Chương 162: Võ lâm đại hội (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ngồi xuống, Vân Triệu liếc mắt một cái liền nhìn thấy đám người Trầm Mộc đang ngồi phía ghế đối diện, lập tức ánh mắt sáng lên, thần tình vô cùng hưng phấn .Cây quạt trong tay không ngừng phe phẩy, miệng liến thoắng nói không nghỉ một hồi, mỗi người được hắn nhắc tới quả thực đều như đã quen thuộc và nắm rõ trong lòng bàn tay, thật giống như cao thủ thất quốc đều là kẻ hắn nuôi trong nhà.Những người tỏa sáng như ánh mặt trời, quả nhiên nói nhiều, tuy vậy, có chút có thể nghe được.Lưu Nguyệt cầm lấy tách trà, theo hướng tay Vân Triệu nhìn lại, một đám cao thủ nàng không biết, nay đã có đôi phần nhìn ra."Lưu huynh, huynh xem, đó có phải là Thành chủ Nghi Thủy thành, lão gia hỏa này lợi hại nha, cư nhiên có được Huyết Thiềm Thừ, vận khí tốt như vậy, nếu ta có võ công tốt một chút, ta nhất định phải đi lên đoạt lấy danh hiệu đệ nhất, Huyết Thiềm Thừ này là thứ tốt, rất tốt."Hai mắt tỏa sáng, Vân Triệu cơ hồ muốn nhìn xuyên thấu hết cả con người Thành chủ Nghi Thủy thành đang chuẩn bị đọc diễn văn, tuyên bố võ lâm đại hội bắt đầu trên kia.Ánh mắt kia, so với ánh mắt được nhìn thấy người trong lòng xem chừng còn nóng bỏng hơn.Trong đại hội ồn ào náo nhiệt, đông đúc như bầy cá mòi, mọi người chỉ trỏ bàn luận, chỉ có Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu vẫn thản nhiên ngồi trên một ghế, xung quanh không có ai, chiếc ghế to như vậy cũng chỉ có hai người ngồi.Một người tuấn lãng sáng lạn, một kẻ thanh lãnh như trăng.Một thân khí độ tao nhã, cả người tư thái thản nhiên thanh lãnh, cộng thêm vẻ tuấn mỹ kinh thế nhân, tất cả hợp lại tạo nên thứ tinh quang làm người ta như mù mắt.Vô số quần chúng hay khách quý, thần sắc ba phần đặt lên cuộc tỷ thí, mà bảy phần tâm tư lại đặt hết trên người Lưu Nguyệt, một thân tuấn mĩ.Liền ngay cả Thành chủ Nghi Thủy thành cũng không kiềm được phải liếc qua đây ba bốn lần, đừng nói chi là những người khác.Người tuấn mĩ như vậy, rốt cuộc là từ nơi nào tới, sao từ trước tới giờ chưa hề nghe nói qua? Làm sao có thể tuấn mỹ được đến mức này chứ?Trái lại, Lưu Nguyệt một thân lãnh đạm, cũng không thèm nhìn tới ánh mắt xung quanh, thản nhiên xem như không có chuyện gì.Vân Triệu bên cạnh cũng vẫn như cũ miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, hai người thản nhiên như không, ngược lại càng ngày càng hấp dẫn thêm nhiều ánh mắt.Trong lúc nhất thời, giống như những người này không phải tới xem tỷ thí, mà là đến xem Lưu Nguyệt ."Nam tử này là ai?" Ở phía đông lôi đài, một nam tử trung niên ngồi ở bên người Thành chủ Nghi Thủy thành, đè thấp thanh âm hướng Thành chủ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro