Đại hôn của chàng , đại tang của ta .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nàng xem năm nay hải đường nở rất nhiều phải ko? "
" Phải . "
" Chúng ta có nên tổ chức đại hỷ rr ko ? "
" Phải . "

Hoàng hôn hôm nay đẹp hơn mọi ngày . Nhìn qua có vẻ sắp có mưa . Nàng khẽ dặn Ngọc Ý chuẩn bị dù . Mưa ! Là mưa . Đúng thật trời đã mưa . Nhẹ nhàng lấy cây dù , bước ra giữ vườn hải đường . Thân hình mỏng manh của nàng càng đẹp hơn khi đứng trong mưa . Đệ nhất nữ nhân ! Hải đường dưới mưa . Nàng đúng là nữ nhân không hề đơn giản . Bàn tay mềm mịn cuối cùng cũng chạm đc vào mưa . Nhưng nghĩ lại thì khung cảnh này đẹp vô ngần .

" Vương gia ! Tiểu thư thik nhất là những lúc như vậy , ng ko cần lo . Sẽ ko sao đâu . "
" Đc rồi "

Rồi ngày này cũng đến , chàng đến rạm hỏi nàng về dinh . Niềm hạnh phúc này , nụ cười này liệu có che dấu đc nỗi đau đời hoa đang dần đến với nàng . Chàng cười tươi như vậy để giấu đi nỗi hận tận xương tuỷ chờ ngày báo thù . 

  Hôm đó , lửa ! Lửa cháy khắp phủ . Mẫu thân chàng bị bức chết . Phụ thân chàng bị hãm hại . Cảnh tượng ấy chàng có lẽ sẽ ko bao giờ quên . Ng mang cho chàng nỗi uất hận như vậy đang ngồi trước mặt chàng . Là phụ thân của ng chàng yêu . Chàng chỉ còn cách này . Dù biết nó mang đến cho nàng nỗi đau thấm tới tận tâm can . Chỉ biết cách rằng che dấu nàng mà thôi .

  Cuối cùng ngày này cũng đến . Đại hôn hôm nay sẽ đỏ thẫm màu máu . Mọi thứ đã sắp xếp sẵn .

Tiếng la hét , máu chảy , tiếng đâm chém ngày đại hôn của nàng . Nàng chạy ra , đã hết rồi . Những giọt nước mắt đau tới tận xương tuỷ rơi xuống . Mất rồi ! Nàng mất đi mọi thứ rồi . Ng nàng thương nhất , kính nhất cũng theo mẫu thân nàng mà đi rồi . Phụ thân nàng ănmf đấy , máu chảy cả một khoảng . Hình ảnh này làn nàng nhớ đến năm đó . Mẫu thân nàng cũng bị ng ta đâm chết . Trái tim như vỡ thành trăm thành ngàn mảnh . Ko ! Nàng ko tin ! Hôm nay là đại hôn của nàng mà ! Ông trời có thể làm thế với nàng sao ? Có thể nhẫn tâm đến vậy sao ? Ca ca nàng đâu ? Ko ... ko phải chứ ... Hết thật rồi . 

" Trân Ni "

Tiếng gọi của chàng . Nàng quay đầu lại . Ôm lấy chàng mà ko biết ng làm cho sự tình này là ng mà nàng đang ôm . Khẽ vỗ lấy lưng nàng .

" Nàng về phủ ta ... chuyện này , ta lo "
" Tiểu thư ... "

Ngọc Ý còn sống . Nàng phải làm sao đây ? Nếu nàng cứ ở lại đây thì bản thân nàng và cả Ngọc Ý sẽ ra sao ? Còn nếu đi thì chẳng khác nào để cho thiên hạ bàn tán rằng đường đường là tiểu thư danh giá mà lại làm vậy . Nàng như đứng trên bàn cân . Nhìn Ngọc Ý , cuối cùng nàng chọn về phủ của chàng . Ngọc Ý theo nàng từ nhỏ , chịu bao thăng trầm cùng nàng , tình cảm cũng như tỷ muội . Sao để cô ấy khổ sở vì mk đc chứ .

" Tỷ tỷ "
" Thái Anh "
" Tỷ ... "
" Không sao "

Từng bước chân vô hồn bước vào căn phòng lạnh lẽo . Phấn son còn , chữ hỉ còn , trang sức còn , hỉ phục còn nhưng sao lạnh lẽo như vậy . Ng ta có ngày đại hỉ náo nhiệt . Còn nàng , đại hỉ của nàng thật đau đớn . Nhớ lại những năm tháng bên phụ thân . Nàng vẫn ko thể tin là trong vài canh giờ phụ thân đã bỉ nàng đi . Ánh mắt vô hồn nhìn vào gương. Một vài giọt nước mắt lăn dài xuống . Gỡ từng cây trâm , từng trang sức , chải lại mái tóc dài . Nàng lên giường nằm . Nhắm mắt lại , mơ lại về phụ thân . Nhưng tại sao ngay cả trong mơ nàng cũng thấy cảnh tưởng kinh hãi này . Máu chảy , ko , ko phụ thân nàng chỉ ở đâu đó thôi . Tiếng khóc bật lên . Nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả gối . Nàng ngất đi trong đau đớn .

Khi tỉnh lại , nàng đã ở phủ của chàng . Ở phủ của chàng có đôi phần nh ng hơn , xa hoa hơn , đẹp hơn nhưng cũng chẳng thể làm vơi đi đau đớn ngày đại hỉ . Nàng bước ra phía cửa sổ . Giờ đã là đêm . Màn đêm hiu quạnh , lạnh lẽo tựa như hoàn cảnh của nàng bây giờ vậy . Có đau đớn , day dứt tới c nào đã là quá muộn màng . Đôi mắt trong ngần , thấm đầy những giọt nước mắt nhìn về phía trời sao , lẳng lặng rơi khẽ vài hạt .

" Tiểu thư "

Tiếng khẽ gọi bên ngoài , là Ngọc Ý , mang cho nàng bộ đồ , chải lại tóc cho nàng rồi dìu nàng lên nghỉ ngơi . Ngọc Ý định đi thì bàn tay mềm mại nắm lấy " Đừng đi " . Giọng nàng khẽ run lên . Nàng đang sợ . Nàng sợ điều gì? " Ng đừng đi , ở lại đi , sau này nếu ta ko nói thì đừng đi đâu ." Từng câu từng chữ thốt ra càng làm cho con ng ta thấy thương cảm . " Tiểu thư" - tiếng cô đáp lại nàng trong đêm tối quạnh vắng . Nàng khẽ ra lệnh gọi cô ngồi xuống bên cạnh . " Ngọc Ý , ngươi là ng cuối cùng bên cạnh ta , đừng đi đâu cả , đừng đi hết như họ . Sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi hơn nữa ." Hoá ra điều nàng sợ là cô đơn . Sâu thẳm bên trong tâm tư của ng thiếu nữ này là sợ cô đơn . Nàng khẽ nhắm mắt lại . Nàng đã ngủ , Ngọc Ý khẽ đi ra ngoài . Cơn đau bao giờ mới dứt ?  

Sáng rồi , ngoài trời giờ là đang mưa nhưng nàng cũng chẳng thèm ra khỏi phòng ." Tiểu thư , ăn một chút đi " . Từ nãy tớ giờ toàn những tiếng của Ngọc Ý , nàng nhìn ra phía cửa sổ mà thờ dài " Tất cả chỉ là hư vô " . Ánh mắt trở nên dịu dàng hơn phần nào hết . Nàng bước ra ngoài phía phủ . " Xe ngựa có không ?" . " Dạ có thưa tiểu thư " . Nàng lên xe ngựa cùng Ngọc Ý đi đến phủ của Lệ Sa . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro