Chương 38 + 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thư Hương Di nhìn Thư Nhã Phù, An Quý phi cũng đã nói với nàng, Thái hậu không thích Thư Nhã Phù, bây giờ hôn sự của Tề vương và Thư Nhã Phù có thể thành hay không còn chưa có xác định.

Huống chi nếu như hôm nay Thư Nhã Phù ở trước mặt mọi người bêu xấu, tin tức trong hậu cung này truyền ra nhanh nhất, không đến mấy ngày khẳng định tất cả mọi người sẽ biết nàng chỉ là một nữ nhân ngu dại không sạch sẽ.

Thư Nhã Phù nhìn mình lại trở thành tiêu điểm trong điện một lần nữa, hơi hơi nhíu lông mày, đứng lên, đi tới trước mặt cây đàn Thư Hương Di mới vừa đánh, ngón tay mảnh khảnh ở trên dây đàn khẽ gảy.

"Phanh —dღđ☆L☆qღđ—!"

Một tiếng vang quái dị, Thư Nhã Phù mới vừa động dây đàn cũng đã đứt.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt mọi người khác nhau.

Lúc này không biết đánh đàn vừa nhìn đã xác định được rồi, nào có người tùy tiện một phát làm cho dây đàn liền làm đứt, nhất định là Thư Nhã Phù cố ý, không biết đánh đàn không xuống đài được liền cố ý tìm cái cơ hội, đem dây đàn làm đứt, cho là như vậy mà có thể tránh được biểu diễn.

"Không thể đánh!" Nhã Phù ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mọi người, nhàn nhạt mở miệng nói.

Dây đàn này cũng không phải là dễ dàng làm đứt như vậy, cần dùng kỹ thuật đặc biệt mới có thể dễ dàng làm đứt dây đàn, mà không phải người hết sức quen thuộc đàn cổ, đúng là không làm được cái trình độ này .

Nam Cung Triệt lạnh nhạt nhìn Thư Nhã Phù, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n hếch lên đôi mắt đào hoa nhìn trên dây đàn thêm mấy lần, ánh mắt liếc tay Thư Nhã Phù mấy lần.

An Quý phi bên cạnh Thái hậu, nhìn dây đàn đứt lìa, cả khuôn mặt cũng đen lại, cắn răng nghiến lợi hung dữ mà nhìn về phía Thư Nhã Phù, đàn này là thợ thủ công giỏi nhất chế tác, âm lượng dây cung tuyệt đỉnh, là đồ hoàng thượng ban thưởng cho nàng, được đặt tên là dương cầm, luôn được nàng bảo quản cẩn thận, hôm nay đặc biệt lấy ra cho Thư Hương Di sử dụng, mục đích cũng là muốn cho Thư Hương Di chiếm được niềm vui của Thái hậu, vì sau này có chỗ dựa vững chắc.

Nhưng bây giờ dương cầm bảo bối của nàng, bị Thư Nhã Phù làm đứt, dây cung này cũng không phải là tùy tiện có thể sửa được, cho dù sửa chữa được nhưng cũng sẽ không được như trước.

Ánh mắt An Quý phi nhìn Thư Nhã Phù, hận không thể đem nàng rút gân lột da.

Nhất định là cố ý, nào có người tùy tiện một cái là có thể làm đứt dây, Thư Hương Di mới vừa đánh đàn cũng không thấy có chút dấu hiệu hư hại nào, còn nàng ta thì sao, đi lên một cái đã đem dây đàn làm đứt rời ra.

"Thư Nhã Phù lớn mật, ngươi không muốn biểu diễn nói thẳng là được, thế nhưng dám cố ý làm hư dương cầm, đây chính là cầm hoàng thượng thưởng cho An Quý phi, như vậy ngươi không đem An Quý phi đặt ở trong mắt, lại càng không đem hoàng thượng xem ở đáy mắt, còn nói thái hậu nương nương bỏ mặc!" An Mộng Hàn tức giận hét lớn.

An Mộng Hàn không ngờ Thư Nhã Phù lại có làm một chiêu như vậy, vội vàng chạy đến trước đàn cổ, ngồi xổm xuống cẩn thận tra xét (kiểm tra xem xét), dây đàn cũng đã đứt hoàn toàn, đứng lên lần nữa, hung dữ trừng mắt về phía nữ nhân có vẻ mặt lạnh nhạt.

"Mộng Hàn, nhất định không phải tỷ tỷ cố ý, có lẽ chỉ là điều khiển không đủ thuần thục, không cẩn thận mới làm dây đàn bị đứt!" Thư Hương Di tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn qua dây đàn bị đứt lìa, đáy mắt thoáng qua một tia hả hê, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt nóng nảy và lo lắng.

"Thư Nhã Phù, hoàng thượng ban cầm cho Bổn cung, ngươi có lá gan làm hư, ngươi có đem uy nghiêm của hoàng thượng đặt ở trong mắt hay không, ngươi đừng cho là có Hầu Gia sau lưng làm chỗ dựa thì ngươi cứ vô pháp vô thiên như vậy!" An Quý phi nhìn cầm (đàn) bị hủy, cả người kích động, bả vai tức giận có một chút run rẩy, chỉ vào Thư Nhã Phù lạnh lùng quát.

Thái hậu không nói một lời, chỉ yên tĩnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của Thư Nhã Phù, không ngờ nàng lại bảo trì bình thản.

"Đàn này không bền chắc, không cẩn thận một chút liền đứt, nghe nói Quý Phi nương nương rất yêu thích dương cầm này, bình thường trân quý trong cung ít khảy đàn, lâu nay không sử dụng, lúc trước dây đàn bị khảy một khúc, có lẽ là dây đàn quá mức cũ kỹ, mới có thể không chống đỡ nổi nên đứt lìa, coi như!" Nhã Phù nâng lên một nụ cười mỉm, nhìn về phía bộ mặt lo lắng của Thư Hương Di. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Muội muội có thể nào tùy ý vận dụng đàn Quý Phi nương nương quý trọng, hiện tại làm hại những dây cầm này bị đứt."

"Ngươi nói bậy, rõ ràng chính là ngươi cố ý làm đứt, ngươi đừng tùy tiện nguỵ biện, lúc trước Hương Di đánh đàn này hoàn hảo, ngươi vừa động vào thì dây đàn này bị đứt, không phải ngươi cố ý làm còn có ai?" An Mộng Hàn không nhịn được hét lớn, âm thanh càng thêm đề cao.

An Quý phi ngồi vào vị trí của mình lần nữa, thân thể cứng ngắc, gương mặt hài hòa đen lại, như biểu hiện thái độ của mình, đàn này là hoàng thượng ban cho, là vật bà ta yêu quý nhất, sẽ không bỏ qua.

"Tỷ tỷ!" Trên mặt Thư Hương Di lộ ra lo lắng, chỉ là đáy lòng không nói nhiều.

Thư Hương Di tính toán đem làm tội danh làm hư đàn đẩy tới trên đầu của mình, nàng ngược lại nghĩ ra ý hay, chỉ là ai nấy đều thấy do nàng động thủ làm đứt dây đàn.

"A, ngươi đã nói là ta làm đứt, An cô nương, xin ngươi đi kiếm một cây đàn thử một chút, sao dây đàn đàn này nói đứt liền làm đứt, để làm đứt dây đàn này cũng sẽ làm bị thương tay mình, không lấy ra chứng cớ cũng không để dùng, bất luận kẻ nào ở đây cũng có thể táy máy tay chân trên đàn, nhờ vào đó giá họa cho ta, ta là người vô tội nhất rồi." Thư Nhã Phù vẫn lạnh nhạt như cũ, không có lo lắng chút nào.

Day cung đàn này do nàng cố ý làm đứt, chính vì biết đây là đàn An quý phi yêu thích nhất, nàng mới cố ý làm đứt dây.

An Mộng hàn, Thư Hương Di, An Quý phi đều muốn làm nàng khó chịu, nàng sẽ thành toàn cho các nàng, đánh đàn, đàn đứt dây là tối kỵ, biểu hiện của nàng rất phù hợp yêu cầu của bọn họ mới đúng, đây là "Khó chịu"!

Chậm rãi nâng lên đôi tay, hai ngón tay mảnh khảnh thon dài, trắng nõn như ngọc, trắng muốt nhẵn nhụi.

Phía trên không có một chút dấu vết nào, mặc dù Thư Hương Di mới vừa khảy một bản, trên tay còn có thể lưu lại dấu vết, nhưng Thư Nhã Phù nâng lên hai tay cũng trắng sáng như ngọc, sạch sẽ rõ ràng.

"Trên tay của ta không có bất kỳ dấu vết nào, không có lưu lại bất kỳ dấu vết làm đứt dây đàn, sợ rằng không thể nào! An tiểu thư, nếu không ngươi thử một lần cho ta nhìn một chút." Nhìn An Mộng Hàn hơi nhíu mày, lật đi lật lại hai bàn tay, biểu diễn ở trước mặt nàng, đồng thời ánh mắt còn liếc mắt về hai tay của Thư Hương Di một cái.

"Bổn cung xem một chút, Bổn cung xem một chút! Thật sự không có dấu vết, vậy khẳng định không phải ngươi làm đứt rồi, nhưng ngươi đi qua một chút đàn liền đứt, giống như có người cố ý chỉnh ngươi!" Thập Nhất hoàng tử cảm thấy hứng thú cũng sáp đến, trừng lớn cặp mắt nhìn nâng đôi tay Nhã Phù lên lật qua lật lại.

Con ngươi Thập Nhất hoàng tử đảo một vòng, rơi vào trên người muốn Thư Nhã Phù lên đài biểu diễn, An Mộng Hàn, hai tay vỗ vỗ, chỉ vào An Mộng Hàn lớn tiếng nói: "Bổn cung biết, nhất định là ngươi làm đúng không, ngươi vẫn muốn cái người quái dị này đánh đàn, nhất định là bởi vì ngươi động tay chân ở trên cây đàn, lúc trước còn cố ý để cho nàng ta đánh một khúc, dây đàn dãn ra, nếu tiếp tục đánh nhất định đứt lìa, chỉ là không ngờ nàng ta mới đụng phải dây đàn liền đứt."

"Thập nhất Điện hạ thật là anh minh! Logic rõ ràng, mạch lạc!" Thư Nhã Phù ở một bên mỉm cười, nhìn vẻ mặt tính trẻ con của Thập Nhất hoàng tử, thuận thế ở bên cạnh tán thưởng.

Mặc dù hắn đoán đều sai, dây cung đàn này là nàng làm đứt, nhưng bị hắn nói ra như vậy, ngược lại rất hợp tình hợp lý! Ha ha!

Cặp mắt trong suốt cười nheo lại, An Mộng Hàn coi như là gieo gió gặt bão, An quý phi tính toán không thành, còn bồi thêm một bảo cầm (đàn quý), thật là bồi phu nhân lại chọn binh!

Nếu như Tiểu Trạch Trạch có ở đây, nhìn mẹ cười như vầng trăng khuyết, nhất định sẽ không nhịn được châm chọc: mẹ, người thật phúc hắc! Vòng tới vòng lui làm cho người ta tức giận thổ huyết.

Chỉ tiếc lúc này Tiểu Trạch Trạch lại ở Tề Vương phủ, mang mặt nạ da người, cười ha hả ngồi ở mái hiên bên cạnh, nhìn người mới từ trong cung trở lại, Nam Cung Thần vừa vào cửa, mắt to mang theo vài phần hỉ sắc*, nhìn Tề vương gia xuất hiện, nhưng cậu muốn biết Nam Cung Viêm mang tin tức tới, sẽ có phản ứng gì!

  Nam Cung Thần cảm thấy rất tốt, vừa vào vương phủ cũng đã cảm giác được ánh mắt, chợt ngẩng đầu nhìn về phía mái hiên.

Nhìn một đôi chân đứa bé ở đó lay động thoáng qua, diện mạo bình thường, nhưng một đôi mắt màu hổ phách cũng mang theo hiểu biết khôn khéo, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo tên tiểu tử này, nhưng Nam Cung Thần nhìn thấy cậu, đã nhận ra cậu chính là 'con trai thập nhị tứ hiếu' lần trước xông vào Tề Vương phủ.

Tâm tình có chút vui vẻ, bên khóe miệng Nam Cung Thần từ từ nở nụ cười, nhìn bé trai trên mái hiên.

"Ở phía trên chơi thật thích? Đã đến rồi không bằng xuống đây đi!" Nhàn nhạt mở miệng, chỉ là âm thanh truyền tới bên tai Vũ Trạch cũng vô cùng rõ ràng.

"Trong phủ ngài có khách, con trai nhị thập tứ hiếu biết chừng mực, chờ cha thân ái ngài hết bận rộn rồi nói chuyện, con trai trở lại nói chuyện phiếm với ngài!" Vẻ mặt Vũ Trạch cười hì hì, chẳng hề để ý, đung đưa hai cái chân nhỏ, không lo lắng chút nào cho mình tự tiện xông vào vương phủ làm ăn trộm.

Liễu Trì đẩy Vương Gia vừa tiến vào cửa chính vương phủ, sau khi nhận thấy được động tác Vương Gia đột nhiên ngẩng đầu, cũng phát hiện trên mái hiên một bé trai, trên mặt lộ ra vẻ cảnh kính sợ và kinh ngạc, nhưng đồng thời đáy mắt cũng tò mò nhìn bé trai này có chút quen mắt, chẳng lẽ là tiểu thiếu gia nhà nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như cho dù là tiểu hoàng tử cũng không có này lá gan chạy đến trên nóc nhà Tề Vương phủ chơi đùa.

Vương phủ không phải là nơi người nào cũng có thể tiến vào, nhưng bây giờ bé trai này quang minh chính đại ngồi ở trên mái hiên, chờ bọn họ trở về phủ.

Phản ứng đầu tiên của Liễu Trì là: toàn thân cảnh giác đề phòng!

Đợi đến khi Vương Gia mở miệng nói chuyện với Vũ Trạch, hắn mới giật mình nhận ra tại sao nhìn bé trai này quen mắt như vậy, lại là tên tiểu tử lần trước!

Hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ lại mấy phần cảnh giác đặt ở trên người của Vũ Trạch, Liễu Trì sẽ không bởi vì đối phương chỉ là một đứa bé liền xem thường, lần trước y và Băng Đồng đã mắc bẫy của cậu.

"Vào nhà!" Thu hồi ánh mắt ở trên người Vũ Trạch, Nam Cung Thần lạnh giọng hạ lệnh.

Đợi đến khi Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần vào nhà, Vũ Trạch mới vừa lòng nhảy xuống, rất tự giác tự động đi theo ở phía sau đi vào.

"Thập đệ! Ta và ngươi nói chuyện. . . . . ." Nam Cung Viêm ở trong phòng đã đợi được chút thời gian, đang không bình tĩnh được nữa, vừa nhìn thấy Nam Cung Thần liền muốn xông lên, mở miệng vội vội vàng vàng muốn nói gì, nhưng lúc ánh mắt rơi xuống bóng dáng đi theo sau lưng Nam Cung Thần, lập tức trợn to hai mắt.

"Làm sao ngươi biết chỗ này?" Một tiếng kêu sợ hãi, Nam Cung Viêm rất dễ nổi nóng nhìn thân hình nhỏ bé của Vũ Trạch, thiếu chút nữa cho là mình xuất hiện ảo giác.

Nhìn Nam Cung Viêm khiếp sợ, Nam Cung Thần liếc tiểu tử đi theo phía sau mình một cái, đáy lòng không khỏi có mấy phần bảo vệ con, không khỏi có mấy phần ấm áp.

Liếc mắt nhìn mặt Nam Cung Viêm biểu lộ vẻ quái dị, lạnh nhạt nói: "Các ngươi quen biết!"

Giọng khẳng định, lạnh lùng mang theo chắc chắn của mình, còn có khí thế người khác không thể phủ nhận.

"Hì hì, Tiểu Viêm viêm chúng ta lại gặp mặt! Các ngươi nói chuyện các ngươi, không cần phải để ý đến ta đâu, dù sao ngươi muốn nói gì ta cũng biết rõ, cho nên ngươi không phải bận tâm đến ta...ta sẽ không trách ngươi tiếp đãi không chu đáo đâu! Dĩ nhiên tốt nhất là có hoa quả ăn, mẹ nói ăn nhiều trái cây thân thể mới tốt!"

Thư Vũ Trạch rất không khách khí đặt mông ngồi vào bên bàn, tay nhỏ bé rất tự giác cầm miếng bánh ngọt trên bàn lên, cười hì hì nói xong, bắt đầu ăn điểm tâm.

"Đừng gọi ta là Tiểu Viêm viêm!" Nam Cung Viêm không vui nói.

Nam Cung Thần liếc mắt nhìn Nam Cung Viêm đang cực kỳ tức giận một cái, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên vẻ mặt hạnh phúc của Vũ Trạch, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn khẽ nghiêng đầu, nhàn nhạt phân phó: "Đi lấy chút trái cây!"

Liễu Trì nghe lệnh, trả lời một tiếng, ngay lập tức xoay người đi chuẩn bị trái cây.

Đáy lòng cũng là sóng to gió lớn, Vương Gia chưa từng quan tâm đối với một người như vậy, cũng bởi vì một câu nói muốn ăn trái cây không chút kiêng kỵ của đối phương, sẽ để chuyên môn của hắn đi chuẩn bị trái cây cho người kia, hơn nữa còn là một đứa bé.

Từ lúc mới bắt đầu, đối mặt với tên tiểu tử này, hình như thái độ của Vương gia không giống với bình thường.

Quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng, Liễu Trì không hiểu lẩm bẩm: "Không phải là con riêng của Vương Gia đó chứ!"

Liễu Trì rời đi, Nam Cung Thần đẩy xe lăn đến bên bàn, nhìn khuôn mặt tiểu tử đang ăn rất sung sướng trước mặt, đáy lòng sinh ra mấy phần ấm áp, biểu hiện trên mặt cũng chầm chậm nhu hòa lại, thậm chí cảm giác môi mỏng từ từ lộ ra một nụ cười thản nhiên.

"Ngươi tới nơi này muốn nói cái gì?" Mặc dù ánh mắt vẫn nhìn Thư Vũ Trạch, nhưng lời nói là cho Nam Cung Viêm.

Thu hồi đáy lòng khiếp sợ, Nam Cung Viêm không biết quan hệ của bé trai trước mắt với Thập đệ của mình, nhưng nhìn bộ dạng hắn không để ý chút nào, cũng không cố kỵ trực tiếp mở miệng, dù sao tin tức này cũng là mua được từ chỗ tiểu tử này, cũng không còn là chuyện bí mật nữa.

"Có người liên hệ với U Minh cung, mua mạng của ngươi!" Thu hồi khiếp sợ trên mặt, Nam Cung Viêm nghiêm túc nhìn Nam Cung Thần nói.

Đối mặt với tin tức này, Nam Cung Thần lại cũng chỉ hơi hơi nhếch đuôi lông mày, ngay sau đó lại một mặt cười nhạt nhìn Vũ Trạch ăn cái gì,dღđ☆L☆qღđ tên tiểu tử này thật là càng nhìn càng đáng yêu, mặc dù diện mạo chỉ là bộ dạng của đứa trẻ bình thường, nhưng không biết vì sao một ít cỗ cơ trí lại đáng yêu vô cùng.

Nhìn vẻ mặt không sao cả của Nam Cung Thần, đáy lòng Nam Cung Viêm sốt ruột vì hắn: "Ngươi không có sốt ruột chút nào, đây chính là U Minh cung, người ở bên trong có khả năng gì ngươi rất rõ ràng."

"Có thể khiến hắn đến lấy tình mạng của bổn vương, người nào không thể chịu đều chờ đợi giữ lại cái mạng!" Tròng mắt màu hổ phách chợt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng, chỉ là lời nói ra lại mang theo sát khí lãnh khốc không thể bỏ qua.

"Nêu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi!"

Lạnh lùng giống như trước kia, đối với đại đa số người, thái độ Nam Cung Thần đều lạnh lẽo, đối mặt Nam Cung Viêm đã coi như tương đối khá một chút xíu.

"Cha thân ái, phản ứng của người quá không đúng rồi, Tiểu Viêm Viêm vì tin tức này mà ra giá rất lớn, ngài nên biểu hiện cảm động nhiều một chút, cho một chút vẻ mặt đi!" Một khối bánh ngọt xuống bụng, Vũ Trạch nhìn Nam Cung Viêm bị xua đuổi, rất khéo léo tốt bụng nói chuyện vì thúc thúc này, đưa tay cầm một miếng bánh ngọt không giống miếng vừa rồi, dღđ☆L☆qღđ "Dầu gì để cho hắn ngồi xuống, ăn một miếng bánh ngọt đã nha!"

Nam Cung Viêm hoàn toàn không nghe rõ Vũ Trạch ở phía sau nói cái gì, Vũ Trạch mở miệng nói chuyện, mở miệng bắt đầu nói ra năm chữ này, cũng đem hắn trong nháy mắt giết ngay tại chỗ rồi, cả người sững sờ ở nơi đó gắt gao nhìn chằm chằm Thư Vũ Trạch, muốn biết hắn mới vừa rồi rốt cuộc có nghe lầm không, tên tiểu tử này gọi Nam Cung Thần cái gì? Cha thân ái?

Hắn không có nghe nhầm! Chẳng lẽ Thập đệ mình thật sự có một con trai lớn như vậy? Mà chuyện này lại không có một người biết?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro