Chương 134 : Tâm lâm vào chiến (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rầm." Ngọc Lưu Ly điện nghiêng đổ một cái, tiền điện đã hoàn toàn sụp xuống, hậu điện cũng lung lay sắp đổ, cơ hồ không còn lại bao nhiêu cây cột chống đỡ đỉnh điện, chung quanh cũng hoàn toàn trở thành một mảnh phế tích."Hiên Viên Triệt." Lưu Nguyệt gầm lên như con thú bị thương, tiếng thét như muốn làm người nghe phải tê tâm liệt phế, vang vọng xung quanh, xuyên thấu cả màn trời mênh mông.Lưu Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền lao thật nhanh đến hướng Ngọc Lưu Ly điện giờ đã là một mảnh phế tích ."Ngươi điên rồi." Mộ Dung Kiên phản ứng nhanh lẹ, liền ôm lấy chế trụ Lưu Nguyệt không cho nàng lao vào biển lửa.
Trước mặt mọi người giờ là hừng hực đại hỏa, Ngọc Lưu Ly điện xem ra đã muốn sụp đổ, nếu còn có người ở trong thì chắn chắn cũng không thể còn sống.Hiên Viên Triệt đã không còn, Mộ Dung gia bọn họ tuy rằng mất đi một chỗ dựa vững chắc, nhưng chỉ cần Lưu Nguyệt còn sống, nữ nhân cường hãn như vậy còn tại, như vậy Mộ Dung gia vĩnh viễn không thể suy vong.Khắp Thiên Thần quốc, người xuất sắc như Lưu Nguyệt không có kẻ thứ hai.Ánh mắt tràn đầy huyết tinh quét ngang, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiên đang túm lấy người nàng.Mộ Dung Kiên khẽ rùng mình, trong nháy mắt một cỗ sợ hãi từ trong tâm dội lên, trên lưng bỗng lạnh toát, ánh mắt này của Lưu Nguyệt không còn là giết chóc ánh mắt, đây là bi thương là đau đớn khi mất đi người yêu thương, chứa đựng trong đó bao bi thiết, đau thương cùng liều lĩnh.Giống như phía sau nếu ai dám ngăn cản nàng, nàng hội sẽ cuồng sát hết thảy.Mộ Dung Kiên rùng mình một cái, cánh tay đang chế trụ Lưu Nguyệt không tự chủ được liền buông lỏng, hắn không dám bắt lấy nàng, hắn không dám.Thả người lao vào, thân ảnh nho nhỏ liền hòa mình vào biển lửa đang hừng hực gào thét.Bọn họ là một, nếu là bị thiêu thì cùng thiêu."Hiên Viên Triệt." Không quan tâm vọt vào biển lửa, Lưu Nguyệt điên cuồng ở trong hỏa diễm đi qua , không ngừng gọi vang, đôi mắt đỏ rực như muốn phun huyết.Ngọn lửa liếm đến, đốt cháy ở bên người nàng.Nhưng mà Lưu Nguyệt giống như căn bản không cảm giác được cái nóng thiêu đốt, không cảm giác được nguy hiểm đang rình rập, liều lĩnh hướng trung tâm ngọn lửa chạy tới.
"Phanh." Lại thêm một góc điện sụp xuống, toàn bộ Ngọc Lưu Ly điện đã muốn thành một đống hỗn độn, chỉ còn không bao nhiêu cây cột còn chống đỡ .Điên cuồng di chuyển những cột trụ, gắt gao đẩy đi xà ngang bị đổ xuống.Bàn tay nhỏ bé đã bị ngọn lửa tổn thương đến đỏ bừng, tóc đã muốn hoàn toàn cuốn khúc, quần áo trên người đã muốn bùng cháy, da thịt bị tổn thương càng ngày càng nghiêm trọng, trong Ngọc Lưu Ly điện vẫn là một mảnh đỏ rực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro