Chương 216: Gặp lại cố nhân (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điện hạ, bên Tây Hán có tin tức."

Tây Hán, mặt mày Lưu Nguyệt khẽ nhúc nhích.

Tây Hán chính là tổ chức bí mật cực lớn của Hoàng gia Hậu Kim Quốc, dùng lời nói hiện đại mà nói là một cơ sở ngầm của chính phủ, nơi chuyên đào tạo các gián điệp chuyên nghiệp.

Nàng ở Thiên Thần quốc ba năm, tiêu tốn vô số tài vật lẫn nhân lực, cho dù dùng đến Huyết Ảnh Vệ do nàng tự mình bồi dưỡng, đều không thể thu thập được tin tức về Tây Hán của Hậu Kim Quốc, không thể trà trộn vào.

Bởi vậy, nàng mới phải tự mình đi đến Hậu Kim Quốc này.

Lỗ tai nhất thời dựng đứng, bên ngoài mặt nàng bất thanh bất động (không lên tiếng không cử động), trong lòng đã muốn âm thầm lưu tâm.

Thần Phi tiếp nhận lấy nhìn thoáng qua sau đó cười cười nói: "Cái này không phải chuyện quan trọng gì, bảo bọn họ, ngày mai hồi đáp cũng không muộn."

Nam tử ấy nhất thời vâng một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt hai tay vẫn khoanh trước ngực nhìn hắn.

Thần Phi thấy vậy cười nói: "Lưu Nguyệt, đây là thị đồng của ta, Phỉ Nghiêm."

Phỉ Nghiêm, Lưu Nguyệt vừa nghe trong lòng nhất thời chấn động, họ Phỉ, đúng rồi, thảo nào khi nãy nàng cảm thấy tướng mạo rất quen thuộc, nguyên lai là giống hắn, Phỉ Thành Liệt.

Nàng chỉ thấy mặt Phỉ Thành Liệt hai ba lần, cũng chưa nhìn kĩ quá, bởi vậy trong nháy mắt chỉ cảm thấy quen thuộc, giống ai đó mà chưa nghĩ ra được .

Đứa con Phỉ Thành Liệt yêu thương nhất, hắn hi sinh vợ con cha mẹ, chỉ mang theo đứa con nhỏ tuổi nhất này, không giống hắn thì giống ai?

"Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu." (Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công)

Phỉ Thành Liệt ẩn giấu ở Hậu Kim Quốc, giống như đá sỏi nhập biển, nàng tốn cả ba năm trời cũng không tìm được hắn, hôm nay liền trực tiếp gặp được trước mắt.

"Lưu tướng quân." Phỉ Nghiêm nhất thời hướng Lưu Nguyệt chắp tay.

Lưu Nguyệt thấy vậy hơi hơi cười, thân thủ vỗ vỗ tay Phỉ Nghiêm, chậm rãi nói: "Huynh đệ một nhà, không cần khách khí."

Lúc đó, bất luận kẻ nào cũng không chú ý, móng tay trong suốt của Lưu Nguyệt nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay của Phỉ Nghiêm, lưu lại một vệt hồng mà ngay bản thân Phỉ Nghiêm cũng không sao nhận thấy.

"Lời nói này rất đúng." Thần Phi nghe xong cao hứng gật gật đầu.

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt cùng Phỉ Nghiêm, cười nói: "Nếu đã là như thế vậy, các ngươi về sau có thể thân cận nhiều hơn, bổ trợ ưu khuyết cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro