Chương 220: Gặp lại cố nhân (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này mặt hắn vô cùng âm trầm, vừa lấy ra một viên thuốc màu trắng trong bình, nhanh tay nhét vào miệng Phỉ Nghiêm, vừa không ngừng bôi một đống dược vật kỳ quái không biết tên lên người Phỉ Nghiêm.

Lưu Nguyệt thấy vậy đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn.

“Đường chủ Tứ đường, hắn trúng độc gì?”  Thần Phi thấy vậy hỏi một nam tử trung niên trong đám người kia.

“Không biết, chưa từng gặp qua.” Vị Đường chủ Tứ đường kia chau mày, ngón tay di động cực nhanh trên người Phỉ Nghiêm , điểm ngay mấy huyệt lớn trên người hắn.

“Có thể cứu hay không?” Thần Phi nghe vậy nhíu nhíu mày.

Cư nhiên, Tứ đường Tây Hán hắn cũng không biết là độc gì, chuyện này. . . . . .

Vị Đường chủ Tứ đường kia nghe vậy, trầm ngâm trong chốc lát liền nói: “Hẳn là có thể, hắn bị điểm huyệt rất kịp thời, đã khống chế độc không lan tràn, chỉ cần khống chế được không cho nó lan ra, chúng ta hẳn là có thể giải.”

Thần Phi nghe tiếng gật gật đầu, coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu đến hướng Lưu Nguyệt tán dương nói: “Ngươi cứu hắn một mạng, về sau ưu đãi hẳn không ít.”

“Đó là việc hạ quan nên làm.” Lưu Nguyệt trả lời một chút cũng không kể công.

Thần Phi thấy vậy càng cảm thấy được Lưu Nguyệt chất phác, là mầm tốt, không khỏi thân thủ vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt .

“Hắn trúng độc như thế nào?”

Vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt, trong mắt Thần Phi đột nhiên chợt lóe qua sát khí, cư nhiên ở dưới mắt hắn, xuất hiện chuyện như vậy, dám trước mặt hắn ám hại người của hắn, quả thực là buồn cười.

Vị Đường chủ Tứ đường kia nghe vậy, vừa giúp Phỉ Nghiêm bức độc, vừa trầm giọng nói:

“Đây cũng là việc hạ quan muốn hỏi Thái tử điện hạ, Phỉ Nghiêm rốt cuộc trúng độc như thế nào?”

Thần Phi vừa nghe chau mày: “Các ngươi tra không ra?”

Tứ đường của hắn cư nhiên không tra ra Phỉ Nghiêm trúng độc như thế nào, đây quả thực chính là không thể tưởng tượng, Đường chủ Tứ đường chính là đại tông sư trong việc dùng độc a.

Vị Đường chủ Tứ đường kia nghe Thần Phi hỏi xong hơi kinh ngạc, sau đó mặt hơi hơi đỏ lên.

Vẻ mặt tái xanh, lắc đầu: “Tra không ra, không phải ăn vào, lại không có ngoại thương gì, độc này cũng không phải sương khói, phải gần người mới có thể hạ độc, thuộc hạ, thực tra không ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro