Chương 127: Tâm lâm vào chiến (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Viên Dịch đảo qua sắc mặt khác nhau của quần thần đại điện, hít một hơi thật sâu , vô lực vung tay lên: "Tuyên đi."

"Bệ hạ, Thái tử không thể phế, Thiên Thần quốc đã mất đi Dực Vương, nếu còn không có Thái tử điện hạ, điều này sẽ làm cả Thiên Thần quốc phải dao động ." Lễ bộ thị lang thật mạnh quỳ xuống, trên mặt lệ đã tuôn như mưa.

"Tuyên chỉ." Hữu tướng hai mắt trợn trừng, hét lớn một tiếng.

Mộ Dung Vô Địch cùng khắc, Thánh chỉ trong tay mở ra.

"Bệ hạ. . . . . ." Nhất phái của Tả tướng cơ hồ muốn ngất.

Một Thánh chỉ này nếu tuyên ra, vô luận hôm nay Thái tử cùng Tả tướng có năng lực gì, cũng đều bị xem là cướp binh quyền, mưu mô cướp ngôi soán vị, đời đời sẽ bị thiên cổ bêu danh, nước Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Gió đêm phi múa, thanh lương như nước.

Bên ngoài cửa thành, Hiên Viên Triệt suất lĩnh tứ vạn Hổ quân gào thét mà đến, thẳng bức cửa thành.

Tiếng chân dồn dập, như mang theo xơ xác tiêu điều cùng thiết uy hiển hách.

Ngọc Lưu Ly điện, đêm càng khuya, trong điện mấy ngọn đèn dầu đều bị dập tắt, không gian càng trở nên ảm đạm hơn.

"Giao ra binh phù cùng Hổ phù, nếu không ta giết nàng." Cấm vệ quân ở cửa lại lần nữa rống lên một tiếng, trong tay đao khẽ động, trên cổ mảnh khảnh của Trần quý phi lập tức trào ra một chút máu.

Thu Ngân, Ngạn Hổ, cắn răng cơ hồ muốn bật máu.

Một bên, đám người nhà Mộ Dung một tiếng cũng không nói, chính là đao trong tay càng múa may nhanh hơn, bọn họ không thể nói xen vào, nơi này bọn họ không có quyền quyết định.

"Quý phi, thực xin lỗi ." Ngạn Hổ một đao đánh xuống, khóe miệng chậm rãi chảy ra một tia máu, xem như không nhìn thấy Trần quý phi đang một thân chật vật .

Binh phù cùng Hổ phù đều là của của Dực Vương, nó liên quan đến sinh tử tồn vong của nhiều sinh mệnh, bọn họ không thể cấp, cũng tuyệt đối sẽ không cấp, cho dù, nàng mẫu phi của Vương gia.

Ánh đèn dầu ảm đạm, Trần quý phi tóc tung bay tán loạn, trên quần áo lộ ra vết máu, nhưng thần tình lại vô cùng trấn định, trên khuôn mặt xinh đẹp một tia hoảng sợ đều không có.

"Nên phải như thế, ta chết thì có đáng gì, những gì thuộc về con ta các ngươi hãy giúp hắn bảo vệ thật tốt." Vẻ mặt kiêu ngạo xinh đẹp, lúc này Trần quý phi mĩ đến kinh người.

Nàng theo thấy Liễu hoàng hậu dám động thủ, chỉ biết đêm nay Tả tướng khẳng định còn có an bài, nàng biết Ngọc Lưu Ly điện không có ai, nhưng Hổ phù cùng binh phù đều là đặt ở chỗ này, nàng nhất định phải đi để bảo quản chúng cho tốt, tuyệt đối không cho mưu mô của bọn kia thực hiện được.

Không nghĩ đi tới nửa đường đã bị bắt thành con tin, bất quá cũng không sao, Thu Ngân, Ngạn Hổ bọn họ ở đây, bọn họ sẽ giúp nàng bảo vệ vật kia cho con nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro