Chương 22 + 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thư Nhã Phù vẫn luôn chú ý vẻ mặt và thần sắc của mấy người xung quanh, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân đột nhiên hơi chậm lại, mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng tất cả đều bị nàng xem ở đáy mắt.

Vốn dĩ nàng muốn biết tại sao Nhị phu nhân nghe được chuyện xảy ra của Tam phu nhân, thần sắc quái dị, rất căng thẳng, hiện tại hình như chính bà ta cũng phát hiện một vài đồ vật, cho nên mới có nét mặt như bây giờ.

Nhã Phù chậm rãi đi tới bên cạnh giường, khóe miệng từ từ nâng lên nụ cười thản nhiên, có thâm ý nhìn mấy người, sau đó đưa tay lấy khăn tay của mình ra, cách khăn tay lấy một cây trâm cắm trên đầu Tam phu nhân xuống.

Trâm cài được làm bằng vàng, tinh xảo khéo léo, hình vẽ hoa mai đang lúc nở, mấy chiếc lá rủ xuống, mà trên mặt gắn đá quý màu hồng xung quanh cũng nạm những viên đá quý nhỏ màu vàng óng ánh, vừa nhìn đã biết đây là vật thượng thừa.

Nhìn động tác của Nhã Phù, chân mày Nhị phu nhân nhíu lại thật chặt, hai tay buông xuống cũng không tự giác nắm chặt, cái trâm vàng này bà ta từng thấy, chỉ là không ngờ lại được Tam phu nhân cài ở trên đầu, hơn nữa còn xảy ra chuyện như vậy.

"Đây chính là nguyên nhân vì sao Tam phu nhân và Hồng Liên cùng bị trúng độc!" Cầm tram vàng lên, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, gỡ xuống một cái vòng bạc hôm nay mình cao hứng đeo, nhẹ nhàng vẽ một cái trên trâm cài, trên vòng bạc lập tức xuất hiện một màu đen.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

Vừa nói như thế, những người khác cũng hiểu rõ, trên trâm vàng này có độc, mà Tam phu nhân và Hồng Liên không có phát giác, khi trang điểm đem trâm vàng này cài ở trên đầu, hai người chắc là đều dùng tay đụng vào cái trâm, cho nên mới đồng thời trúng độc, mà Tam phu nhân đem trâm cài ở trên đầu, moi người đều sẽ nghĩ trúng độc là do đồ ăn lúc trước, có mấy ai nghĩ tới chuyện trúng độc do cây tram này chứ.

Từng người nhìn vòng bạc hiện ra màu đen, không cầm được âm thầm hít vào một hơi.

"Trâm cài thật tinh xảo, chắc chắn không phải người bình thường có thể có." Tứ phu nhân vẫn luôn trầm lại mở miệng, nhìn trâm cài này nhỏ giọng khen một câu.

Nghe được lời Tứ phu nhân nói, ánh mắt Nhã Phù dừng lại ở trên người của nàng ta, nhìn nàng ta chỉ nói một câu như vậy, lại im lặng giống như trước, bộ dạng lạnh lùng không nói.

"Cái trâm cài này hình như nhìn khá quen !" Thư Vũ Trạch ở bên cạnh Nhã Phù, lẩm bẩm nho nhỏ.

Thư Vũ Trạch nghiêng đầu nhìn trâm vàng mẹ mình cầm trên tay, không biết vì sao lại cảm thấy khá quen, nhưng một lúc không nghĩ ra đã nhìn thấy đồ trang sức này ở đâu, theo thường lệ thì mẹ cậu rất ít mang những thứ này, mẹ vẫn luôn cảm thấy đeo vàng đội bạc quá phiền toái, bình thường nhiều lắm là đeo lên một hai đồ trang sức đơn giản, hơn nữa là lấy ngọc làm chất liệu.

Một nhóm người lần nữa trở lại tiền sảnh, Nhị phu nhân nhíu mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Nhã Phù, lạnh lùng nói: "Nhã Phù, làm sao ngươi biết trâm vàng này có độc? Hơn nữa còn có nha hoàn của ngươi, sau khi Lục Liễu tới viện Tam phu nhân, Tam phu nhân đã bị hạ độc rồi sao?"

Bà ta hiện tại đã hiểu được mình liên lụy rồi, biết Lục Liễu đã tới, ngược lại đem ánh mắt hoài nghi đặt ở trên người của nàng.

"Nhị phu nhân phỏng đoán đơn giản như vậy, cũng không cần ta nói ra chắc hẳn các ngươi cũng có thể biết, mới vừa rồi ta cũng đã nói rất rõ ràng, Nhị phu nhân còn không rõ ràng, muốn ta nói lại một lần! Về phần Lục Liễu, lúc trước đã nói rồi, là theo lời của ta tới thông báo cho Tam phu nhân biết, thời điểm đến Tam phu nhân đã ngất xỉu, lại xét từ trên phương diện khác, bản tiểu thư hình như không có lý do gì đi đối phó với Tam phu nhân, huống chi là hạ độc hại nàng ta!"diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Đối với chuyện mình bị hoài nghi, một chút lo lắng bị liên quan cũng không có, lúc trước nàng đã nói là làm việc và nghỉ ngơi, chỉ là cười lạnh nhìn Nhị phu nhân, thản nhiên ngồi ở trên ghế chậm rãi nói.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng không thể trách mẹ đa nghi, dù sao hiện tại việc nhà là do mẹ xử lý, mẹ có trách nhiệm phải tìm ra người hạ độc lần này, nếu không thì khi Tam phu nhân có chuyện gì xảy ra, mẹ khó thoát khỏi bị trách cứ." Thư Hương Di ngồi cách Nhã Phù không xa, ôn nhu mở miệng, đáy lòng cũng hận không thể thật sự có liên lụy đến trên người Thư Nhã Phù đi.

"Mẹ, cái trâm vàng này chất liệu rất nhẵn mịn, kiểu dáng rất tinh tế! Hẳn không phải là người nào cũng có thể có được! Nếu như truy ra xuất xứ cái trâm vàng này, có thể tìm được người hạ độc lần này."

Nhã Phù lấy khăn tay gói trâm vàng cầm lên, giơ cao về phía ánh mặt trời ở cửa sổ nhìn, màu sắc Thủy Tinh óng ánh sáng long lanh, màu vàng bao quanh hoa mai, phương thức kiểu dáng đặc biệt, thợ làm cũng là độc đáo.

"Chỉ là một cái trâm vàng bình thường, làm sao có thể dựa vào người nào làm trâm vàng thì cho rằng người đó có tội, người nào cũng có thể bôi độc lên trên." Nhị phu nhân nghe Nhã Phù có ý tưởng muốn điều tra xuất xứ của cái trâm, đáy mắt lóe lên, bộ mặt không đồng ý mà mở miệng.

"Đúng vậy, tỷ tỷ, chuyện này hay là để cho mẹ đi thăm dò chứng cứ, tỷ tỷ, hiện tại chuyện quan trọng nhất là chuẩn bị đám cưới gì đó, chắc chắn coi như cha biết, cũng sẽ không để cho tỷ tỷ hao tâm vào những việc vặt này ."

Thư Hương Di ôn nhu mở miệng, chuyện kiểm chứng này để cho mẹ mình tới xử lý, như vậy mặc dù không tìm ra hung thủ cuối cùng, cũng sẽ đi tìm người thế thân tới chịu cái tội này, Nhị phu nhân cũng sẽ không vì vậy mà bị dính líu, bị trách tội cai quản không tốt, nhưng nếu như Thư Nhã Phù dựa vào thân phận đại tiểu thư tới chen vào một tay, ngược lại sẽ khiến Nhị phu nhân phiền toái hơn, hơn nữa Thư Hương Di cảm giác mẹ mình rất coi trọng chuyện lần này, cho nên cũng mở miệng giúp đỡ Nhị phu nhân.

"Bốp —diễnđàn✪lê✪quýđôn—!" Nhã Phù đột nhiên vỗ tay xuống cái ghế vịn, một bộ dáng tỉnh ngộ chợt hiểu, trên mặt càng tăng thêm một phần vui mừng: "Đúng vậy, được muội nhắc nhở như vậy, tỷ đột nhiên nhớ ra một chuyện!"

Mà Thư Vũ Trạch, bộ dạng cũng bừng tỉnh hiểu ra, khuôn mặt nho nhỏ đột nhiên vui ra, đáy mắt màu hổ phách tràn đầy vẻ giảo hoạt, một tư thế chuẩn bị xem kịch vui.

"Tỷ tỷ cũng cảm thấy lời của ta nói đúng, chuyện này vẫn là để cho mẹ xử lý, mẹ nhất định sẽ giúp Tam phu nhân tìm ra người hạ độc lần này." Thư Hương Di chỉ coi là Nhã Phù đồng ý lời nàng ta nói, lập tức mặt mày hớn hở mở miệng.

"Ta lấy chồng hay không, chuyện này không tới phiên ngươi tới hao tâm, chỉ là ngươi đột nhiên nói chuyện đám cưới này, ngược lại nhắc nhở ta." Nhã Phù chậm rãi đứng dậy, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Đại Tổng Quản đứng một bên phân phó: "Đại Tổng Quản, làm phiền ngươi đến nhà kho đem lấy một đôi hoa tai và vòng tay trong sính lễ của ta ra đây!"

"Đại tiểu thư, không biết là muốn lấy đôi hoa tai và vòng tay nào?" Đại Tổng Quản có chút không rõ, lúc này đột nhiên sai ông đi lấy đồ trang sức sính lễ làm cái gì?

"Ông đi xem rồi tự nhiên sẽ biết lấy cái nào." Nhã Phù tùy ý khoát khoát trâm vàng trên tay, ý bảo Đại Tổng Quản nhìn, trong miệng nói có thâm ý.

Mà nghe Nhã Phù nói, Nhị phu nhân vốn đang trấn định tự nhiên, thần sắc đột nhiên biến đổi rất nhanh, vẻ mặt trở nên kỳ quái, khuôn mặt có chút khó coi, nhìn chăm chú vào trên người Nhã Phù, muốn nhìn xem nàng để cho Đại Tổng Quản đi lấy đồ, có phải đã biết cái gì hay không!

Mà sắc mặt của Thư Hương Di cũng không được tốt lắm, dù sao nhìn Nhã Phù cầm trâm vàng, ý bảo cho Đại Tổng Quản nhìn, bộ dạng hình như có ý đồ khác, hơn nữa đoán chừng trong này có liên quan đến sính lễ vương phủ đưa tới, điều này làm cho đáy lòng bà ta nhất thời lo lắng, chẳng lẽ Tam phu nhân trúng độc có liên quan gì đến sính lễ này sao?diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

Nhìn thần sắc Nhị phu nhân quái dị, lo lắng ở đáy lòng Thư Hương Di từ từ lan rộng ra, có chút không rõ, nhưng cũng phỏng đoán chuyện này thật sự có liên quan với sính lễ, nếu là như vậy, người phụ trách nhận lấy danh mục quà tặng và sính lễ là Nhị phu nhân, nhất định là trốn không thoát tội, mà chuyện sính lễ có vấn đề, sợ là cũng sẽ bị người tra được.

  "Tỷ tỷ rốt cuộc sai Đại Tổng Quản đi lấy cái gì? Sính lễ có liên quan gì với chuyện Tam phu nhân trúng độc sao?" Thư Hương Di nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nhã Phù, đáy lòng bất an cũng ức chế không được mà lan rộng ra, trong thời gian chờ đợi tâm trạng cũng không yên.

"Cái này đợi Đại Tổng Quản cầm đồ vật đến, các ngươi nhìn rồi sẽ biết." Thư Nhã Phù mỉm cười tùy ý nói một câu, ở một bên từ từ uống trà, đem đáy mắt Thư Hương Di thỉnh thoảng lộ ra khẩn trương thu vào tầm mắt, nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi ở một bên.

Vừa trở lại, Đại Tổng Quản cầm một đôi hoa tai và vòng tay, đặt trên khay, mà sau khi Đại Tổng Quản đi vào, đáy mắt vẫn khó có thể che giấu khiếp sợ, tựa hồ trong quá trình đi lấy đồ phát hiện được gì đó rất chấn động.

"Đại tiểu thư, đồ đã lấy ra rồi." Đáy lòng Đại Tổng Quản phức tạp đem khay trình lên, nhìn vẻ mặt thanh thản tùy ý của Thư Nhã Phù, đáy lòng khiếp sợ.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

Lão mới vừa đến nhà kho, đem tất cả đồ trang sức ở trong sính lễ tất cả đều lấy ra, mà đúng như đại tiểu thư nói, lão nhìn sẽ biết nên cầm cặp vòng tay và vòng tai kia, mà sau khi kiểm tra toàn bộ ở nhà kho, lão cũng chỉ là nhìn thấy đại tiểu thư và tiểu thiếu gia tùy ý quét qua sính lễ gì đó, cũng không có cẩn thận đi kiểm tra, vậy mà nàng lại dễ dàng biết trong đó có đồ vật gì, phần năng lực trí nhớ này cho dù lão là Đại Tổng Quản, người quản lý sổ sách nhiều năm, sợ rằng đều khó có thể nhớ được vật phẩm trong thời gian ngắn như vậy.

Mà lấy gì đó ra trong lòng ông cũng nghi hoặc nặng nề, không hiểu tại sao liên quan đến sính lễ.

"Nhã Phù, ngươi làm cái gì vậy, sính lễ có thể tùy ý để cho người ta lấy ra sao, nhu vậy không được!" Nhíu chặt lông mày, sắc mặt Nhị phu nhân rất khó coi, nhất là sau khi biết Nhã Phù sai Đại Tổng Quản đi lấy đồ, sắc mặt vẫn không hoà nhã, người không biết chỉ coi bà ta bởi vì chuyện của Tam phu nhân mà thần sắc nghiêm túc, nhưng không biết hiện tại ở trong nội tâm bà ta đã bất ổn sợ rằng loạn vô cùng.

"Sính lễ này cũng sớm đã bị người động tới, ta cũng không phải là người đầu tiên động vào, Nhị phu nhân, ngươi nói có đúng không?" Nhìn Nhị phu nhân giương lên nụ cười rực rỡ, Nhã Phù đi lên trước cầm vòng tai trên khay lên.

Sính lễ này sớm đã bị Nhị phu nhân động tay chân qua, sao lại nàng không biết, chỉ là không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện của Tam phu nhân như vậy, đây cũng là chuyện ngoài dự liệu của nàng.

"Các ngươi đều ở đây? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao Tam phu nhân đang tốt ở trong viện lại bị trúng độc!"

Lúc này, Thư Diệu Kỳ vừa ra ngoài trở về, người trong phủ cũng đã đem chuyện bẩm báo lên, cũng chạy tới, nhìn phần lớn mọi người ở chỗ này, vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng cương cứng, tức giận lạnh lùng, hai mắt trợn to nhìn người xung quanh, trừ bỏ lúc nhìn Nhã Phù và Vũ Trạch, trên mặt hơi nhu hòa một chút.

Hầu Gia ở trong phủ dĩ nhiên là chủ tử liêm chính, uy nghiêm không phải không cho những người khác phản kháng, mà giờ khắc này mang theo tức giận, càng thêm mấy phần sát khí của quân nhân, khiến mọi người không dám nhìn thẳng ánh mắt của ông.

"Ông ngoại cũng đừng tức giận, chuyện này mẹ sẽ xử lý tốt, mẹ đã tìm được trâm vàng bị bôi độc rồi! Ông ngoại, người xem chính là cái này!" Vũ Trạch cười hì hì cầm trâm vàng Nhã Phù vừa mới để lên bàn, chạy đến trước mặt của Hầu Gia, khéo léo giúp đỡ mẹ mình tranh công.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Người khác sợ Thư Diệu Kỳ, sợ uy nghiêm của ông cũng không dám hô to một hơi, nhưng đây đối với Nhã Phù và Vũ Trạch cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hai người vẫn như cũ, một cười nhẹ nhàng, một cười đáng yêu rực rỡ.

"Ừ, Vũ Trạch thật biết nghe lời !" Sắc mặt Hầu Gia nhu hòa xuống, đưa tay sờ sờ tóc Vũ Trạch, sau đó mới nhận lấy trâm vàng cẩn thận nhìn một chút.

"Tam phu nhân như thế nào rồi?" Khẽ cau mày, lạnh nhạt nhìn Nhị phu nhân đứng ở bên cạnh, Hầu Gia hỏi.

"Bẩm lão gia, Tam phu nhân và nha hoàn Hồng Liên, hai người đều ở đây, được nha hoàn phát hiện sớm, cho nên trúng độc không nghiêm trọng lắm, đại phu cũng đã đến xem qua, mà bây giờ có bộ trâm cài này, chỉ cần cho đại phu xem là độc gì, là có thể giải độc phục hồi! Lão gia, những chuyện này vẫn nên để cho thiếp xử lý là được, ngài ở bên ngoài lao lực chớ vì chuyện này mà làm tổn hại tinh thần!" trên mặt Nhị phu nhân mang theo mấy phần mỉm cười, hình như lại khôi phục là Nhị phu nhân ngày thường đoan trang thanh nhã.

"Ở nhà đã xảy ra chuyện như vậy, nàng nói ta sao có thể an tâm được, hơn nữa nếu Vũ Trạch nói Nhã Phù đã tìm ra trâm vàng, như vậy chuyện lần này liền giao cho Nhã Phù xử lý, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi, không phải bình thường nàng quản bọn họ sao, sao lại để xảy ra chuyện như vậy!" Một câu nói của Hầu Gia, gần như đem quyền lực của Nhị phu nhân thu lại, giao đến trên tay Nhã Phù.

Nghe Hầu Gia nói, trên mặt Nhị phu nhân mới nâng lên mỉm cười lập tức cứng lại, khuôn mặt khó có thể tin, bà ta xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ cũng nhiều năm, mà chuyện trong phủ hầu như tất cả đều phải qua sự đồng ý của bà mới có thể thực hiện, mà bây giờ cũng bởi vì chuyện này, Hầu Gia liền đem tất cả quyền lực trên tay bà lấy đi cho Thư Nhã Phù, điều này làm cho bà trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.

"Thật ra thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, mẹ của ta tuổi còn trẻ, thông minh cơ trí, tuệ nhãn biết châu (có mắt nhìn người, biết phân biệt thật giả), tài mạo song toàn, thể lực tốt, sử dụng một chút xíu, vẫn có thể." Mặt Thư Vũ Trạch vẫn cười ưu nhã đáng yêu, rất khéo léo dùng các từ ngữ tốt đẹp nâng cao mẹ của mình, gián tiếp đập chết Nhị phu nhân.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Lời này nghe thật tốt, tất cả đều là từ ngữ ca ngợi, nhưng là nâng cao Nhã Phù, trên phương diện khác cũng là nói Nhị phu nhân tuổi già sức yếu, đầu óc chậm chạp, không thể chèo lái nhiều, quyền lực trong phủ nên giao ra thì tốt hơn.

Nhã Phù sẽ không ngăn cản con trai của mình, con trai nói điều trong đáy lòng nàng, thật ra thì cũng là có chuyện như vậy! Cho nên. . . . . .

"Vũ Trạch, đừng nói như vậy!" Nhã Phù chậm rãi mở miệng.

Thư Hương Di nhìn sắc mặt nhu hòa của cha mình đang nhìn Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, rồi nhìn về phía họ, gương mặt những người khác lại rất căng thẳng, đáy lòng càng thêm ghen tỵ, theo ý nàng, trừ việc Thư Nhã Phù là con của vợ cả, cái thân phận đại tiểu thư này, ở ngoài nàng không có biện pháp thay đổi, cái khác, mặc kệ điểm nào, nàng cũng ưu tú hơn Nhã Phù, đừng nói trước kia nàng ta si si ngốc ngốc, coi như hiện tại tốt thì thế nào, nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết, nàng ta đã sớm không còn, lại mang theo một đứa con hoang.

Hừ! Nghe Nhã Phù mở miệng, đáy lòng Thư Hương Di cười lạnh một tiếng, may mà nàng ta còn tự biết rõ!

Mà Nhị phu nhân càng không che giấu chút nào, trợn mắt trừng Nhã Phù, hình như hận không thể đem nàng lột da hủy xương đi, bởi vì Thư Nhã Phù, Hầu Gia mới đoạt lại quyền của bà.

Đuôi lông mày Nhã Phù cợt nhả, khóe mắt quét qua đáy mắt ác độc của mẹ con Nhị phu nhân, ngay sau đó bên khóe miệng nâng lên một nụ cười khẽ, cho con trai bảo bối của mình một ánh mắt tán thưởng: "Con trai, con đừng nói như vậy, mẹ sẽ xấu hổ!"

Nếu họ không ưa nàng, nàng muốn hàng ngày cố ý ở trước mặt họ, nôn chết họ!

"Cha, người tới xem hoa tai và vòng tay này một chút !" Nhã Phù cầm lấy hoa tai và vòng tay vừa mới được Đại Tổng Quản lấy ra, đưa cho Hầu Gia.

"Chuyện này. . . . . . Đây là. . . . . . ?" Hầu Gia có chút nghi hoặc nhìn hoa tai và vòng tay, vừa trầm ngâm nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại đem ánh mắt nhìn về phía trâm vàng Vũ Trạch vừa lấy ra đặt ở trên khăn tay, đáy mắt như có điều suy nghĩ, chân mày hơi nhíu lại.

"Dựa vào năng lực của cha chắc hẳn cũng đã nhìn ra! Mà nữ nhi muốn nói là, hoa tai và vòng tay này đều là sính lễ của Tề Vương phủ đưa tới." Nhã Phù nói rất tùy ý.

"Cái gì? Đây là đồ trang sức trong sính lễ?" Nghe Nhã Phù nói, Hầu Gia chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt càng thêm cứng ngắc khó nhìn, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người mọi người ở trong sảnh, tất cả rơi vào trên người của Nhị phu nhân, một dòng lửa giận từ trong đáy lòng dâng lên, vốn là người hành quân đánh giặc, cũng có thói quen chính trực ngay thẳng, tức giận lại càng không thèm che giấu.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

Chợt đứng dậy, đi về phía Nhị phu nhân tát một cái vào mặt bà, mà sức lực trên tay của Hầu Gia lớn cỡ nào, một cái tát đem cả người Nhị phu nhân đánh bay đi ra ngoài, cả người "Phịch" một tiếng rơi trên ghế bên kia.

Mà một cái tát hung hăng mang theo lửa giận, cũng đem cả người Nhị phu nhân làm cho tối tăm, cặp mắt trừng lớn một tay bụm má, khóe miệng có một tia máu chảy xuống, trên mặt đau rát, thân thể đụng vào cái ghế cũng bị đụng đau đớn vô cùng.

"Mẹ ——!" Thư Hương Di cũng bị như vậy dọa sợ, đợi đến lúc phản ứng kịp, xác định bên khóe miệng Nhị phu nhân có máu đỏ tươi chảy xuống chói mắt, cả người bị dọa đến mức kêu to nhào tới.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro