Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tiểu vương gia còn chưa tỉnh ngủ đã bị hoàng thượng triệu kiến vào cung, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa thay y phục rồi lại mơ mơ màng màng tiến cung.

Hoàng thượng vừa bãi triều, đến ngay thư phòng để gặp hắn.

"Ha ha, hoàng đệ, đệ cũng thật giỏi, tối đêm qua đệ đã thu phục được rồi phải không?" Hoàng thượng vừa nhìn thấy hắn liền cười ha hả hỏi.

"Hì hì, đều nhờ phúc của hoàng huynh cả" Tiểu vương gia cũng cười theo, nhưng thật nhàm chán vì biết hoàng huynh tìm hắn đến là vì chuyện này.

Hoàng thượng đắc ý nói "Phù Xuân Tô đó trẫm phải vất vả lấy từ chỗ của Bắc Đường Diệu Huy về mà."

"Bắc Đường Diệu Huy? Nhị ca của Diệu Nguyệt?" Tiểu vương gia kinh ngạc.

"Đúng vậy." Hoàng thượng hưng phấn nháy mắt mấy cái, cười nhạo nói "Hạo Hạo à, đệ thật sự trưởng thành rồi, hoàng huynh không thể xem thường đệ nữa. Nhanh, nói ta nghe một chút đi, đệ làm sao mà thu phục được thế?"

"Khụ khụ..." Đông Phương Hạo Diệp ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói "Hoàng thượng, người là thiên tử, lúc này nên lấy việc quốc gia xã tắc làm trọng, không nên đề cập tới việc riêng tư của thần đệ."

"Trẫm vẫn còn một lọ Phù Xuân Tô, muốn làm với Bắc Đường Diệu Nguyệt nữa không?" Hoàng thượng ra vẻ buồn rầu.

"Ha ha, thần đệ không thể cùng chia sẻ với hoàng huynh nữa, huống chi đã chịu ơn hoàng huynh một lần rồi." Tiểu vương gia lập tức nịnh nọt cười nói, đem mọi chuyện nói rõ.

Trong lòng thầm nghĩ cũng may là không ngồi xổm dưới cái bàn lần trước, bằng không hai chân hắn không thể nào đứng dậy.

Hoàng thượng biết rốt cuộc bọn họ cũng hiểu 'phu thê hài hòa' là gì, cảm thấy vừa lòng hỏi "Hạo Hạo, hôm nay ngươi ở lại dùng bữa tối với trẫm."

Tiểu vương gia nghe vậy, vẻ mặt liền suy sụp.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên sau khi hắn cùng Diệu Nguyệt tiếp xúc da thịt, hắn muốn trở về lấy lòng Diệu Nguyệt một chút, cùng nghỉ ngơi tịnh dưỡng mà.

Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của hắn đã hiểu được tâm tư, gõ đầu hắn một cái, cười mắng "Đúng là không thể nào giữ được đệ, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới ái phi."

"Đệ nào có." Tiểu vương gia lập tức ưỡn ngực nói "Không phải là dùng bữa tối thôi sao. Hoàng huynh, đệ ở lại với huynh."

"Bỏ đi, bỏ đi, đệ về đi. Trẫm nhìn đệ sớm đã không yên lòng rồi." nói xong hoàng thượng khoát tay, đứng dậy rời khỏi Ngự thư phòng.

Tiểu vương gia đi theo phía sau y.

Hoàng thượng đột nhiên cười nói "Như vậy cũng tốt. Bây giờ, hai người phu thê ân ái, có chuyện phòng the. Sau này chỉ cần đệ quan tâm đến y nhiều hơn, sớm làm cho Diệu Nguyệt sinh con trai cho đệ, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, đệ cũng không cần sợ y chạy mất, Văn Quốc và Minh Quốc cũng ... Hạo Hạo, đệ làm sao vậy? Gì mà nhìn trẫm như thế?"

Tiểu vương gia khiếp sợ cùng đau buồn nói "Hoàng huynh, người... người gần đây có chăm sóc sức khỏe của mình không đấy? Hay là quá mệt mỏi? Thân thể khó chịu sao?"

"Làm sao thế? Trẫm thật sự không sao mà." Hoàng thượng ngạc nhiên nói.

Tiểu vương gia lại đau lòng, không nhịn được mà ôm chặt hoàng huynh nghẹn ngào "Ôi, hoàng huynh, người còn nói đầu óc ta không tốt, người xem lại mình đi ... nếu thân thể khó chịu thì đừng miễn cưỡng, người là thân thể vạn kim, nhất định phải bảo trọng long thể... "

"Đệ rốt cuộc đang nói gì thế?!" Hoàng thượng nhíu mày "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng có như vậy chứ."

"À à..." Tiểu vương gia vô cùng khổ sở nói "Hoàng huynh, đầu óc người không phải hồ đồ rồi đấy chứ? Người không nên làm ta sợ... Diệu Nguyệt của ta là nam nhân, sao mà sinh con cho ta được? Hoàng huynh, người sao cả nam hay nữ cũng không phân biệt được ... ôi, hoàng huynh..."

Hoàng thượng không khách khí quay người, nói "Trẫm thấy đệ mới là hồ đồ đó! Bắc Đường Diệu Nguyệt là người của ma da tộc, có thể chất nam tử sinh dục, đệ thật không nhớ sao? Nếu không như thế cho dù đệ có muốn, trẫm và mẫu hậu sao có thể đồng ý cho đệ lấy một nam nhân."

"Cái gì?" Đông Phương Hạo Diệp có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn hoàng thượng.

"Diệu Nguyệt là người của ma da tộc? Chính là chủng tộc thời kì thượng cổ di dời đến Trung Nguyên, nghe nói họ được thần thánh chiếu cố, người của ma da tộc, nam nữ đều có thể sinh con?"

"Đúng."

Diệu Nguyệt có thể sinh con vì là người của ma da tộc ... nam nữ đều có thể sinh con ... có thể sinh con ... sinh ... tiểu vương gia cảm thấy đầu óc mình có chút choáng.

Hắn ngây người một lúc, đột nhiên bổ nhào về phía hoàng thượng, nắm chặt vạt áo người "Hoàng huynh, người đang nói giỡn à? Có phải vì ta mất trí nhớ mà đem ta ra đùa cho vui? Người vừa nói đều là thật sao? Có phải không? Có phải không? Có phải không?"

"Là thật! Là thật! Khụ khụ ... đệ buông tay ra mau!" Hoàng thượng bị hắn siết mạnh, xém chút là ngộp thở, bỏ tay hắn ra được rồi ho khan vài tiếng, ngồi xuống thở hổn hển.

Ngẩng đầu nhìn tiểu vương gia "... Hạo Hạo, đệ không sao chứ?"

"Ha ha..."

"Hạo Hạo, trẫm là ai?"

"Ha ha..."

"Hạo Hạo, đây là mấy?" Hoàng thượng đưa hai ngón tay lắc lắc trước mặt hắn.

Đông Phương Hạo Diệp vui mừng đến choáng váng, không còn nhận thức cứ đứng cười ngây ngô.

Hoàng thượng bất đắc dĩ thở dài "Hạo Hạo, trẫm đưa đệ hồi phủ được không?"

"Ha ha... hả? Hồi phủ? Được! Được! Nhanh! Nhanh! Đệ muốn hồi phủ! Đệ muốn hồi phủ!" Đông Phương Hạo Diệp vừa nghe những lời này, lập tức thần hồn trở về, cầm lấy tay hoàng thượng hướng thẳng đến đại điện.

"Từ từ, kiệu ở bên đây..."

"Kiệu cái gì mà kiệu, đệ muốn cưỡi ngựa! Đệ muốn cưỡi ngựa về! Hoàng huynh, người cho đệ mượn Vân Sơ."

Hoàng thượng thấy hắn khí thế mạnh mẽ ào ạt tới, vội vàng nói "Được rồi! Được rồi! Biết rồi! Biết rồi! Người đâu, mau giúp Tĩnh thân vương chuẩn bị ngựa!" Đông Phương Hạo Diệp mạnh mẽ kéo hoàng thượng ra ngoài cửa đòi Vân Sơ, bụi đất bay mù mịt, hoàng thượng bỗng nghi hoặc "A? Sao nó biết được tên con ngựa yêu quý của ta?" Chẳng lẽ...

Trong lòng Hạo Hạo, chẳng lẽ trẫm không bằng một con ngựa sao? Nhất thời, hoàng thượng đen mặt.

.........

"Diệu Nguyệt? Diệu Nguyệt?" Tiểu vương gia phi như bay về vương phủ, không thèm để ý ánh mắt của mọi người, tìm khắp vương phủ không chừa một chỗ nhưng cũng không thấy người cần tìm.

Trong lòng hắn sốt ruột, gặp được Tiểu Đông liền hỏi "Vương phi đâu?"

Tiểu Đông hoảng sợ nói "Vương phi đã đến biệt viện Kinh Giao rồi ạ."

"Biệt viện Kinh Giao?" Tiểu vương gia lớn giọng "Y đến đó làm gì? Bao giờ thì về?"

"Tiểu nhân cũng không rõ, dường như có chuyện gì đó không ổn, vương phi đi để thăm dò ạ." Tiểu vương gia nghe vậy, lập tức quay ra ngoài.

Tiểu Đông chợt giữ hắn lại nói "Vương gia, người vừa mới về, lại muốn đi đâu nữa?"

"Biệt viện Kinh Giao."

"Người sao vậy? Sao vội vã như thế? Tốt xấu gì cũng phải ăn cơm rồi mới đi chứ, nơi đó nếu có cưỡi ngựa thì cũng mất một canh giờ mà. Không chừng vương phi chỉ đi một lúc sẽ về ngay, nếu bỏ lỡ cơ hội thì sao?"

Tiểu vương gia nghe nói cũng có lí, đành phải kiềm chế tâm tình, dậm chân một cái rồi quyết định ở nhà chờ y.

Buổi chiều, hắn chạy tới thư phòng, tìm hết tất cả các sách ở đó, cuối cùng cũng tìm được một số ít nói về ma da tộc.

Ma da tộc, dù nam hay nữ đều có thể sinh con, nhưng nam nhân lại khác, bọn họ không có kinh nguyệt như nữ nhân, thụ thai cũng không lấy đó làm chuẩn, khi động tình, cơ thể họ tiết ra một loại chất có thể kết hợp với tinh dịch của nam nhân để thụ thai.

Còn về tiêu chuẩn của động tình thì khó mà nói trước được.

Chủng tộc thời kì thượng cổ di dời đến Trung Nguyên, rất nhiều văn hóa tập tục khác với người Trung Nguyên, hơn hai trăm năm trước đã suy vong, không còn lưu lại ghi chép gì nữa.

Vốn nghĩ họ đã tuyệt chủng, nhưng không biết vì mấy trăm năm qua thiên hạ chia cắt, chư quốc phân tranh, dân số giảm mạnh, những mối tình giữa các nam nhân bị chôn vùi, nên những nam nhân mang dòng máu ma da có thể sinh con cũng dần biến mất, thời gian trôi đi cũng theo đó mà tuyệt chủng.

Diệu Nguyệt có huyết thống của ma da tộc? Tiểu vương gia vừa rồi vui mừng quá độ nên quên hỏi hoàng thượng.

Nghe nói người của ma da tộc huyết mạch sinh sản rất mạnh, dù là đứa trẻ do nữ nhân hạ sinh cũng có thể thừa kế huyết thống.

Nói như vậy, tổ tiên của Diệu Nguyệt từng cưới nữ nhân của ma da tộc, đời đời truyền nối, nên Diệu Nguyệt mới có khả năng sinh con.

Đông Phương Hạo Diệp nóng lòng chờ Diệu Nguyệt về, ai ngờ đến lúc gần tối, người từ biệt viện truyền tin về, mọi chuyện ở đó vẫn chưa giải quyết xong nên đêm nay, vương phi phải ở lại đó.

Tiểu vương gia vừa nghe xong, hận không thể bóp chết Tiểu Đông.

Nói gì mà sẽ về rất nhanh, không cho hắn đi tìm, kết quả bỏ không một ngày chờ đợi.

A a a... người xưa thường nói cô đơn lẻ bóng thì rất khó ngủ, hôm nay đã thật sự hoàn toàn hiểu được.

Diệu Nguyệt ... tiểu vương gia nằm trên chiếc giường lớn, ôm chiếc gối của Diệu Nguyệt trong lòng lăn qua lăn lại.

Buổi sáng, nghe hoàng thượng nói mà lòng hưng phấn, kích động mãi không thôi, trong đầu thầm nghĩ muốn thân mật cùng ái phi, ôm chặt ái phi vào lòng, tưởng tượng y sinh cho mình một tiểu bảo bảo, ha ha... tiểu vương gia ôm gối ngây ngô cười, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng động lạ vang lên, cứ như có gì đó vừa chạm vào.

Đông Phương Hạo Diệp có chút sợ, trầm ngâm lắng nghe, một lúc sau lại vang lên lần nữa.

Tiểu vương gia trong lòng lo lắng, cầm lấy bảo kiếm ở đầu giường, muốn gọi người đến giúp nhưng lại thôi.

Cầm lấy bảo kiếm, đem theo một số ám khí, thay y phục chỉnh tề, cẩn thận đẩy cửa sổ ra, quả nhiên tên hắc y nhân vẫn còn lảng vảng đâu đây.

Hắc y nhân thấy hắn đang nhìn mình, liền xoay người chạy đi.

Đông Phương Hạo Diệp do dự một chút, rút kiếm đuổi theo.

Vẫn là khu rừng phía sau núi.

Tên hắc y nhân đã từng đánh nhau cùng Diệu Nguyệt dừng lại, tiến gần đến Đông Phương Hạo Diệp nói "Tiểu vương gia cũng có lá gan ghê gớm thật, thật sự đuổi theo ta."

Tuy trong lòng Đông Phương Hạo Diệp không yên, nhưng chẳng biết sao lại cảm thấy hắn không có ác ý, lấy can đảm ra cười nói "Ta cũng không ngờ đại hiệp có lá gan cũng rất lớn, trong vòng ba ngày mà đã hai lần đến thăm."

"Đại hiệp?" tên hắc y nhân nhẹ nhàng cười "Tiểu vương gia càng nói càng nghe hay nhỉ. Bớt nói nhảm đi, đến đây, chúng ta giao đấu."

Nói xong luồng sáng trắng lóe lên, một thanh kiếm lao nhanh về phía hắn.

"Này, ngươi không chào hỏi một tiếng sao?" Đông Phương Hạo Diệp hoảng sợ, không nghĩ tới người này nói đánh là đánh, nhất thời luống cuống tay chân.

Trong lòng hắn tức giận, mới vừa rồi hắn còn trông tên kia sẽ gọi một tiếng đại hiệp.

Kiên trì được vài chiêu với tên hắc y nhân, Đông Phương Hạo Diệp cũng không chiếm được ưu thế, phải chịu thiệt khá nhiều.

Tuy hắn võ công không cao, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu hoàng tộc luyện võ từ nhỏ, từ năm lên bốn mỗi ngày đều phải cùng các vị hoàng huynh luyện công suốt hai canh giờ.

Tuy đã ngừng một thời gian, nhưng võ công cũng không phải là thứ mà mất đi kí ức rồi thì cũng sẽ tự động quên theo, nó đã thấm vào xương cốt trở thành bản năng tự vệ.

Có điều là chỉ có mình biết thôi.

Giao đấu với tên hắc y nhân kia cũng đã được ba chiêu, tự thấy mình không phải là đối thủ của tên đó, có thể chống đỡ đến giây phút này cũng là do đối phương niệm tình nương tay. Ngày trước, lúc giao đấu cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt mới là bản lĩnh thật sự.

Đầu óc hắn quay cuồng, thật ân hận, đáng lẽ không nên tùy tiện đuổi theo.

"Xem ám khí!" Hắn đột nhiên hét lớn rồi giơ tay lên, tên hắc y nhân kia vội né tránh, ai ngờ chẳng có ám khí gì mà là một quả vụ đạn của tiểu vương gia.

Vật đó chạm trúng thân cây 'bùm' nổ tung, khói trắng bốc lên.

Sau đó, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa lúc tên hắc y nhân sửng sốt, tiểu vương gia xoay người, rất không có khí phách mà ... chạy.

Tên hắc y nhân ngây người rồi chợp mắt mới phản ứng "Đừng chạy!"

Giỡn sao! Không chạy mới là lạ! Tiểu vương gia nghĩ thầm. Đêm nay, Diệu Nguyệt và Lưu Bá đều không có ở đây, sao hắn có thể chống lại tên hắc y nhân đó, vào lúc này, chạy là tốt nhất!

Thân hình hắn linh hoạt, những khúc quanh co trong rừng cây đều có thể né tránh. Khinh công của tên hắc y nhân cũng không tồi, nhưng nhất thời không đuổi kịp hắn.

"Đông Phương Hạo Diệp! Ngươi đứng lại đó cho ta!" tên hắc y nhân quát.

"Tên tặc tử to gan! Dám gọi thẳng tên bổn vương! Ngươi đừng tưởng như thế ta sẽ đứng lại, ta không đứng! Ngươi dừng lại cho ta!" khing công của Tiểu vương gia giỏi hơn tên hắc y nhân, cũng không còn sợ nữa, lập tức đem hai từ 'đại hiệp' đổi thành 'tặc tử'.

"Ngươi..." giọng tên hắc y nhân có chút bực mình, đột ngột tăng sức, thế mà chỉ còn cách hai bước.

Tiểu vương gia sợ hãi, lỡ chân một bước, dẫm vào khoảng không.

"Ôi!" hắn hét lên một tiếng, ngã xuống một cái hố to tướng, đầu óc rối mù.

Lần này xong rồi... Đông Phương Hạo Diệp trong lòng kêu gào thảm thiết.

Một lát sau, ngẩng đầu nhìn lên, thấy tên hắc y nhân kia đang cười và ngồi xổm trước mặt hắn.

"Tiểu vương gia sao mà không cẩn thận thế."

Đông Phương Hạo Diệp tức giận không nói nên lời, đành chỉ trừng mắt căm giận nhìn hắn.

"Ngươi còn chưa đứng lên sao?" tên hắc y nhân trêu chọc nói.

Đông Phương Hạo Diệp dựa vào vách tường đứng lên, chân trái lại đau biết ngay là trẹo chân rồi.

Tên hắc y nhân thấy hắn đứng im, đột nhiên nhảy xuống, làm hắn hoảng sợ.

"Ngươi định làm gì?" Tiểu vương gia giơ kiếm lên phòng bị.

"Mang ngươi lên." tên hắc y nhân cũng không nói nhiều, trực tiếp ôm hắn lên.

Tiểu vương gia rơi xuống đất, đau đớn nghiến răng chịu đựng.

"Ngươi té bị thương rồi phải không?" tên hắc y nhân thân thiết hỏi.

"Mắc mớ gì tới ngươi."

"Để ta xem giúp ngươi."

"A? Không cần! Không cần!" ít nhiều cũng có gian trá! Đông Phương Hạo Diệp cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

Tên hắc y nhân thở dài nói "Ngươi thật sự quên hết rồi, ngay cả ta là ai ngươi cũng không nhớ sao?"

Nói nhảm! Ngay cả mặt ngươi ta còn không thấy, làm sao biết ngươi là ai! Đông Phương Hạo Diệp không khỏi trợn tròn mắt xem thường, bỗng thấy người kia bỏ lớp mặt nạ, để lộ gương mặt tuấn tú.

"Ta là Nam Cung Lưu Giản" hắn tự giới thiệu.

"Ồ .."

Nam Cung Lưu Giản nhìn tiểu vương gia, tiểu vương gia nhìn hắn.

Tiểu vương gia không nói gì, thầm nghĩ: chẳng lẽ còn muốn ta nói hân hạnh hay ngưỡng mộ đại danh sao? Nam Cung Lưu Giản hỏi "Không có ấn tượng gì sao?"

"Có." Tiểu vương gia gật gật đầu.

"Thật sao?" vẻ mặt hắn vui mừng.

"Không phải hôm trước ngươi đã tới rồi sao?" Tiểu vương gia chớp mắt, nghĩ thầm ngươi nghĩ ta ngu lắm sao, chuyện tối hôm trước không nhớ được à?

Nam Cung Lưu Giản hơi run rẩy, bình tĩnh nói "Ý ta nói là trước kia."

Dường như sợ hắn nghe không hiểu, thêm vào một câu "Trước khi ngươi mất trí nhớ."

Dù sao cũng là trước khi mất trí nhớ, vậy cũng không cần nói nhiều vô ích!

Đông Phương Hạo Diệp bĩu môi "Không ấn tượng."

Vẻ mặt Nam Cung Lưu Giản tràn đầy thất vọng.

Tiểu vương gia kỳ quái hỏi "Này, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Hạo Diệp, ngươi không cần khẩn trương như thế, ta không có ác ý với ngươi." Nam Cung Lưu Giản cười cười nói "Vừa rồi ta chỉ thử ngươi thôi, để xem ngươi có quên luôn võ công của mình không."

"Trước kia ta rất thân với ngươi sao?" Đông Phương Hạo Diệp nhíu mày.

"Ít ra thì cũng thân thiết hơn Bắc Đường Diệu Nguyệt." Nam Cung Lưu Giản mỉm cười.

Trong lòng Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên nhảy dựng lên, nói "Ngươi biết ái phi của ta sao?"

"Ái phi?" Nam Cung Lưu Giản hơi sửng sốt, rồi đột nhiên phá lên cười "Ngươi bình thường cũng gọi hắn như vậy sao?"

"Ta gọi hắn thế nào thì liên quan gì tới ngươi." Tiểu vương gia trong lòng không vui.

Cách cười này... làm hắn cảm thấy khó chịu...

Nam Cung Lưu Giản ngưng cười, nghiêm mặt nói "Hạo Diệp, ngươi mất trí nhớ, chuyện gì cũng không biết, nhưng ta khuyên ngươi không nên quá gần gũi với Bắc Đường Diệu Nguyệt, đối với ngươi sẽ chẳng tốt lành gì."

Đông Phương Hạo Diệp tròng lòng thoáng giật mình "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Y là vương phi của ta! Tại sao ta phải nghe lời ngươi!"

Nam Cung Lưu Giản sắc mặt lạnh lùng "Ngươi có thể không nghe ta, nhưng ngươi không được quên thân phận của ngươi, mục đích của ngươi."

"Ngươi có ý gì? Thân phận của ta ngoại trừ là Văn Quốc Tĩnh vương gia còn có gì khác sao?"

"Đúng vậy." Nam Cung Lưu Giản tiến tới gần hắn, nhìn chăm chăm vào hai mắt hắn, từng chữ nói rra "Ngươi còn một thân phận khác, chính là người đứng đầu tứ môn uy chấn võ lâm, Đông Thiên Môn môn chủ."

"Cái gì?" Tiểu vương gia trừng mắt nhìn hắn.

"Sở dĩ ngươi thành thân với Bắc Đường Diệu Nguyệt là vì muốn thâu tóm thế lực của Bắc Thiên Môn. Điều này, dù thế nào ngươi cũng không được quên." Nam Cung Lưu Giản tiếp tục nói, làm hắn khiếp sợ.

Đông Phương Hạo Diệp nhìn hắn, môi khẽ run lên.

Tứ Thiên Môn là môn phái đứng đầu giang hồ, thống lĩnh hai đạo hắc bạch, vững vàng thống trị võ lâm đã ba trăm năm chưa từng sụp đổ.

Trong lúc loạn thế, nó trở thành trụ cột của giang hồ, sau khi thiên hạ thống nhất, Thiên Môn cũng dần phân tán theo các thế lực khác nhau của bốn vị môn chủ.

Năm đó, Văn Quốc tiên đế Đông Phương Hi, chính là phụ hoàng của tiểu vương gia, từng là môn chủ Đông Thiên Môn.

Ông lên ngôi hoàng đế và cũng là người đứng đầu Đông Thiên Môn. Còn ở Minh Quốc, Bắc Đường Vương - Bắc Đường Ngạo là môn chủ Bắc Thiên Môn.

Hiện giờ Đông Phương Hi đã băng hà, Bắc Đường Ngạo cũng thoái vị, môn chủ của Đông, Bắc Thiên Môn cũng truyền lại cho người kế tục.

"Ngươi, ngươi nói ta là môn chủ Đông Thiên Môn? Chính là ... là... Đông Thiên Môn đó sao?" Tiểu vương gia bắt đầu run rẩy, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Đó, đó cái gì. Trên giang hồ còn có Đông Thiên Môn nào khác sao?" Nam Cung Lưu Giản không vui nói.

"Không thể nào!" Đông Phương Hạo Diệp ngây người một lát, bỗng nhiên ôm đầu kêu lên "Ta không phải chỉ là một vương gia nhàn rỗi thôi sao? Ta có bản lĩnh mà thống trị cả Thiên Môn lớn như vậy."

"Ai nói ngươi chỉ là một vương gia nhàn rỗi?" Nam Cung Lưu Giản hận rèn sắt không thành thép, nói "Ai nói ngươi không có bản lĩnh? Cho dù mất trí nhớ, ngươi cũng có thể đi dò hỏi, người trong cung ai chẳng biết lúc trước Văn Huệ đế đã truyền ngôi vị lại cho ngươi."

"Nhưng, võ công của ta không giỏi..." Tiểu vương gia run giọng.

"Làm môn chủ võ công không giỏi cũng không sao, người bên cạnh ngươi võ công cao cường là được rồi."

Tiểu vương gia vẫn đang run rẩy.

Không biết tại sao, hắn cảm thấy không chấp nhận được.

Giống như đang ngồi nhàn hạ uống trà, thì trên trời rơi xuống miếng bánh to đùng, không muốn ăn cũng phải ráng ăn hết vậy.

Tiểu vương gia thật muốn khóc, ủ rũ nói "Sao ta lại muốn thâu tóm thế lực của Bắc Thiên Môn? Diệu Nguyệt là môn chủ Bắc Thiên Môn sao?"

"Đúng vậy. Bắc Đường Vương truyền vương vị cho trưởng tử Bắc Đường Diệu Nhật, vị trí môn chủ truyền lại cho tam thế tử Bắc Đường Diệu Nguyệt. Lúc trước ngươi nói thế lực của Bắc Thiên Môn phát triển quá mạnh, lại liên kết với Tây Thiên Môn sẽ tổn hại đến lợi ích của Văn Quốc, nên ngươi mới nghĩ ra cách này để trói Bắc Đường Diệu Nguyệt ở bên cạnh, từ từ tiêu diệt thế lực của Bắc Thiên Môn."

Nam Cung Lưu Giản không chút khách khí đả kích hắn.

"Ta, ta không nhớ..." a, a, a, Diệu Nguyệt, ta có lỗi với ngươi.

Khó trách ngươi luôn thờ ơ với ta, hóa ra là do ta vẫn luôn không tốt với ngươi ... Đông Phương Hạo Diệp khóc không ra nước mắt, cúi đầu ủ rũ, ngay cả Nam Cung Lưu Giản tới gần cũng không biết.

"Sao lại ủ rũ như vậy? Chẳng lẽ ngươi không nỡ buông tay Bắc Đường Diệu Nguyệt sao?" Nam Cung Lưu Giản nâng mặt hắn lên, nhìn hắn chăm chú.

"Liên quan gì tới ngươi!" Đông Phương Hạo Diệp suy nghĩ mọi chuyện đều do tên 'đầu xỏ' này gây nên, sắc mặt dĩ nhiên không tốt, gạt tay hắn ra, tức giận nói "Ngươi là môn chủ Nam Thiên Môn sao? Chúng ta quan hệ tốt lắm à? Ngươi nói những chuyện này với ta làm gì?"

"Quan hệ của chúng ta đương nhiên rất tốt. Lúc ngươi mười hai tuổi, ta đã ở bên ngươi rồi."

Đông Phương Hạo Diệp chớp mắt hoài nghi.

Nam Cung Lưu Giản cười nói "Nếu không ngươi nghĩ vì sao đêm đó Lưu Bá lại buông tha cho ta? Đương nhiên là do hắn nhận ra ta."

"Hừ!" Đông Phương Hạo Diệp không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói "Được rồi, bây giờ ta biết rồi, ngươi có thể về rồi."

Nam Cung Lưu Giản khiêu khích hắn "Cứ vậy mà đuổi ta đi sao?"

"Ngươi còn muốn gì ... a ... a ..." Đông Phương Hạo Diệp tức giận sợ hãi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Ta bị hôn! Ta bị hôn! Ta bị một người đàn ông cưỡng hôn! Đông Phương Hạo Diệp trong lòng căm giận.

Hu hu hu ... ái phi, ta xin lỗi, ta thật sự không nên ra ngoài một mình lúc nửa đêm, trinh tiết của tướng công ta khó bảo toàn a a a ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro