Chương 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó hai ngôi sao chiếu mệnh vụt sáng bất ngờ báo hiệu đã có hai vị thần tiên vượt thiên kiếp thành công trở thành thượng thần tiên.

" Chúc mừng hai vị đã độ kiếp thành công. Đồng thời thiên giới chúng ta có hỉ. Hai vị thần của chúng ta tâm đầu ý hợp, kết tóc ngàn năm hảo hợp."

" Chúc mừng."

" Chúc mừng hai vị."

Trên thiên giới vui mừng bao nhiêu thì dưới hạ giới- Tần Quốc lại đau buồn bấy nhiêu.

Kết thúc một sinh mệnh, kết thúc một mối tình trăm năm của người phàm. Năm đó vị thủy thần vừa bắt đầu lịch kiếp, mười ngày sau đến vị phong thần. Thiên giới chưa từng xảy ra hai vị thần tiên cùng lịch kiếp như vậy. Ti mệnh vội vàng xem sổ sinh mệnh, không chỉ lịch kiếp cùng nhau mà lần lịch kiếp này hai vị thần của thiên đình còn có duyên kiếp với nhau.

Năm 433, vị hoàng hậu của Tần Quốc hạ sinh tiểu hoàng tử thứ hai. Vạn vật sinh sôi, đất nước dần trở nên hưng thịnh. Lạ lùng thay, nhị hoàng tử vừa cất tiếng khóc muôn hoa đua nở, cả hoàng cung ngập tràn hương hoa. Còn khoa trương hơn năm thái tử ra đời.

Quốc vương cho đó là điềm lành, báo hiệu của một bậc kì tài ra đời. Quả nhiên nhị hoàng tử này thông minh nhanh nhẹn. Học một biết mười lại sở hữu căn cơ tu vi cao.

Nước Tần năm 453 thái bình yên vui, bá tánh cũng vì thế yên tâm làm ăn. Tất cả cũng đều nhờ công trị vì của hoàng đế và vị hoàng đệ - Tần Mặc Vũ điện hạ.

Hằng năm, vừa qua tiết thanh minh, vạn vật sinh sôi, hoàng thượng đều tổ chức cuộc thi săn bắn. Năm nay cũng không ngoại lệ. Mọi người sáng sớm đều tập trung tại bãi săn.

Tần Mặc Vũ cũng đến nhưng xem vẻ mặt dường như không để tâm lắm. Cũng phải thôi, từ lúc sinh ra Tần Mặc Vũ đã có tính cách trầm mặc, lãnh đạm không ham vui chỉ tập trung đọc sách và luyện võ. Lớn lên, chỉ những dịp quan trọng hay hoàng thượng triệu kiến thì y mới xuất hiện.

Thời gian còn lại hầu như trong phủ, không đọc sách thì luyện võ hoặc thưởng trà đánh cờ cùng Tống Tầm Hiên. Cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.

Sau khi đã chia thành hai đội cân bằng, hoàng thượng và y dẫn đội của mình đi hai hướng khác nhau.

  Được một đoạn Tần Mặc Vũ cho quân tự do săn bắn. Còn bản thân mk xuống ngựa đi bộ, nhìn khuôn mặt và dáng đi của y ,Tống đại nhân không quên châm chọc :" Ngoài thưởng trà chơi cờ, nay điện hạ còn có hứng ngắm cảnh. Thật kì lạ ".

Y dường như không để ý Tống đại nhân, vừa đi vừa suy nghĩ đến độ nửa ngày.

" Ai?"

Tần Mặc Vũ tay nắm chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm ra, nhìn vào bụi rậm đang động đậy phía đối diện, khuôn mặt cảnh giác hơn bất cứ lúc nào hết.

-" Là ta". Một bé gái khoảng mười ba mười bốn tuổi từ trong bụi rậm chui ra.

Ăn mặc rách rưới, bụi bặm, đầu tóc bù xù nhưng khuôn mặt vẫn tươi sáng mang theo nét cười, đặc biệt đôi mắt khiến người khác nhìn vào không thể dời đi. Lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp. Thấy vậy, y thả lòng cảnh giác...

"Ta đã đợi ngài ở đây hai ngày rồi". Giọng nói trong trẻo cất nên.

-" Đợi ta? " Y ngạc nhiên tra kiếm vào vỏ, ngồi xuống cạnh cô bé:" Cha mẹ ngươi đâu? Ngươi tên là gì? Tại sao lại đợi ta? ".

- " Chết rồi ". Giọng cô bé trùng xuống.

" Cái gì? Chết rồi? " Y ngạc nhiên nhìn cô bé.

- Ta tên là Mạc Uyên Nhi, sống cùng thôn làng trong núi này. Cuộc sống rất vui vẻ cho đến ba ngày trước bị một đám cướp đến và giết chết hết tất cả mọi người. Cha ta trước khi chống lại bọn chúng đã giấu ta trong đống rơm đưa ta quyển sách này và dặn hãy đưa nó cho ngài". Giọng cô bé có vẻ rất mệt mỏi. Y nhận lấy quyển sách, có chút rách nát và cũ kĩ tiêu đề bên ngoài:" vận mệnh đất nước ".

  Tần Mặc Vũ suy nghĩ một lát quay ra định hỏi cô bé thì thấy cô bé đã tựa vào tay y ngủ. Y thở dài nhét quyển sách vào trong áo, nhẹ nhàng bế cô bé lên về nơi tập trung.

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn y bế cô bé vào. Tống đại nhân phe phẩy chiếc quạt:" Hây , ta đã nghĩ hôm nay điện hạ sẽ săn được một con thú nào đó. Không ngờ lại là một bé gái".

Tần Mặc Vũ lướt qua Tống đại nhân, đặt cô bé ngay ngắn trong xe ngựa. Sau đó y quay lại, hành lễ với hoàng huynh :

-" Mong hoàng huynh thứ tội, cuộc thi săn bắn lần hai đệ không tham gia được. Xin phép tất cả mọi người. Ta về trước ". Nói xong y ngồi vào trong xe ôm cô bé về phủ.

Chỉ có Tần Mặc Vũ không ngờ, cô gái nhỏ này lại chính là nhân vật lớn trong cuộc đời của y. 

* * *

Kể từ khi đó, nàng ở lại phủ của Tần Mặc Vũ. Ngoài Tống đại nhân hay đến thưởng trà và đánh cờ cùng y mà còn có tiếng cười nói trong trẻo của nàng khiến cả phủ im lặng trước giờ trở nên náo nhiệt hơn...

Bảy năm sau, nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp, cùng đôi mắt hút hồn khiến nam nhân đều phải ngoái lại nhìn nhưng độ nghịch ngợm của nàng lại càng tăng cao hơn.

" Vương gia, người tin ta sao?"

Mạc Uyên Nhi đứng trước bờ vực, ánh mắt tràn đầy bi thương và uất hận. Phía trước nàng là quân lính triều đình, phía sau nàng là vực sâu thẳm. Chỉ một bước chân nữa là thịt nát xương tan.

Tần Mặc Vũ đứng đó bất lực, y không dám tiến lên, cũng không dám làm gì. Chỉ sợ nàng ngã xuống vực đó. Y vội vàng nói :" Ta tin, nàng quay lại đây được không?"

Bàn tay trắng trẻo của y nhẹ nhàng đưa lên như muốn kéo nàng lại. Chỉ có điều, bàn tay cô độc đó không ai nắm lấy trơ trọi trong không khí.

Mạc Uyên Nhi lúc này không nghe bất cứ lời nào nữa, lúc này nói chuyện thì có tác dụng gì, nàng uất nghẹn nói :" Các ngươi đều cho rằng ta câu kết với tà ma , ám sát hoàng tộc nhưng các ngươi còn chưa tìm hiểu rõ sự việc. Trước kia ai cũng nói tin ta, giờ sao? Tất cả chỉ là lừa dối."

Tần Mặc Thiên im lặng một bên, mặc dù cho y rất yêu nàng nhưng thân y lại là hoàng đế của một nước. Chuyện này đối với y mà nói, khó xử đến cùng cực.

Ánh mắt Mạc Uyên Nhi lạnh lùng lướt qua từng người đứng ở đây, nhẹ nhàng nói :" Ta tin vào hành động của mình."

" Yêu nữ này không những quyến rũ vương gia , mà còn có quan hệ không trong sạch với hoàng thượng. Thân là vương phi mà không làm tròn nghĩa vụ. Nợ máu trả máu, bắn tên cho ta."

Một tướng quân hô hào quân lính một cách hùng hồn. Nàng cười khẩy, bạch y nàng nhẹ nhàng bay trong gió.

" Bắn tên"

" Bắn chết ả yêu nữ này!"

...

" Dừng tay lại cho ta."

Giọng nói lạnh lẽo của Tần Mặc Vũ vang lên nhưng đã muộn.

Từng mũi tên bắn ra, đều ngắm trúng đích mà tới. Từng cái, từng cái đều lặng lẽ đâm vào người nàng.

Vạn tiễn xuyên tâm...

Máu nhuộm đỏ y phục nàng, thân ảnh gầy gò run rẩy trước gió. Đau thương lại càng thêm thương tâm.

" Uyên Nhi"

" Vương gia, người không nên qua đó đâu."

Tần Mặc Vũ gào lên một tiếng thảm thương, Mạc Uyên Nhi của y. Đám trợ thủ dùng hết sức giữ y lại, ngăn cản y qua đó.

Nàng bi thương nhìn Tần Mặc Vũ, cười nói :" Vương gia, dây đàn đã đứt khó mà khiến nó trở lại như xưa. Đoạn tình đã đứt khó mà nối lại. Chúng ta biệt ly từ đây."

Nói rồi, cơ thể nàng nghiêng, mất trọng lực rơi thẳng xuống vực.

" Uyên Nhi."

Tần Mặc Vũ sớm đã vùng ra được khỏi đám trợ thủ, nhanh tay bắt được tay nàng.

" Vương gia, buông tay đi. Chuyện này không thể cứu vãn được nữa."

Y càng nắm chặt tay nàng hơn, nói :" Không, Uyên Nhi, ta tin nàng."

" Xin lỗi người."

Mạc Uyên Nhi mở quạt, dùng chút linh lực duy nhất còn sót lại trong cơ thể mà ra chiêu. Tần Mặc Vũ bị nàng ra chiêu bất ngờ bất cẩn mà buông tay.

" Uyên Nhi"

" Vương gia quên ta đi. Kiếp này gặp được người ta không còn gì hối tiếc."

Nàng nói trong lúc cơ thể rơi xuống vực.

" Hộc... hộc...hộc."

Tần Mặc Vũ ngồi dậy, đây đã là lần thứ sáu trong tuần y mơ thấy cảnh này. Mồ hôi ướt đẫm y phục y.

Khẽ mở cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng lấp ló sau tán cây, y thở dài :" Rốt cuộc là muốn nói cho ta điều gì đây?"

Nhân lúc đang đánh cờ cùng Tống Tầm Hiên, Tần Mặc Vũ chậm rãi kể lại giấc mơ kì lạ đó.

Tống Tầm Hiên nghịch nghịch quân cờ trong tay, nói :" Ý huynh là huynh nhìn thấy trước tương lai."

Tần Mặc Vũ lắc đầu:" Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy giấc mơ quá chân thực."

" Theo ta thấy, có khi huynh có thiên nhãn. Huynh xem, Mạc Uyên Nhi cũng đã sắp mười tám rồi! Đủ tuổi gả đi rồi!"

Tần Mặc Vũ thâm trầm nhìn lá trà đang trôi nổi, một chút chú ý đến ván cờ cũng không có. Y chỉ nói hai từ ngắn gọn :" Chưa vội."

Tống Tầm Hiên thở dài chán nản, đầu óc của kẻ vận đào hoa nở rộ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

" Bẩm vương gia, hoàng cung có chuyện, xin người mau chóng vào hoàng cung xem xét tình hình."

Một tên thái giám cung kính bẩm báo. Sắc mặt của Tần Mặc Vũ trầm xuống, các đốt ngón tay lộ rõ. Tống Tầm Hiên nói :" Quả nhiên vương gia không dễ làm."

Nhận được ánh mắt lạnh lẽo của vương gia, y lập tức im lặng.

" Bổn vương đã biết."

       
                          *          *            *
Hôm nay là sinh thần của Mạc Uyên Nhi,đồng thời cũng là ngày hoàng đế trẻ tuổi đăng cơ.

Một buổi sáng sớm, ở một căn phòng dành cho tiểu thư quý tộc, tiếng nói của cung nữ không ngừng vang lên :

-" Tiểu thư mau dậy đi ạ! Hôm nay là ngày thái tử đăng cơ hoàng đế, người phải dậy sớm để chuẩn bị cùng Vương gia vào cung ạ".

-" Ta không dậy, tại sao phải dậy Hoàng đế đăng cơ thì liên quan gì tới ta, ta không dậy". Nàng nắm chặt lấy chăn bông mềm mại nhất quyết không bỏ ra, một cuộc tranh giành chăn diễn ra, tất nhiên là nàng không muốn dậy rồi. Do đêm qua mải đánh bài với Tống đại nhân nên hôm nay nàng thực sự rất buồn ngủ.

-" Uyên Nhi, đã quá nửa giờ mão rồi ( từ 5h sáng tới 7h sáng) nàng cũng nên dậy chuẩn bị y phục thôi".

  Một nam nhân bên ngoài mặc một trường bào tím nhạt bằng lụa, đầu đội kim mão, đường nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt sáng rực thể hiện quyền lực của một vương gia. Phong thái tuy điềm tĩnh nhưng lại vô cùng hiên ngang đi vào phòng nàng.

- Vương gia

- Vương gia.

Hai cung nữ vội hành lễ với Tần Mặc Vũ, nàng kéo chăn xuống hé mắt nhìn y, khuôn mặt phụng phịu.

" Vương gia, rõ ràng là lễ đăng cơ, ta thân là đệ tử của người, tại sao ta phải vào cung. Ta không vào".

 Tần Mặc Vũ khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng:

" Hôm nay Uyên Nhi đủ mười tám rồi, cũng nên để nàng biết một chút về hoàng cung chứ". Y xoay người rót một chén trà cho nàng, dịu dàng cốc đầu nàng:

" Yên tâm đi, tiểu tinh nghịch của ta, ta đã sắp xếp một yến tiệc nho nhỏ, mời đám Tống đại nhân và con gái thừa tướng để tổ chức sinh thần cho nàng. Thế nào hài lòng chưa? "

Nghe đến yến tiệc, nàng bật dậy:"Thật sao? ".

Y khẽ gật đầu nhìn nàng.

Nàng cười hì hì rồi bước xuống giường.

" Nay là ngày đầu tiên Uyên Nhi vào cung nên các ngươi không được sơ xuất , mau giúp Uyên Nhi thay trang phục và trang điểm. Ta đợi bên ngoài ".

Nói rồi Tần Mặc Vũ bước ra ngoài.

* * *
Đầu giờ mão, nàng cùng cung nữ- A Đào của mình ra khỏi phủ vương gia, trước cổng có hai xe ngựa đang đợi. Tần Mặc Vũ nhìn thấy nàng vô cùng ngạc nhiên. Nàng thực sự đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi :

" Uyên Nhi, thật không nhận ra". Nàng cúi mặt xuống, ý của vương gia là đẹp đến bất ngờ hay là xấu đến mức không nhận ra.

-" Bây giờ ta mới được thấy dáng vẻ một thiếu nữ, nếu không ta còn tưởng ngươi là một nhân yêu đấy chứ! ".

Tống đại nhân lập tức buông lời châm chọc nàng.

-" Ta còn có thể khiến Tống đại nhân thành thái giám đấy". Nàng bực bội, Tống đại nhân mặt đen xì, nếu không phải Tần Mặc Vũ can, có lẽ hai người họ đã đánh nhau trước cổng vương gia rồi.

* * *

-" Gì mà tổ chức yến tiệc chứ? Gì mà cho ta biết hoàng cung chứ! Không có gì đặc biệt hết, lại còn bắt người ta ngồi chờ nửa canh giờ ở đây. Vương gia gạt ta" .

Nàng bực bội, không ngừng đáp thức ăn cho cá xuống hồ nước, A Đào bên cạnh luôn miệng dỗ dành nàng. Thực sự hoàng cung vô cùng tẻ nhạt, lại rất nhiều phép tắc, nàng ở trong phủ vương gia đã lâu nên tới đây nàng không thể chịu đựng được các phép tắc này.

Nàng muốn chạy nhảy, nàng muốn ồn ào nhưng đều bị cấm:" Ta không đợi được nữa rồi, ta đi về trước".

Nàng sải bước thật nhanh, mặc kệ phép tắc trong cung, khiến A Đào chạy theo không kịp, luôn miệng gọi tên nàng. Nàng đi mãi, đã bực còn thêm bực, rốt cuộc hoàng cung rộng cỡ nào chứ, nhưng có vẻ hình như nàng lạc thật rồi!

Ở phủ vương gia tuy có rộng nhưng mỗi con đường đều có đặc trưng của riêng nó, còn ở hoàng cung Mạc Uyên Nhi thấy con đường nào cũng giống nhau, hoàn toàn không thể phân biệt nổi.

Con đường nàng đi ngày càng khác với con đường lúc trước đi vào. Nàng dừng lại đột ngột làm A Đào đâm sầm vào người nàng:

"Tiểu thư, sao đột nhiên dừng lại ạ". A Đào khó hiểu nhìn nàng.

 Khuôn mặt nàng tỏ rõ sự sợ hãi nhìn xung quanh :

"Hình như... chúng ta bị lạc rồi".

-" Giờ sao đây ạ!, nô tỳ cũng chưa vào cung bao giờ". A Đào khẽ kêu lên. Tiếp tục cùng nàng tìm lối ra khỏi cung.

Khi lễ đăng cơ vừa kết thúc, Tần Mặc Vũ chẳng kịp chào hỏi ai, lập tức đi đến tìm nàng, y sợ nàng đợi y quá lâu mà bực tức. Nhưng đến lầu thưởng trà, Tần Mặc Vũ không còn thấy nàng đứng đó đợi mình.

Ở Hoàng cung rộng lớn như vậy, nàng lại không biết đường. Nàng có thể đi đâu được chứ, Tống đại nhân cười nói:" Mạc Uyên Nhi này có vẻ to gan, hoàng cung rộng lớn như vậy,đến ta đi còn bị lạc, lại chẳng quen ai ngoài huynh. Vậy mà cũng dám đi linh tinh. Khâm phục, khâm phục".

Tần Mặc Vũ chỉ lướt nhìn qua y rồi lập tức cho người đi tìm. Y dần cảm thấy hối hận khi đưa Mạc Uyên Nhi vào cung, vốn định để hết thúc đăng cơ để nàng diện kiến mẫu hậu y. Vạn nhất y cũng không ngờ Mạc Uyên Nhi này lại dám đi lại tự tiện trong cung như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro