Chương 167: Võ lâm đại hội (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió thổi qua rất nhẹ, cửa sổ vô thanh vô tức hé ra một cái khe hở hẹp, một làn khói chậm rãi bay vào.Hết thảy đều rất nhẹ nhàng, nếu không phải Lưu Nguyệt là nhân tài kiệt xuất, chỉ sợ cũng không nhìn ra có điều gì khác thường.Không một tiếng động, không sắc không vị.Lưu Nguyệt ngửi một hơi, không tồi, Mê hồn hương chất lượng tốt.Khóe miệng vẽ nên một nụ cười lạnh, muốn dùng loại này đối phó với nàng, chỉ sợ còn sớm tám trăm năm, loại thủ đoạn này với nàng chỉ như trò đùa.Làn khói mỏng lan tràn, nhè nhẹ lan tỏa bên trong căn phòng.Một lát sau, cửa sổ khẽ vang lên một tiếng động, một bóng đen phi nhanh tiến vào, nhanh nhẹn như con báo.Lưu Nguyệt tuy rằng ngủ không nhúc nhích, nhưng mọi động tĩnh trong phòng đều không thoát khỏi tai mắt nàng.Người kia hiển nhiên nghĩ Lưu Nguyệt đã bị hôn mê, lập tức thập phần thoải mái tiêu sái tiến vào, từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ, móng tay khều một chút lấy ra một ít bột màu trắng, liền đưa đến hướng Lưu Nguyệt.Mùi thơm nức mũi, vật ấy tỏa ra thứ hương làm cho người ta say mê.Đầu ngón tay vừa chạm đến cổ Lưu Nguyệt, đột nhiên lông tơ trên người hắc y nhân đều dựng đứng hẳn lên, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.Lưu Nguyệt trước mắt lẽ ra phải hôn mê, hai con ngươi đen đột nhiên vô thanh vô tức bật mở, đang lạnh lùng nhìn hắn.Đôi mắt đen kia, cơ hồ có thể cắn nuốt hắn, âm trầm mà lãnh khốc.Hắn chưa từng nhìn thấy sự lãnh huyết và tiêu điều đến như vậy bao giờ."Trầm hương, không tồi." Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề.Trầm hương, loại độc tố tàn nhẫn nhất trong hàng trăm loại độc, sẽ không lấy đi tính mạng ngay, mà sau khi dùng độc, phải dùng thuốc giải mỗi tháng một lần, liên tục ăn trong một năm, nếu không da thịt sẽ thối rữa mà chết, quả thực hạ thủ vô cùng ngoan độc.Cho nàng dùng loại độc này, xem ra là muốn khống chế nàng.Đôi mắt đen của Lưu Nguyệt liền trầm xuống, mới vào trận đầu đã có kẻ xuống tay với nàng.Hắc y nhân kia nghe Lưu Nguyệt một lời nói toạc ra, không khỏi rùng mình một cái, không dám làm gì trước mặt nàng nữa, thân hình chợt lóe phóng ra bên ngoài.Lưu Nguyệt thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhanh như tia chớp động thủ lên dao cầm ở đầu giường, dây đàn vang lên một tiếng, một đạo phong nhận phóng ra như bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro