Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu Tuyên và Từ Diên mỗi người đều được hạ nhân đến đón về. Bây giờ chỉ còn bốn người là Thiếu Hàn, nàng cùng với Thiếu Phong và cô. Trên đường trở về Thiếu Phong có nói:

"Tam hoàng huynh ta nghĩ chúng ta nên đến núi Tà Mật một chuyến"

Thiếu Hàn không cần suy nghĩ trả lời ngay:

"Không được"
Nàng không biết bọn họ muốn đi đâu liền hỏi:

"Núi Tà Mật là đâu, mọi người muốn đến đó để làm gì"

"Tẩu tẩu núi Tà Mật chính là nơi bốn vị đại hiệp đã mất tích một cách thần bí. Bây giờ đã tìm đủ bốn hậu nhân rồi đệ muốn mau chóng đến đó"

Thiếu Hàn lại cắt ngang lời của Thiếu Phong:

"Không được. Nàng ấy đang có thai không thể vất vả đi lên núi được"

"Tam hoàng huynh, núi Tà Mật cách đây cũng không xa, nhanh là ba ngày đường đến nơi, chậm thì năm ngày đường. Đệ nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của tẩu tẩu"

Nàng nghe thấy Thiếu Phong nói như vậy liền quay sang Thiếu Hàn:

"Thiếu Hàn ta thấy Thiếu Phong nói cũng đúng. Ta nghe người ta nói thai phụ phải đi lại nhiều mới dễ sinh. Mà không khí trên núi lại rất trong lành. Điều đặc biệt là ta mới chỉ mang thai được gần bốn tháng thôi, đi lại cũng không khó khăn gì"

Thiếu Hàn lúc đầu không đồng ý sau đó bị nàng đêm nào cũng nỉ non cuối cùng cũng chấp nhận.

Hôm nay chính là ngày bốn người bọn họ nên đường, Thiếu Hàn trước lúc ra cửa nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều. Khiến cho nàng hối hận vì lúc trước đã mong hắn mỗi ngày nói thêm được một ít từ với nàng. Bởi vì Thiếu Hàn ngày thường rất ít nói. Mỗi lúc ở nhà nàng đều tìm đủ mọi chuyện trên trời dưới bể để nói với hắn. Nay hắn nói nhiều hơn mọi ngày lại thấy hắn từ phu quân trở thành bà mẹ chồng khó tính.

  Tối trước hôm đi

"Thanh nhi y phục đã mang đủ chưa".

"Rồi Thiếu Hàn chàng không phải lo"

"Nàng sao không cầm áo lông vũ theo"

"Thiếu Hàn bây giờ là giữa tháng bảy, trời vẫn còn rất nóng nha"

"Khí hậu trên núi thay đổi thất thường, nàng tốt nhất nên mang chiếc áo đó đi cho ta"

Ban đêm khi nàng đang ngủ, cũng bị Thiếu Hàn lay cho tỉnh dậy, với một lý do hết sức là chẳng quan trọng gì.

"nàng đã mang thuốc an thai, thuốc bổ mà thái y kê đơn cho nàng chưa"

"Thiếu Hàn ta đã mang rất đầy đủ"

Một lúc sau nàng lại bị đánh thức

" nàng đã mang đôi giày da dê để vào túi chưa, nếu như trên đừơng nàng giẫm phải vật gì sắc nhọn thì sẽ không tốt. Thái y nói thai phụ phải giữ cho bàn chân thật cẩn thận"

Cứ như thế đêm hôm đó nàng bị Thiếu Hàn gọi dậy đến năm sáu lần.

Thiếu Hàn nhớ tất cả mọi thứ thái y nói, nhưng hắn lại không nhớ một điều quan trọng nhất là thai phụ cần được ngủ đủ giấc. Lão thiên gia ơi là lão thiên gia cho nàng rút lại lời thỉnh cầu trước đây của nàng hãy để Thiếu Hàn trở về như lúc trước. Nàng không muốn trong nhà lại xuất hiện thêm một bà mẹ chồng khó tính đâu nha.  

  Vì lý do ngồi trên yên ngựa rất xóc mà Thiếu Hàn thì lo lắng cho nàng nên đã bắt nàng ngồi kiệu. Chứ thật ra thì nàng rất muốn được ngồi trên ngựa cùng Thiếu Hàn. Hiểu Tinh lúc đầu cưỡi ngựa sau bị nàng kéo vào ngồi kiệu cùng khiến cho nàng không khỏi buồn bực ở trong lòng

" ngươi thật là đáng giận nha"

Nàng cười hì hì nói:

" Tinh Tinh ta thật sự rất lo cho sức khỏe của ngươi, muốn tốt cho ngươi mà thôi"
Cô liếc Hiểu Thanh

"Sự lo lắng này ta thật sự không dám nhận đâu"

Ngồi được một lúc nàng lại trầm tư nói:

"Tinh Tinh mấy ngày nay ta có cảm giác không an toàn. Đêm đi ngủ lại mơ về lúc ở hiện đại"
Cô cũng chẳng mấy để tâm:

"Ta nghĩ phụ nữ có thai thường sẽ rất nhạy cảm. Lúc thì tự nhiên ngồi khóc lóc một mình, lúc lại nghĩ đến truyện xưa. Ngày nhớ thì đêm mơ mà thôi"

Nàng nghe cô nói như vậy cũng thấy đúng có lẽ là mọi người phụ nữ mang thai đều rất nhạy cảm trước mọi vấn đề.

Ở bên ngoài hai nam nhân đang nói chuyện rất vui vẻ:

"Tam hoàng huynh ta nghĩ lần này huynh đi không báo trước công chúa Diêu Lăng Quốc rất nhớ huynh nha"

"Ta đi lần này có thể tránh được nàng ta cũng là chuyện tốt. Sau khi trở về ta sẽ nói với hoàng thượng không muốn kết giao cũng nàng ta"

"Ta xem hoàng thượng Diêu Lăng Quốc rất yêu thương đứa con gái này ta chỉ sợ đó là chuyện không dễ dàng gì"

Thiếu Hàn lạnh lùng nói:

"Không dễ dàng sao nếu ông ta muốn có chiến tranh nổ ra ta đây rất sẵn sàng"

"Tam hoàng huynh đệ vẫn còn chưa muốn vừa mới về lại phải xa Tinh Tinh của đệ đâu"

Đang nói chuyện thì giữa đường có một nữ nhân bị quân lính đuổi tới

"Bắt lấy ả ta"

Nữ nhân quần áo rách rưới bẩn thỉu thấy Thiếu Hàn và Thiếu Phong ở trước mặt liền chạy đến nắm lấy chân của Thiếu Phong vẫn đang ngồi trên ngựa, khóc lóc cầu xin

"Đại hiệp xin hãy cứu mạng"

Đám quân lính đuổi đến nơi thấy tình cảnh trước mặt liền hống hách nói:

  "Biết điều thì tránh đường nều không đừng trách bổn đại gia đây"

Thiếu Phong ngồi trên ngựa cười lạnh:

"Giữa thanh thiên bạch nhật đuổi bắt một dân nữ các ngươi còn coi vương pháp ra gì nữa không"

Một người trong đám quân lính cười ha hả

"Vương pháp, ở đây ta chính là vương pháp. Người đâu xông lên cho ta"

Một đám quân lính khoảng năm sau người chỉ trong chốc lát đã bị Thiếu Phong đánh nằm lăn xuống đất không đứng dậy được. Nàng và cô lúc này mới đi ra khỏi kiệu thấy một vị cô nương đang quỳ ở dưới đất mặt mũi trắng bệch vì hoảng sợ. Hiểu Tinh liền đi đến đỡ nữ nhân còn đang run rẩy trước mặt dậy.

"Vị cô nương này không cần phải sợ, chúng ta đều là người tốt"

Nữ nhân trước mặt không khỏi run rẩy lắp bắp đáp:

"Đa tạ đã cứu mạng"

"Thiếu Phong nàng ta bị thương, chúng ta có thể giúp nàng ta được không"

"Được rồi giúp người thì giúp cho chót chúng ta đến tửu quán trước mặt"

Vào đến tửu quán cô đỡ nàng ta ngồi xuống, nhưng nàng ta lại không dám ngồi

"Đa ta bốn vị đại hiệp đã cứu mạng"

Nàng cười nói:

"Không cần khách khí, không biết tại sao cô nương lại bị quân lính truy đuổi"

Nữ nhân trước mặt nghe nàng nói vậy bắt đầu khóc lóc:

"Ta tên là Tiểu Hoa, mẫu thân ta mất sớm, ta bị cha bán cho tri phủ Hoa Nam Lý Đại Tân. Ông ta đã có mười bảy bà vợ nhưng vẫn muốn cưới thêm ta vào phủ để làm tiểu thiếp, ta không đồng y liền trốn đi. Ai ngờ bị cha ta phát hiện báo cho Lý Đại Tân. Chuyện tiếp theo thì..."

Cô nghe Tiểu Hoa nói vậy liền quay sang Thiếu Phong

"Lý Đại Tân thật giống chàng có đến tận mười bảy bà vợ nha"

"Tinh Tinh sao có thể giống ta được, ta bây giờ cũng chỉ có một mình nàng"

Bên ngoài bỗng có tiếng quát lớn truyền đến:

"Đại nhân chính là hắn"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro