sao"

Lạc Yên không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài

Diệp Phi Ảnh sau khi nghỉ ngơi được ba ngày liền có ý muốn rời đi. Nhưng Lạc Yên vẫn không có động tĩnh gì. Nàng lúc này càng thêm sốt ruột, muốn giữ Diệp Phi Ảnh ở lại thêm vài ngày. Nàng đã tạo ra nhiều cơ hội cho hai người, nói Thiếu Hàn nói dối Lạc Yên vậy mà cuối cùng lại không được kết quả như ý. Khiến cho nàng không khỏi thất vọng cùng nuối tiếc

Buổi tối Diệp Phi Ảnh đi đến phòng của Lạc Yên , gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nhưng hắn biết nàng là ở trong đó. Liền đứng ở bên ngoài nói một câu rồi rời đi

"Mai ta sẽ đi"

Sáng ngày hôm sau Diệp Phi Ảnh chuẩn bị hành lý trở về Đoan Hồn Giáo, hắn vẫn không thấy bóng dáng của Lạc Yên đâu trong lòng không khỏi thất vọng. Khi hắn bước ra đến cửa thì nghe thấy một giọng nữ nhân. Quay lại thì thấy Lạc Yên trên trán vẫn còn mồ hôi, chắc do nàng đã dùng hết sức chạy đến. Trên tay còn cầm theo hành lý

"Diệp Phi Ảnh ngươi chờ ta"

Hắn không dấu được vui mừng chạy đến ôm lấy nàng dùng khinh công đưa nàng bay đi. Trước khi đi Diệp Phi Ảnh còn quay lại dùng khẩu hình nói với Hiểu Thanh
"Cám ơn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro