Chương 226: Đột nhập vào trong (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết kế rất là xảo diệu.

“Lưu tướng quân xin chờ.” Tới một chỗ trước đình viện, người hầu trong phủ đó hướng Lưu Nguyệt nói một câu, xoay người liền tiến vào đình viện tối như mực kia.

Lưu Nguyệt đứng ở sân trước, cẩn thận đánh giá kiến trúc xung quanh, địa thế hình chữ vương, xem ra nơi này chính là nơi ở của Phỉ Thành Liệt.

Chờ đợi một lúc, người hầu trong phủ đi ra, hướng Lưu Nguyệt nói: “Hán chủ đang ở trong điều chế bí dược, không thể ra, thỉnh Lưu tướng quân hồi báo Thái tử điện hạ, Hán chủ đa tạ hậu ý của điện hạ, hai viên thuốc này là để tạ ơn tình cảm của Lưu tướng quân đã đến thăm.”

Dứt lời, liền lấy hai viên thuốc trắng như tuyết cấp Lưu Nguyệt, lập tức liền hướng ra ngoài mà đi.

Lưu Nguyệt nghe nói, ánh mắt trở nên âm trầm, điều chế bí dược, quỷ tin, Phỉ Thành Liệt hắn mà điều chế dược vật cái gì, đây chẳng qua là không muốn gặp nàng.

Đánh giá viên thuốc trong tay, từng trận mùi thơm ngát bay vào mũi, hai viên Huyết tham hoàn, là thứ tốt.

Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời, xoay người liền đi theo người hầu trong phủ hướng ra ngoài, xem ra muốn gặp Phỉ Thành Liệt quả nhiên không dễ dàng.

Ngay cả cơ hội hạ thủ cũng không có.

Phỉ Thành Liệt tuy cho rằng Lưu Nguyệt cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt không phải cùng một người, nhưng dù thế nào đi nữa thì trong lòng hắn cũng không thoải mái, có thể không gặp không thấy chính là tốt nhất, hắn cũng không nghĩ tạo cho Mộ Dung Lưu Nguyệt có cơ hội gì để xuống tay .

Màn đêm buông xuống, một ngày nữa lại sắp sửa trôi qua thành quá khứ.

Lưu Nguyệt một thân hắc y, mặt mũi được che giấu, biến mất ở trong bóng đêm, hướng tới Tây Hán mà đi.

Màn đêm buông xuống, nàng cũng không có nhiều thời gian chơi cùng hắn như vậy.

Trăng sáng sao thưa, mây đen ở trên bầu trời nhè nhẹ trôi , ánh trăng xuyên thấu qua mấy tầng mây lộ ra, mông lung mông lung, càng tăng thêm vẻ đẹp thần bí.

“Huynh đệ, đi ra uống trà nào.” Bưng cái chén, Vân Triệu nhướng mày nhìn Đỗ Nhất đứng ở cửa phòng của Lưu Nguyệt .

“Chủ nhân đã ngủ.” Đỗ Nhất lạnh lùng nói.

“Ngủ?” Vân Triệu ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn xem Đỗ Nhất đứng sừng sững ở cửa .

Sớm như vậy đã ngủ, lừa con nít lên ba sao.

Mặt mày khẽ nhúc nhích, trên mặt Vân Triệu lại hiện lên một tia bất đắc dĩ nói: “Sớm như vậy liền ngủ.” Liền quay trở về.

Dưới màn đêm, sau một lát, theo cửa sau của Phiêu Kị tướng quân phủ, một đạo bóng đen bay ra, biến mất rất nhanh ở trong đêm đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro