vuong menh 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162 : THẦN ?

Nguyên Thành. Sáng ngày hôm sau kể từ khi hệ thống canh tân.

Sau khi nghiên cứu hết những thay đổi của hệ thống lần này, Giang Phong cảm thấy thời cơ đã đến, nên ngay từ sáng sớm đã đăng nhập vào trò chơi, chuẩn bị cho tiến hành một đại kế hoạch vốn đã được hoạch định từ lâu. Giang Phong đang ở Nguyên Thành, bởi sau vài canh giờ nữa, Phục Hy Tổ Miếu sẽ hoàn công. Giang Phong cần phải chủ trì lễ hoàn công để chính thức kết thúc nhiệm vụ "Di nguyện của Tổ tiên" và nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Trong thời gian chờ đợi, Giang Phong triệu tập văn thần võ tướng nghị sự. Thật ngoài ý nghĩ của Giang Phong, cuộc hội họp có cả Vương Đại tướng quân tham dự, còn lão Nguyên Phương lại vắng mặt.

Thấy Giang Phong ngạc nhiên, Vương Đại tướng quân nói :

- Đại nhân. Thuộc hạ đã thăng lên 65 cấp, công huân cũng nhiều rồi, nên giờ nhường lại cho Nguyên Đại đô đốc có cơ hội lập công.

Giang Phong vô cùng kinh ngạc. Quả không hổ danh lão tướng năng chinh thiện chiến, hiệu suất thống quân cực cao, thăng cấp cũng cực nhanh. Vậy là lão đã đủ điều kiện thăng lên Nguyên soái rồi. Chỉ là với địa vị của Giang Phong hiện tại, không thể phong đến chức Nguyên soái được.

Thấy các tướng lĩnh không tranh quyền đoạt lợi, mà còn nhường nhau cơ hội lập công, Giang Phong rất hài lòng, mỉm cười hỏi :

- Tình hình chiến sự thế nào rồi ?

Vương Đại tướng quân nói :

- Sau khi Đông nam lộ Man tộc đại quân toàn diệt, Phong Khê Thành thất thủ, thế lực của Man tộc ở vùng tây nam không còn đáng kể nữa. Thuộc hạ đã chia tiên phong quân thành 5 lộ, mỗi lộ gồm 1 vệ hỗn hợp binh chủng, đồng loạt chia đường tiến quân. Đại quân gồm 5 vệ còn lại, phụ trách tiếp ứng cho 5 lộ tiên phong quân. Quân ta tiến đến đâu, các thôn làng trang động bản địa hàng phục đến đó. Thỉnh thoảng có vài nơi ngoan cố chống cự, nếu quân giặc ít thì tiên phong quân tấn công tiêu diệt luôn, còn nếu quân giặc đông thì hồi báo để đại quân tiến đến chinh phạt. Thật ra thì cũng chỉ có vài trận chiến lẻ tẻ, không đáng nhắc đến, thời gian chủ yếu là quân đội hành quân. Sau hai ngày, quân ta đã tiến được gần 500 dặm.

Vương Đại tướng quân nói đến đây, lão Lâm An tiếp lời :

- Sau hai ngày chinh phạt, lãnh địa đã mở mang được thêm gần 20 vạn dặm vuông, chiếm lĩnh được 1 Đại trấn, 3 Hương trấn, 7 Tiểu trấn, 8 Hương và 112 thôn làng trang động, có thể thiết lập 2 châu. Thuộc hạ đã cho dân phu xây dựng đường lộ đến các Đại trấn và Hương trấn. Còn những nơi khác, tạm thời không đủ thời gian, dần dần sẽ hoàn thiện sau.

Hiệu suất chiến tranh của Vương Đại tướng quân quả là khủng bố. Tính ra mỗi ngày quân đội của lão tiến được 250 dặm (tức 100 kilômét). Xem ra chủ yếu thời gian đều là hành quân, chiến sự không đáng kể. Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói :

- Đặt thêm 2 châu nữa cũng được. Nhưng châu trị ít nhất phải là Đại trấn. Nếu chưa đạt yêu cầu thì phải cho thăng cấp. Mọi người cứ liệu việc mà làm.

Ở Kinh tộc, mỗi châu diện tích ước khoảng 8 vạn đến 10 vạn dặm vuông (khoảng 12.800 đến 16.000 kilômét vuông), châu trị là Châu Thành. Còn ở các lãnh thổ phía tây này, đất rộng người thưa, lấy 10 vạn dặm vuông làm 1 châu, châu trị là trấn cũng được. Giang Phong muốn châu trị phồn hoa một chút, mới yêu cầu là Đại trấn. Thật ra điều này ở ngoài thực tế cũng không hiếm. Nhiều huyện không có thị trấn, huyện lỵ phải đóng ở xã. Hay có tỉnh khi mới thành lập, không có thị xã, tỉnh lỵ phải đóng ở thị trấn. Lãnh địa của Giang Phong có quá ít dân, khó phát triển lên thành thị, đành chịu vậy thôi.

Lão Lâm An vâng dạ, nói :

- Đại nhân. Để phát triển các lãnh thổ mới chiếm được, cần dự chi khoảng 1 vạn kim tệ. Xin đại nhân phê chuẩn.

Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi ưng thuận. Phải có đầu tư rồi mới có thu ích. Lão Lâm An lại ngần ngừ một lúc, mới hỏi :

- Đại nhân. Theo tốc độ hiện tại, chỉ cần tối đa 3 ngày nữa là tổng diện tích lãnh địa sẽ đạt 100 vạn dặm vuông. Chẳng hay đại nhân có định kiến quốc hay không ? Xin đại nhân cho biết để thuộc hạ còn chuẩn bị.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Nếu ta không định kiến quốc thì để Kiến quốc lệnh lại làm chi. Cứ chuẩn bị đi. Khi xong việc ở Linh Sơn, chúng ta sẽ kiến quốc.

Cả lão Lâm An và Vương Đại tướng quân đều mừng rỡ, cung kính vâng dạ. Phải đợi kiến quốc xong, họ Vương mới có thể trở thành Nguyên soái được. Còn lão Lâm An, nhân tuyển cho chức vụ Chính sự đại thần, ngoài lão ra không còn ai khác.

Xong đâu đấy, Giang Phong quay sang hỏi Giang lão :

- Gần đây thiên hạ có gì đặc biệt không vậy ông ?

Giang lão vuốt râu cười nói :

- Cũng không có gì đáng kể. Chỉ là có tin từ đất Lĩnh, một vị bán thần đã hiện thế. Căn cứ oai lực của kiếp lôi, thực lực chỉ vào khoảng trung giai trở lại, có lẽ được truyền thừa.

Bán thần xuất hiện mà lão lại bảo không có gì đáng kể. Thấy Giang Phong ngạc nhiên, lão lại nói :

- Bán thần cũng chẳng có gì đặc biệt. Chẳng qua được Luân hồi pháp tắc nhận đồng, vượt qua được giới hạn phàm tục, nhưng chưa đủ điều kiện phong thần, nên tạm gọi bán thần. Trong Ngũ đại môn phái, số lượng bán thần cũng không ít. Bách Tuế Tôn sư có hơn sáu trăm năm đạo hạnh, là cao giai bán thần đó.

Giang Phong chợt nhớ Thần Miếu cũng có bán thần. Thạch Khê Trấn thủ hộ thần, tức Sơn Thần ở Vô Danh Sơn trước kia, cũng có sáu trăm năm đạo hạnh, tức cũng là cao giai bán thần. Giang Phong hỏi :

- Đạo hạnh là gì ? Bán thần phân định giai vị thế nào ?

Giang lão trầm ngâm một lúc, mới nói :

- Theo các sách cổ ghi lại, tu đạo có hai hình thức chủ yếu : tu lực lượng và tu công đức. Tu lực lượng là tu luyện lực lượng bản thân, lại chia làm hai nhánh là tu võ và tu pháp, cứ 1 năm công lực tương đương 1 năm đạo hạnh. Còn tu công đức là hành thiện tích đức hoặc quảng thu tín đồ để tích tụ công đức tín ngưỡng, cứ 100 công đức hoặc 100 tín ngưỡng lực tương đương 1 năm đạo hạnh. Tu lực lượng tính ra mất nhiều thời gian hơn tu công đức, nhưng ổn định hơn và thực lực cũng mạnh hơn. Ngoài ra, những người tu lực lượng cũng có thể lợi dụng kỳ hoa dị thảo để tăng công lực bản thân, hiệu quả đôi khi còn nhanh hơn tu công đức.

Nhắc đến tín ngưỡng lực, Giang Phong nhớ rằng mình cũng có, chỉ là Giang Phong chưa được Luân hồi pháp tắc nhận đồng mà thôi. Tuy Giang Phong không có tín đồ của riêng mình, nhưng với thân phận Thần sư, đại diện của Tam Tổ và Thái cổ chư thần, Giang Phong được hưởng 10% số tín ngưỡng lực đó. Thật ra Thần Miếu hoàn toàn do Giang Phong gây dựng nên, các tế tự kỹ năng cũng từ quyển sách "Cảnh Hành" mà ra, chứ Giang Phong không được chư thần chúc phúc, rồi ban cho lực lượng như bọn Long Phi Thiên của Thủy Thần Giáo.

Giang lão lại nói tiếp :

- Chư thần chia giai vị căn cứ theo đạo hạnh. Dưới 1000 năm đạo hạnh gọi là bán thần. Từ 1000 đến dưới 2000 năm đạo hạnh gọi là hạ vị thần, rồi đến dưới 3000 năm đạo hạnh gọi là trung vị thần, đến dưới 4000 năm đạo hạnh gọi là cao vị thần, đến dưới 5000 năm đạo hạnh gọi là thượng vị thần. Từ 5000 năm đạo hạnh trở lên gọi là Thượng cổ đại thần. Từ 1 vạn năm đạo hạnh trở lên gọi là Thái cổ đại thần. Từ 10 vạn năm đạo hạnh trở lên gọi là Viễn cổ đại thần. Từ 100 vạn năm đạo hạnh trở lên gọi là Hồng hoang đại thần. Duy chỉ có Bàn Cổ là Sáng thế đại thần. Mỗi cấp bậc lại chia thành 4 giai. Ví dụ, bán thần thì dưới 300 năm đạo hạnh gọi là sơ giai, từ 300 đến dưới 600 năm đạo hạnh gọi là trung giai, từ 600 đến dưới 900 năm đạo hạnh gọi là cao giai, từ 900 đến dưới 1000 năm đạo hạnh gọi là đỉnh giai. Các cấp bậc khác tương tự.

Giang Phong trầm ngâm nghĩ ngợi. Thế nào là thần ? Không như quan niệm của nhiều người hiện nay, thần có pháp lực vô biên, thần không có gì là không thể làm được (thần vô sở bất năng). Quan niệm đó được truyền từ thế giới phương tây sang. Ở phương đông, người xưa quan niệm đơn giản hơn : "làm những việc ngoài ý nghĩ con người, những việc người thường không thể làm được, có thể gọi là thần" (xuất hồ nhân chi ý ngoại, vi thường nhân bất khả vi chi sự, kí khả vi thần). Do đó, những bậc đại công đức, những danh thần đại tướng có nhiều công tích, sau khi qua đời sẽ được phong thần. Thần, trước cũng từng là người. Thần, tuy cao quý, nhưng khoảng cách giữa người và thần cũng không xa xôi gì cho lắm. Người vẫn có thể trở thành thần.

Giang Phong đột nhiên "ngộ đạo", biết rằng sắp tới cần phải làm gì.

Chương 163 : TỔ CHỨC HIỆP HỘI

Lại nói, Giang Phong đột nhiên "ngộ đạo", biết rằng sắp tới cần phải làm gì. Mở mang lãnh thổ chỉ là chuyện phụ. Phải phát triển tín đồ, thậm chí tranh giành tín đồ. Giang Phong quay sang nói với Giang lão :

- Để lát nữa cháu luyện chế thật nhiều chuyên dụng pháp khí và nghi trượng tế tự để dự phòng. Nhờ ông phái thật nhiều tế tự đi các nơi xây dựng tế miếu, truyền bá giáo nghĩa. Nghe nói gần đây tà đạo xuất hiện rất nhiều. Không nên để lương dân theo lầm kẻ xấu.

Giang lão là người trực tiếp quản lý sự vụ ở Thần Miếu, nên Giang Phong mới nhờ lão phụ trách việc đó. Không ngờ Giang lão cũng gật đầu tán đồng :

- Nghe nói Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh cũng xưng thần lập giáo. Quả là thế đạo hỗn loạn. Ai !

Hai người than thở một hồi (cả hai đều là chức sắc cao cấp của Thần Miếu mà !!!), đoạn Giang Phong nói :

- Giáo vụ hãy như thế. Còn tục vụ, lại có việc quan trọng cần nhờ ông với Hồ phu tử phối hợp giải quyết.

Giang lão hỏi :

- Chuyện gì thế ?

Giang Phong nói :

- Thế đạo hỗn loạn. Trong dân gian, anh hùng hào kiệt rất nhiều, nhưng những kẻ bất tài mạo danh dối người cũng có không ít. Long xà hỗn tạp khó phân chân giả. Ý cháu muốn cho thành lập các tổ chức phụ trách trắc nghiệm thực lực rồi phân đẳng cấp. Lúc đó, ai nấy đều có đẳng cấp thứ bậc rõ ràng, không lầm lẫn nữa.

Lão Lâm An đỡ lời :

- Phải ý đại nhân muốn cho thành lập các Chức nghiệp hiệp hội.

Giang Phong gật đầu, còn Giang lão thì khen phải, nói :

- Như thế cũng sẽ tiện quản lý. Có điều đợi khi nào kiến quốc xong mới tiến hành được. Thành lập chức nghiệp hiệp hội là đặc quyền của tôn chủ quốc.

Dù sao cũng chỉ vài ngày nữa, không vấn đề gì. Giang Phong thấy trong Vương Mệnh không có các loại Hiệp hội, Công hội; nghĩ rằng nếu tự mình tổ chức, tương lai sẽ rất có lợi. Đương nhiên nếu không có Giang lão và Hồ lão phu tử chủ trì thì sự không thể thành. Bản thân Giang Phong không thể tổ chức được. Lão Lâm An lại nói :

- Tuy Chức nghiệp hiệp hội không hạn chế thành viên tham gia, nhưng bị ảnh hưởng bởi trận dinh, không những không thể mở phân hội ở trận dinh đối nghịch, mà các thành viên ở trận dinh đối nghịch cũng không thể về Tổng hội hoạt động. Hiện tại, nếu chúng ta thành lập Chức nghiệp hiệp hội, chỉ có thể hoạt động trong khu vực Kinh Man lưỡng tộc.

Giang Phong nói :

- Không sao. Sau này chúng ta cố gắng thiết lập quan hệ hữu hảo với tất cả các quốc gia. Ta cũng không có ý định gây chiến khắp nơi.

Mọi người đều khen phải, đương nhiên trừ Vương Đại tướng quân. Có điều lão dù sao cũng đã đủ điều kiện tấn thăng Nguyên soái, còn muốn tấn thăng Đại nguyên soái, chẳng biết phải đến năm nào tháng nào, lão cũng không hy vọng gì lắm. Trầm ngâm giây lát, Giang Phong lại nói thêm :

- Trước mắt có thể thành lập Võ sĩ hiệp hội, Pháp sư hiệp hội, Vu sư hiệp hội, các phụ trợ chức nghiệp hiệp hội, ... Chức nghiệp nào phổ biến đều nên thành lập hiệp hội để những người cùng nghề có chỗ sinh hoạt.

Việc này khiến Giang Phong nhớ đến các hội nhóm, câu lạc bộ do người chơi tự phát thành lập ở An Phú Trấn. Và Giang Phong đột nhiên nhớ ra chuyện khác nữa, quay sang hỏi Âu Khang Tử :

- Các Thuyết khách kỹ năng của ngươi có kỹ năng nào đã đạt đến mức cao cấp chưa ?

Âu Khang Tử cung kính đáp :

- Hồi đại nhân. Các kỹ năng Diễn thuyết, Khoa trương, Thuyết phục đã đạt đến cao cấp. Nịnh hót chỉ mới đến trung cấp. Ngoài ra thuộc hạ chỉ mới lĩnh ngộ được thêm hai trung cấp kỹ năng là Biện luận và Lừa dối.

Khi nói đến Nịnh hót, y có vẻ hơi ngượng. Mọi người chỉ cười an ủi. Giang Phong gật đầu nói :

- Tốt lắm. Chỉ hai kỹ năng Diễn thuyết và Khoa trương cũng đủ hợp thành chức nghiệp Thuyết thư rồi. Ta cần 100 Thuyết thư nhân thông thạo hai kỹ năng trên. Ngoài ra, ta thấy Vu Thần Điển cũng hay, ngươi hãy cùng Hồ phu tử biên soạn Thần điển, tập hợp các công tích của Tổ tiên chư thần, cùng những chuyện lạ trong thiên hạ, sau đó cho Thuyết thư nhân đi các nơi tuyên dương để dân chúng được mở mang kiến thức. Thuyết thư hiệp hội giao cho ngươi phụ trách luôn. Việc này rất quan trọng đấy.

Nói xong, Giang Phong lấy quyển Vu Thần Điển chiến lợi phẩm ở lần công chiếm Đồng Lăng, sát tử lão Vu Tôn, trao cho Âu Khang Tử. Y cung kính vâng dạ, nhận lấy. Giang Phong suy nghĩ một lúc, đoạn nói với Giang lão :

- Việc phân định đẳng cấp thế nào, đành nhờ cả vào ông vậy. Việc này ông có kinh nghiệm hơn cháu.

Giang lão mỉm cười nói :

- Lão định thế này, cậu xem thử có được không nhé. Mỗi chức nghiệp phân thành 7 đẳng cấp : học đồ, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đại sư cấp, tôn sư cấp, đại tôn sư cấp. Kỹ năng thì có 4 loại : sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Học được 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai học đồ. Luyện đến trung cấp thì thành trung giai, luyện đến cao cấp thì thành cao giai. Học được 2 sơ cấp kỹ năng trở lên thì thành sơ giai sơ cấp, rồi tùy trình độ mà trở thành trung giai, cao giai. Học được 1 trung cấp kỹ năng và 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai trung cấp; thêm 1 sơ cấp kỹ năng hoặc trung cấp kỹ năng thăng 1 cấp độ thì thăng 1 giai. Học được 2 trung cấp kỹ năng và 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai cao cấp. Học được 1 cao cấp kỹ năng, 1 trung cấp kỹ năng, 1 sơ cấp kỹ năng thì trở thành sơ giai đại sư cấp. Thêm 1 cao cấp kỹ năng nữa thì thành Tôn sư. Còn đỉnh cấp kỹ năng chỉ có Đại tôn sư mới có thể đan độc thi triển. Giai vị tương tự như trên.

Nghe lão nói mà Giang Phong thấy rối cả đầu óc, phải ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu hết, gật đầu nói :

- Việc đó ông có nhiều kinh nghiệm hơn cháu, nhờ hết ở ông vậy.

Giang lão lại lấy ra một chiếc huy hiệu đưa cho Giang Phong xem, cười nói :

- Cậu hãy xem huy hiệu của Tử Long Học Viện này. Đoán tạo nghiệp của An Phú Trấn cũng rất phát triển đấy chứ. Có thể cho chế tạo thêm huy hiệu cho từng hiệp hội.

Giang Phong cầm lấy xem. Là đặc thù vật phẩm, tuy thuộc tính chẳng đáng kể gì, nhưng có còn hơn không. Có bao nhiêu người có huy hiệu để trang bị đâu.

"Tử Long huy hiệu : đặc thù vật phẩm; yêu cầu : đẳng cấp 20; thể chất +1. Chứng nhận học viên của Tử Long Học Viện."

Đây hẳn là tác phẩm của vị đoán tạo đại sư duy nhất ở An Phú Trấn. Có thể chế tạo được đặc thù vật phẩm chứng tỏ tay nghề cực cao a. Tuy chỉ +1 thể chất, nhưng do sản xuất hàng loạt, được vậy đã là quá tốt rồi. Thế là An Phú Trấn sẽ có thêm một khoản thu nhập mới.

Bàn bạc xong hết, trong khi chờ đợi đến lúc Tổ Miếu hoàn công, Giang Phong rảnh rỗi không có việc gì làm, liền hỏi lão Lâm An :

- Quanh đây có chỗ nào đặc biệt không ? Nơi có quái vật hay xuất hiện chẳng hạn.

Giang Phong định đi sát quái bạo trang bị cho qua thời gian (Giang Phong hiện giờ đã 56 cấp, có sát quái cũng chẳng được bao nhiêu kinh nghiệm). Lão Lâm An ngẫm nghĩ một lúc, mới đáp :

- Các khu vực xung quanh Nguyên Thành đều bình thường cả. Duy chỉ có ngọn núi phía nam cách thành 20 dặm có một hang động rất sâu. Vì gần đây bận nhiều sự vụ, thuộc hạ cũng chưa cho thám hiểm hoàn toàn, chỉ biết ở tầng trên cùng tập trung rất nhiều Linh quái.

Giang Phong gật đầu, bảo Cấm vệ Tướng quân Giang Hưng điểm 1 đoàn Cấm vệ quân cùng đi đến ngọn núi phía nam thành. Mọi người đều cưỡi long câu tuấn mã nên quãng đường 20 dặm (8 kilômét) chỉ hơn một khắc là đến nơi.

Hang động cũng khá lớn, ba con ngựa có thể cùng đi song song nhau, dần dần đi dốc xuống dưới. Quanh co khoảng 2 dặm đường, mọi người xuống đến một vùng bằng phẳng rộng lớn, trần hang cao đến hơn 10 mét, trông cũng khá thoáng. Giang Phong lúc này mới nhìn thấy Linh quái mà lão Lâm An nói. Linh quái hình như con gấu, nhưng màu hồng phấn, trên đầu có chiếc sừng ngắn cong cong, ánh mắt sáng quắc trông rất linh lợi.

Nhìn Linh quái cũng khá đáng yêu, nhưng Giang Phong không thể vì thế mà nương tay. Một tiếng lệnh truyền. Hơn trăm Cấm vệ giục tuấn mã xung phong. Linh quái ở đây chỉ khoảng 35 cấp (tương đương Hổ quái). Mỗi Cấm vệ quân đều trên 50 cấp, lại còn đại đội kỵ binh xung phong, nên thế như phá trúc. Sau khoảng hơn một khắc liên hoàn xung phong qua lại, mấy trăm Linh quái bị tận diệt. Kiểm điểm chiến lợi phẩm, không có chút chiến lợi phẩm nào.

Sát tử mấy trăm Linh quái mà chẳng thu được chút chiến lợi phẩm nào, kể cả 1 đồng tệ cũng không có, Giang Phong hơi ngạc nhiên, mà cũng rất hiếu kỳ. Hang động này có phần đặc biệt nha.

Chương 164 : NGUYỆT LÃO TẾ ĐÀN

Lại nói, sau khi sát tử hết Linh quái, Giang Phong thấy có thông đạo, liền tiếp tục dẫn Cấm vệ quân đi xuống tầng dưới nữa. Tầng thứ hai này cũng giống tầng trên, nhưng Linh quái có thân hình thấp hơn một chút, và di chuyển cũng linh hoạt hơn, rõ ràng có đẳng cấp cao hơn, ước khoảng 40 cấp. Lại một tiếng lệnh truyền, Cấm vệ kỵ binh lại rầm rộ xung phong, triển khai đại đồ sát. Sau khoảng hơn khắc, mấy trăm Linh quái lại bị tận diệt. Cản tận sát tuyệt a. Có điều, cũng như ở tầng thứ nhất, chẳng hề thu được chút chiến lợi phẩm nào.

Giang Phong càng cảm thấy hiếu kỳ hơn. Sự việc lạ lùng tất có khế cơ.

Lại theo thông đạo xuống tầng dưới nữa. Linh quái ở tầng thứ ba này lại nhỏ hơn ở các tầng trên, và cũng linh hoạt hơn, ước khoảng 45 cấp. Lại một phen tàn sát, mấy trăm Linh quái lại bị cản tận sát tuyệt. Và cũng chẳng thu được chút chiến lợi phẩm nào. Nếu là người khác chắc hẳn đã bỏ cuộc rồi, bởi có đồ sát Linh quái cũng chỉ tốn công vô ích. Nhưng Giang Phong hiện tại rảnh rỗi, chẳng tiếc chi chút thời gian, nếu chẳng thu hoạch được gì thì xem như đi thám hiểm vậy thôi.

Dẫn quân theo thông đạo xuống tầng dưới nữa. Linh quái ở tầng thứ tư này chỉ nhỏ bằng một nửa so với tầng trên cùng, nhưng lợi hại hơn thấy rõ. Không chỉ linh hoạt hơn nhiều, mỗi con đều cầm một đoạn dây màu hồng trên tay, có vẻ như dùng làm vũ khí. Đẳng cấp ước khoảng 50 cấp. Cũng may, mang hình dạng con gấu, bọn chúng có linh hoạt thế nào cũng chẳng thể so với sĩ binh.

Nhưng dù sao Giang Phong cũng không dám khinh địch. Thần Miếu Cấm vệ là toàn năng binh chủng, không những đao thương kiếm kích kỵ xạ đều thông thạo, mà còn có thể thi triển sơ cấp tế tự kỹ năng "Tam Tổ chúc phúc", là bảo bối của Giang Phong, không thể hy sinh vô ích. Giang Phong cho hai đội Cấm vệ dàn ra phía trước kháng quái, hai đội ở sau cùng thi triển tế tự kỹ năng bổ sung sinh mạng cho hai đội ở trên, mỗi người chiếu cố một người. Sáu đội còn lại dàn ra ở khoảng giữa, dùng cung tên công kích Linh quái. Trận hình cứ thế tiền tiến, chậm chạp nhưng an ổn.

Linh quái ở tầng này phải nói là thực lực khá mạnh, sử dụng vũ khí là sợi dây hồng cũng vô cùng thuần thục. Dù số lượng chỉ hơn trăm, nhưng so với các tầng trên khó đối phó hơn gấp mấy lần. Song phương khích chiến gần một giờ, Cấm vệ quân mới giải quyết hoàn toàn đối thủ. Cũng giống như những tầng trên, hoàn toàn không có chiến lợi phẩm.

Lại theo thông đạo xuống tầng dưới nữa. Tầng thứ năm này không có Linh quái, cũng không có bất kỳ quái vật nào khác. Tọa lạc giữa địa cung rộng rãi như một Đại quảng trường là một tòa tế đàn. Giang Phong giục tuấn mã đến gần. Trên tế đàn có tượng một lão ông râu tóc bạc phơ, mặt mũi hồng hào. Bên cạnh tế đàn có một tấm bia đá, trên đề mấy chữ lớn : "Nguyệt lão tế đàn", ở dưới có ghi hướng dẫn : hiến tế gỗ, đá, lương thực mỗi loại 100 đơn vị, sẽ nhận được "Phiếu đăng ký kết hôn".

"Nguyệt lão" không nhận tiền tệ mà chỉ lấy lương thực vật tư quả là làm khó người chơi. Hành trang của mỗi người chơi chỉ có 20 ô, tối đa chỉ mang được 200 đơn vị vật tư. Vậy cần phải có ít nhất hai người cùng phối hợp mới có thể đổi được "Phiếu đăng ký kết hôn". Đó là chưa kể hành trang của người chơi còn phải chứa dược và các thứ khác. Hơn nữa, đoạn hành trình từ trên mặt đất xuống đến đây thật không dễ dàng (đại đội Cấm vệ kỵ binh của Giang Phong là ngoại lệ).

Giang Phong đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện có hai gian thương điếm, do khoét sâu vào tường đá của địa cung tạo thành. Một gian là Tiệm tạp hóa bán lương thực vật tư, gian kia là Dược điếm. Phải vậy chứ. Ai lại đi chiến đấu mà đem theo vật tư bao giờ. Giang Phong đến gần xem.

Chủ hai cửa hiệu đều vận y phục dài, trùm kín đầu, che kín mặt, đầy vẻ thần bí. Còn giá bán thì khiến Giang Phong phải chấn kinh, đắt gấp 10 lần bên ngoài. Nhưng nghĩ lại, Giang Phong cho rằng nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra mua vật tư để hiến tế chứ không mang theo xuống đây. Tiền tệ chỉ hiển thị bằng con số, mang theo bao nhiêu cũng được. Còn hành trang thì có hạn, chỉ nên mang theo những thứ trọng yếu cần thiết cho việc chiến đấu. Nếu thiếu thốn, có khi chẳng thể xuống đến nơi này được.

Đương nhiên Giang Phong không mua làm gì. Thấy thời gian không còn nhiều, Giang Phong quyết định quay trở lên. Các tầng trên đều đã bị thanh trường, không còn quái vật nên hành trình không mất bao nhiêu thời gian. Lên đến tầng thứ hai, Giang Phong mới phát hiện một số Linh quái đã được load lên. Xem ra thời gian load quái ở đây là 2 giờ (1 canh giờ), quái vật bị sát tử sau 2 giờ sẽ được load trở lại.

Giải quyết hết Linh quái cản đường, Giang Phong dẫn Cấm vệ quân quay về Nguyên Thành. Vừa gặp lão Lâm An, Giang Phong lập tức bảo lão điều phái quân đội phong tỏa khu vực cửa hang dẫn xuống địa cung, biến nơi đó thành "Cấm địa". "Nguyệt lão tế đàn" phải trở thành gà đẻ trứng vàng cho Giang Phong.

Thời gian rồi cũng đã đến. Lúc này, hầu như toàn bộ quân dân trong thành đều tập trung ở trước Phục Hy Tổ Miếu, chờ đợi tham dự lễ hoàn công. Thần tượng thờ trong Tổ Miếu là tín ngưỡng chung của cả Kinh Man lưỡng tộc, nên lúc này quân dân ở Nguyên Thành hòa hợp đến không ngờ. Ai nấy đều một lòng thành kính hướng về Tổ Miếu. Giang Phong đột nhiên phát hiện tín ngưỡng lực đang tăng trưởng với tốc độ cực nhanh.

Sau một thời gian cai quản Thần Miếu, Giang Phong phát hiện tín đồ cũng có phân loại, mỗi loại cung cấp số lượng tín ngưỡng lực khác nhau. Ngụy tín đồ, những kẻ theo đạo một cách miễn cưỡng, hoặc vì lý do gì khác chứ không phải niềm tin, thì không cung cấp tín ngưỡng lực. Phổ thông tín đồ, những người mới theo đạo, cung cấp 1 điểm tín ngưỡng lực. Thành tín đồ, rất tin tưởng vào đạo và vị thần mình thờ phụng, cung cấp 2 điểm tín ngượng lực. Cuồng tín đồ, tuyệt đối tin tưởng, niềm tin vào đạo không gì thay đổi được, cung cấp 3 điểm tín ngưỡng lực. Mỗi tín đồ có thể cung cấp tối đa 4 tín ngưỡng lực, có thể thờ phụng 1 vị chủ thần và 1 vị thuộc thần.

Khi tất cả các bộ phận của Tổ Miếu hoàn toàn quy vị, viên đá cuối cùng được đặt xuống đúng vị trí, lập tức mây trắng hiện khắp bầu trời, kim quang chiếu rực mặt đất. Cầu vồng bảy sắc hiện ra. Trời giáng điềm lành.

Thiên không ngũ âm réo rắt, tiếng ca ngâm truyền xuống nhân gian :

"Hãy uy nghi trang nghiêm kính cẩn

Trống chuông khua rộn rã tưng bừng

Thâm trầm tiếng trống vang lừng

Thanh cao chuông khánh nhịp nhàng vang lên.

Tấu nhạc để tổ tiên nghe đến

Yên lòng mà hiển hiện về đây,

Cúng sao trang trọng đủ đầy,

Tổ tiên vĩ đại, thiêng liêng vô cùng.

Chư thần được hưởng chung lễ vật

Chủ tế thì rõ thật phúc thay !

Tổ tiên chúc phúc ban ngay

Trăm năm thọ mệnh phúc trời đền cho.

Việc cúng tế hợp thời thuận lễ

Mọi sự đều triệt để tận tình

Cho nên con cháu hậu sinh

Chớ nên phế bỏ, giữ gìn dài lâu."

Âm nhạc ca thanh từ trên không trung truyền xuống, chúng quân dân đều cho rằng tiên tổ hiển linh, đồng loạt phục xuống vái lạy. Toàn trường lặng im phăng phắc. Không khí đầy vẻ trang nghiêm thành kính.

Giang Phong một mình bước vào Tổ Miếu, đến trước Thần tượng nghiêng mình vái lạy. Lập tức, vạn trượng hào quang từ Tổ Miếu chiếu thẳng lên không trung, soi sáng cả vùng. Thiên địa linh khí hội tụ, ngưng lại thành sương, không gian thoáng mát thanh tân. Âm nhạc, ca thanh lại trỗi lên giữa trời cao :

"Hùng cường lãnh thổ sửa sang,

Trị vùng đất nhỏ, đàng hoàng thuận xuôi.

Nước to nhận cũng êm trôi,

Lễ nghi gìn giữ, quân dân một lòng.

Sáu châu tề chỉnh yên lành,

Phong Khê, An Phú, Nguyên Thành giàu sang.

Phúc trời gồm lại gánh mang,

Gây nên công đức lưu truyền vạn năm."

Tiếp đó, Giang Phong nghe thấy hệ thống thông báo :

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân hoàn mỹ hoàn thành duy nhất đặc thù nhiệm vụ "Di nguyện của Tổ tiên", thu hồi Phục Hy Thần Tượng nhưng vẫn không làm mất đi tín ngưỡng của cả Kinh Man lưỡng tộc, lại khiến lưỡng tộc hòa hợp thông thương, công đức vô cùng, đặc tưởng lệ 3 vạn công đức, Cảnh Hành Thư toàn diện giải phong.

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân khai khải duy nhất đặc thù liên hoàn nhiệm vụ "Trùng chấn Tôn miếu".

Tiếp đó, một đoạn ảnh tượng hiện lên trong mắt Giang Phong. Một ngọn núi cao, quanh năm mây phủ, linh khí tụ hội, cảnh sắc tú lệ, vạn vật tràn đầy sức sống. Đó chính là Thần Sơn. Trên đỉnh Thần Sơn có Tôn miếu, thờ phụng tổ tiên nam phương chư tộc. Giữa quần thể Tôn miếu, nguy nga tráng lệ nhất là Phục Hy Tôn miếu. Thế nhưng, các tòa Tôn miếu khác đều có Thần tượng, duy chỉ có Phục Hy Tôn miếu là không, chỉ thờ một chiếc gậy, tương truyền là di vật tổ tiên truyền lại.

Đoạn ảnh tượng đến đấy là kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro