chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu Thanh đang ngồi ăn dưa hấu cạnh Thiếu Hàn, thì thấy Thiếu Phong, Hiểu Tinh cùng một nữ nhân lạ mặt đến. Thiếu Hàn ngồi cạnh, nàng khẽ cau mày. Nàng quay lại hỏi hắn:

"Thiếu Hàn nữ nhân kia là ai vậy nhỉ"

"Ta không biết"

Từ Diên từ ở ngoài cửa đã lớn tiếng gọi Thiếu Hàn:

"Ca, nuội đến thăm huynh"

Nàng lại quay sang nhìn Thiếu Hàn khó hiểu nói:

"Chàng không biết sao"

Nhưng Thiếu Hàn không nói gì, chỉ ngồi yên một chỗ. Nàng lúc này mới tiến lên nói

"Vị cô nương này là.."

Từ Diên cười nói:

"Người chắc là tam tẩu nga. Ta là Từ Diên"

Nàng trước có nghe thái hậu nói trong hoàng cung có một nàng công chúa tên Từ Diên. Người trước mặt này chắc chắn là công chúa. Vậy tại sao Thiếu Hàn lại nói không quen biết cô ta

Thiếu Hàn lúc này mới đứng dậy, tiến đến lấy tay ôm eo nàng:

"Từ Diên đây là vương phi của ta"

"Ca ta đã biết, tam tẩu ta rất ngưỡng mộ tẩu nha"

Nàng khó hiểu nói

"Ngưỡng mộ ta?"

"Đúng vậy nga"

Thiếu Hàn cắt ngang lời của Từ Diên:

"Từ Diên muội trở về từ khi nào"

Từ Diên rất hiểu ý Thiếu Hàn cười cười nói:

"Ca ta trở về từ hôm qua"

Nành từ khi nhìn thấy Từ Diên rất có hảo cảm với vị công chúa này, nên có ý tốt mời ở lại dùng cơm. Từ Diên rất vui vẻ nói:

"Tam tẩu ta thì không có vấn đề gì, nhưng..."Vừa nói vừa liếc mắt qua nhìn Thiếu Hàn

Nàng thấy vậy liền nói:

"Thiếu Hàn, Từ Diên công chúa hôm nay sẽ cùng chúng ta dùng cơm có được hay không"

"Được, nàng nói cái gì cũng được"

"Tam tẩu quả thật ngưỡng mộ nha"

Thiếu Phong đứng bên cạnh nói:

"Từ Diên sao tam hoàng huynh có thể làm trái ý tẩu tẩu được, tẩu ấy ở vương phủ bây giờ là nhất, tam hoàng huynh chỉ đứng thứ hai thôi"

"Thật vậy sao"

"Đúng vậy, người ta bây giờ đã mang trong mình dòng máu của huynh ấy rồi"

Từ Diên nghe Thiếu Phong nói vậy vội chúc mừng:

"Là vậy sao, chúc mừng ca ca cùng tẩu tẩu nha"

 Từ Diên không phải là con ruột của hoàng đế, mà là con của một người bạn rất thân. Ngay từ khi ra đời cha mẹ đã không còn. Nên Lăng Duật  nhận làm nghĩa nữ và được làm thất công chúa mà ngài sủng ái nhất. Vì ái nữ đi đã ba năm mới trở về nên hoàng thượng muốn tổ chức một tiệc rượu để chào mừng Từ Diên

Nếu chỉ là yến tiệc bình thường thôi thì không có gì đáng nói. Nhưng yến tiệc này sẽ có sự xuất hiện của một đại nhân vật phong vân hiếm gặp.

Trong tam vương phủ lúc này đang rất ồn ào

"Thiếu Hàn chàng xem ta mặc cái nào thì thích hợp, ta dạo này đã tăng nên ba cân. Mặc cái gì cũng không phù hợp nữa"

" nàng mặc cái gì cũng đều đẹp cả"

"Vậy là cái màu xanh, hay cái màu hồng đây"

Thiếu Hàn cũng chẳng buồn nhìn chỉ nói đại một câu:

"Vậy cái màu hồng đi"

"Màu hồng có đậm quá không, ta không phải là nhân vật chính ngày hôm nay"

Thiếu Hàn lấy tay xoa xoa trán

"Vậy cái màu xanh"

"Thiếu Hàn màu xanh này có phải có mờ nhạt hay không, ta là tam vương phi dù gì cũng không muốn chàng mất mặt nha"

"Vậy  nàng mặc cả hai y phục hồng với xanh cùng một lúc đi"

Nàng quay lại liếc Thiếu Hàn. Thiếu Hàn đưa ta lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ. Thiếu Phong nói rất đúng, nữ nhân mang thai rất khó nắm bắt. Thiếu Hàn nói nhỏ

"Cái kia không được, cái này cũng không được. Đợi nàng thuận lợi sinh tiểu bảo bảo cho ta, ta sẽ hảo hảo tính sổ với nàng"

"Thiếu Hàn chàng nói cái gì vậy"

Thiếu Hàn giật mình, trong lòng lại rút ra được kết luận nữ nhân mang thai tai rất là thính:

"Không có gì, ta nói là nàng mặc cái màu vàng kia đi không đậm không nhạt, lại tôn lên dáng vẻ yêu kiều của nàng"

Nàng nhíu mi nói:

"Ta lại không thích màu vàng"

Thiều Hàn ngồi xuống ghế nhàn nhã uống trà, điềm đạm nói:

"Vậy hay là chúng ta không đi nữa"

"Thế sao được đây là yến hội chào mừng công chúa trở về, không đi gọi là thất lễ a"

"Vậy nàng định chọn y phục đến bao giờ đây"

"Được rồi Thiếu Hàn ta là chọn bộ hồng phấn này"

"Nàng mặc cái gì ta cũng thấy đều đẹp cả, việc gì phải chọn đi chọn lại cho mất thời gian"

Nàng không nói gì trong lòng thầm nghĩ: nàng là muốn chăm chút mình một chút, thời gian này nàng đã tăng cân rất nhiều, muốn cho Thiếu Hàn lúc nào cũng thấy vẻ xinh đẹp nhất của mình. Ai ngờ nói hắn giúp chọn y phục cho mình hắn lại không mấy để tâm. Chỉ nói cho có lệ. Thật khiến nàng không khỏi bực bội a .

  Hiểu Tinh  cùng Thiếu  Phong ngồi ở tam vương phủ quá lâu, không có việc gì làm. Nhàn nhã ngồi uống trà nói chuyện với nhau

"Thiếu Phong bốn hậu nhân là gì"

"Nếu tập hợp cả bốn hậu nhân cùng một chỗ sẽ có một bí mật"

"Bí mật, bí mật đó nói về cái gì"

"Ta không biết trước đây tứ đại thần nhân long xà tước điệp bị mất tích một cách thần bí. Người ta nói nếu tìm được hậu nhân của bốn vị đại hiệp này sẽ có thể biết tại sao họ mất tích và sẽ có một bí mật rất lớn được mở ra. Có người nói là thuốc trường sinh bất lão trẻ mãi không già, có người nói là vàng bạc. Có rất nhiều lời đồn về bí mật này"

"Trường sinh bất não ăn vào sẽ không chết vậy có phải trở thành quái vật rồi không. Vàng bạc châu báu thì chúng ta cũng không thiếu. Vậy tại sao chàng lại muốn đi tìm bí mật như vậy?"

"Sư huynh là người của Lãnh Tiễn Cung sư tổ của sư huynh là Ba Đắc La chính là vị đại hiệp tên Long. Còn ta là người của Ám Đao Tước, sư tổ của ta Đạt Ma Đệ chính là vị đại hiệp tên Tước. Ta chính là muốn đi xem tại sao bốn người họ lại mất tích một cách thần bí như vậy"

"Thiếu Phong vậy ta cùng Hiểu Thanh là thuộc môn phái gì vậy?"

"Xà và Điệp chính là tỷ muội cùng một môn phái gọi là Xà Điệp Độc. Sư tổ của nàng là Độc Tử Kì còn sư tổ của tẩu tẩu là Độc Tử Yên"

Hai người ngồi nói chuyện qua lại thì cuối cùng Hiểu Thanh và Thiếu Hàn cũng bước ra. Thiếu Phong thấy vậy liền nói:

"Hai người làm gì mà lâu quá vậy, để phu thê chúng ta mọc rể ở ngoài đây rồi"

Thiếu Hàn thấy bộ mặt như muốn cắn người của nàng không dám nói gì đành lảng sang chuyện khác:

"À phải rồi hôm nay Đô Mã Duệ trở về"

Hiểu Tinh chưa nghe qua tên của người này nói

"Đô Mã Duệ là ai?"

"Đô Mã Duệ chính là nghĩa tử của Trần Tịnh Văn. Vì Trần Tịnh Văn không có con trai nên đã nhận Đô Mã Duệ làm nghĩa tử, hắn chính là nghĩa huynh của các nàng"

"Vậy ta đối với Đô Mã Duệ này nên như thế nào?"

Thiếu Phong nói:

"Nghe nói Đô Mã Duệ ở tướng phủ rất yêu quý hai vị tam tiểu thư và nhị tiểu thư. Vì phải đi Ti Quốc chấn thủ nên khi các nàng bị hãm hại hắn cũng không biết"

Ở phủ thừa tướng lúc này đại tiểu thư Trần  Hiểu Tuyên đã thay đến năm bộ y phục. Nàng đang rất tức giận với đám người hầu vô dụng nơi đây

"Đi ra đi ra hết cho ta, các ngươi đều là một lũ ăn hại" Hiểu Tuyên đẩy tay một tỳ nữ đang đưa châm cài nên tóc của nàng

Nàng chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy là do ca ca Đô Mã Duệ đã trở về, nàng muốn thật xinh đẹp trước mắt hắn. Hôm nay nàng mặc một thân y phục đỏ thắm, cố tình cài lên trên đầu thêm nhiều trâm bướm để thêm rạng rỡ, Hiểu Tuyết đi qua nhìn thấy vậy không bỏ qua cơ hội châm chọc.

"Đại tỷ ơi  đại tỷ ngươi dù có cố ý trang điểm đậm đà người đó cũng không để ý đến ngươi đâu ha ha"

Nàng tức giận nói:

"Không phải việc của ngươi"
Hiểu Tuyết bật cười:

"Không phải việc của ta, đúng vậy a, là muội muội lo chuyện bao đồng"  

  Hiểu Tuyên vì biết Đô Mã Duệ sẽ đến tham dự yến tiệc nên rất khẩn chương. Dù đã đến ngồi được một lúc rồi nhưng vẫn không có thấy hắn đến. Nàng uống chén trà cũng để đổ, cầm bánh quế hoa cũng để rớt. Ánh mắt trông chờ vẫn chăm trú nhìn ra ngoài cửa. Người nàng chờ cuối cùng cũng đến. Hắn vẫn như vậy gương mặt hòa ái thân thiện, nụ cười vẫn trực chờ trên khuôn mặt tuấn mĩ kia. Hắn có nhìn lướt qua nàng cười rồi lại chiếu ánh mắt đến hoàng thượng:

"Tham kiến hoàng thượng"

"Đô tướng quân không cần hành lễ, mau đứng dậy."

Vì là tướng quân nên hắn vẫn là không ngồi cùng hàng với ả khiến cho nàng không khỏi hối tiếc. Đô Mã Duệ tiến đến ngồi cùng bàn với Từ Diên, khẽ cúi đầu cười với nàng:

"Công chúa"

Từ Diên lúc này mới để ý đến nam nhân tuấn tú trước mắt, mày ngang, mũi dọc, ánh mắt thập phần ôn nhu. Hắn chính là người ba năm trước phụ hoàng ban hôn ước với nàng, nhưng nàng đã chạy theo Thiếu Hàn.

Đô Mã Duệ lúc này lại khẽ gọi nàng:

"Công chúa người có sao không vậy, công chúa, công chúa..."

"Ừm ta không sao"

Sau khi đã xem hết các tiết mục do hoàng thượng chuẩn bị, Hiểu Tuyên lúc này mới ôn nhu nói:

"Hoàng thượng dân nữ xin được dâng nên công chúa cùng Đô tướng quân khúc nhạc. Mong hoàng thượng đáp ứng". Ả vừa nói ánh mắt vừa hướng đến phía Đô Mã Duệ.

Hoàng thượng sảng khoái nói:

"Được, nghe nói đại tiểu thư Trần phủ chính là danh ca số một của Lăng Nhật Quốc ta. Hôm nay được nghe quả là mở rộng tầm mắt"

Nàng ngồi ở giữa chính điện tay gẩy đàn bắt đầu hát:

"Thắp một ngọn đèn, cả một đêm nghe tiếng sáo cô độc

Chờ một người ba bốn năm luân chuyển

Gió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽo

Một tờ giấy đỏ, hẹn ước mấy đời duyên phận nối tiếp nhau

Sử sách lật lại, kí ức niêm phong

Uyên ương mĩ lệ, họa lại kiếp này phù du cô độc"

Khi nàng hát xong mọi người ngồi ở dưới đều vỗ tay tán thưởng, nàng ánh mắt vẫn chung thủy nhìn về hướng Đô Mã Duệ. Từ Diên thấy vậy nàng cũng hiểu ra là Hiểu Tuyên có ý với nam nhân đang ngồi cạnh mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy khó chịu. Nàng liền nói với hoàng thượng:

"Phụ vương ta cũng có tiết mục tặng cho Đô tướng quân đây"

Nàng nghe công chúa nói vậy thì giật mình, không lẽ nàng ta là cũng có ý với Đô ca của mình. Hoàng thượng đã có ý muốn Đô Mã Duệ cùng với Từ Diêm kết thành một đôi. Nay Từ Diên tự mình tạo cơ hội khiến cho ông không khỏi mừng thầm trong lòng:

"Hảo, ái nữ của ta mau mau biểu diễn cho Đô tướng quân mở mang tầm mắt đi"

Lần này Từ Diên không đàn mà là nhảy nàng vừa nhảy vừa hát:

"Hôm qua nàng như con thuyền nhẹ trôi trong làn nước

Nào có biết ta như người say mê đắm nàng

Ta một mình trên bờ nhìn thuyền kia lòng mờ mịt

Một bước ngàn dặm vẫn dõi theo

Mặc lầm đồ cưới nàng có vui

Phấn hồng son đỏ đẹp biết bao

Tiếng pháo mừng trước sân vừa dứt

Ngỡ đôi ta đến tóc bạc ngờ đâu tâm phủ sương

Nàng nói không cần tự làm tự chịu, chỉ tự tạo nên bi thương

Ai có thể quên ai đây

Nàng nói đã làm thì không thể quay lại, chỉ có thể hối hận

Ai có thể quay ngược thời gian?

Nàng nói thi nhân mới hiểu sự cô độc

Người cô độc mới thấu lời bi thương

Nhìn ánh nến gần tắt lòng tương tư

Viết một lời nhạc tên hối hân"

Khi Từ Diên hát xong thì Đô Mã Duệ đã là người vỗ tay tán thưởng trước mọi người vẫn còn đang ngây ngốc nơi đây. Nàng lòng ghen ghét đối với Từ Diên, vì cái gì nàng ta được Đô ca ca khen ngợi mà nàng lại không. Từ Diên liếc nhìn nhếch mép cười với nàng, ánh mắt ra vẻ đắc thắng, Hiểu Tuyên hay tay nắm chặt ở dưới mặt bàn, tức giận. Hiểu Tuyết thấy vậy lại nói nhỏ

"Người dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể so sánh được với thân phận công chúa cao quý kia đâu"  .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro