Chương 112: Gió thổi mây phun (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vi thần tuân chỉ." Hữu tướng lập tức khom người tiến lên, tay cầm bút vung lên, phế lập thánh chỉ.

Ấn đỏ của Ngọc tỷ, tiên diễm làm người ta chói mắt.

Ngựa phi như bay thẳng hướng cửa cung mà ra, hoàng chung tấu vang, chiêu tất cả văn võ bá quan trong triều lên điện ngay trong đêm.

Thánh chỉ ban ra, Hiên Viên Thừa không tiếp coi như là phạm thượng làm loạn, liền trảm. Nếu hắn tiếp chỉ, muốn giết một tên tội thần thường dân quả thực không phải là chuyện khó.

Nếu không có tuyệt đối nắm chắc thì không nên rút dây động rừng, nếu không, chính là hai bên cùng chết, ai cũng không thể gặp chuyện tốt.

Đêm, càng thêm yên tĩnh, mang theo không khí âm trầm .

Mà lúc này, ở ngoài kinh thành, Tả tướng mang theo Thái tử Hiên Viên Thừa cùng đệ nhị võ tướng Thiên Thần Phỉ tướng quân, nắm trong tay Thánh chỉ, ngày đêm chạy tới địa điểm đóng quân của ba mươi vạn đại quân dưới tay Hiên Viên Triệt, một khi đã có được ba mươi vạn đại quân này, cho dù làm phản cũng nắm phần thắng trong tay.

Đêm tối mênh mang, trong thành hay ngoài thành đều náo động không ngừng.

Mà phía sau, tại một vùng hoang vu trống trải, hai thân ảnh đang chậm rãi hướng kinh thành đi tới.

"Có mệt hay không?" Ôm lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt ôn nhu hỏi.

"Không sao, như thế này đã là gì." Lưu Nguyệt nghiêng đầu cười nhìn Hiên Viên Triệt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mảng đen mảng hồng , dược vật trên mặt nàng đều bị nước sông rửa trôi sạch sẽ, nhưng vì bị hun khói nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua lại vừa xấu xí vừa xinh đẹp.

"Trọng yếu là ngươi, ngực bị thương nặng mà không chịu nghỉ ngơi?"

"Không chết được, ngươi có bị thương ở đâu không?" Hiên Viên Triệt cũng mỉm cười, vẻ yêu mỵ trên khuôn mặt lúc này cũng mất đi vài phần, một bên nâng tay vuốt ve vết thương trên người Lưu Nguyệt .

Miệng vết thương đã khép lại, nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm nhưng kì thực chỉ là chút bị thương ngoài da, Lưu Nguyệt ngay cả nhìn cũng không cần.

"Chuyện nhỏ." Lưu Nguyệt nhún vai, khẩu khí rất lớn.

Hai người đối diện nhất thời cùng bật cười.

Trừ chưa chết ra còn lại chẳng đáng quan tâm, chỉ cần còn sống, hết thảy đều không là gì.

"Vậy đi, không biết ba ngày qua, kinh thành đã loạn thành cái dạng gì nữa?" Hiên Viên Triệt cầm tay Lưu Nguyệt, tiến về phía trước.

"Ta làm sao quản nổi." Lưu Nguyệt đến là một chút cũng không để ý, chỉ cần người trước mắt không có việc gì, chuyện khác không quan tâm.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, không khỏi cười ôn nhu mà yêu mỵ.

Tiểu Vương phi của hắn trong mắt chỉ có mình hắn, thực làm cho hắn cao hứng: "Đi, phía trước chính là địa bàn đóng quân của đại quân ta, trước mắt cứ đến đó đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro