Chương 209: Thăng quan tiến chức (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện nay, bọn họ toàn lực bảo hộ, tự nhiên sẽ không có bất kì kẻ nào có thể kiêu ngạo.

Cảnh xuân sáng lạn, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt.

Đi đường cũng không lo tịch mịch. Vân Triệu là người biết rất nhiều, đại giang nam bắc, ngàn năm lịch sử, quả thực là không cái gì không biết.

Vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, hai mươi ngày lộ trình nhoáng cái đã qua.

Thủ đô Hậu Kim – Dật Nha thành.

Không thể so với Thiên Thần quốc tinh xảo hoa lệ, thủ đô Hậu Kim có khí thế rất nặng, một loại khí thế hùng tráng giống như từ đỉnh cao nhìn khắp toàn bộ Tây Nam đại lục.

Trong 7 nước, thực lực không hề thua kém bá chủ phía Bắc – Ngạo Vân quốc, phía Đông – Tuyết Thánh quốc. Hậu Kim quốc chính là bá chủ toàn bộ vùng Tây Nam.

Bởi vậy, cái khí thế ấy, hoàn toàn thấm vào đô thành này, nhìn thấy hết thảy.

Hoàng cung, khu Đại nội, rực rỡ xanh vàng, nguy nga đứng sừng sững.

Tại Chính điện Hoàng cung – Kiền Thanh điện.

Tám cột bạch ngọc cao ngất, sừng sững, rồng cuốn xung quanh, giương nanh múa vuốt, vừa uy nghiêm vừa sinh động.

Giờ đây, văn võ bá quan đủ loại của Hậu Kim đang đứng ở hai bên. Trên ghế Cửu Long cao cao tại thượng, một thân long bào tím thẫm – Quốc vương Hậu Kim, ngồi chính giữa, đầy vẻ đe dọa.

Phía dưới, Lưu Nguyệt vẫn một thân trường bào nguyệt nha trắng, chỉ là có thêm một đai lưng màu hồng, quỳ một gối bên trong vu đại điện.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay tuyệt thế cao thủ – Lưu Nguyệt, vừa có thành tựu về thi phú (thơ văn), lại thêm võ công cái thế, thiên hạ đệ nhất, hơn nữa đối với Hậu Kim quốc một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng giám, đặc biệt phong làm tướng quân tam phẩm Phiêu Kị, đứng trong hàng ngũ bá quan văn võ, ban thưởng Tướng quân phủ, khâm thử.”

Tiếng tuyên chỉ lanh lảnh ở giữa đại điện rực rỡ, truyền đi rất xa.

“Thần lĩnh chỉ.” Thanh âm thanh lãnh vang lên, Lưu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếp nhận Thánh chỉ trong tay thái giám tổng quản.

“Lưu ái khanh đứng lên mà nói.” Vẻ mặt uy vũ, thân hình bưu hãn, quốc vương Hậu Kim thực vừa lòng nhìn Lưu Nguyệt.

Không ngờ lại gặp một cao thủ không có bối cảnh, trong sạch đến không thể trong sạch hơn, quả thực chính là vận khí tuyệt hảo, sao có thể không thích.

“Tạ ơn bệ hạ.” Lưu Nguyệt cung kính hơi khom người, khóe miệng vẽ lên chút cười lạnh, rồi rất nhanh biến mất.

Nàng – Dực Vương phi Thiên Thần, lúc này ở Hậu Kim quốc đứng hàng tam phẩm, ha hả, thật sự là thế sự khó lường.

Thiếu của nàng cái gì, nhất định phải trả lại. Lúc này đây, nàng thoải mái đến đây, đến làm triều thần của Hậu Kim quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro