chương 14 : chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm mùng 2 tết, ánh mặt trời xuất hiện, là một ngày trời đẹp nắng ráo.

Tam quản gia Nhâm Khang dẫn một phụ nhân tới gặp Triệu Như Hi."Vương phi nương nương, có một người quen biết cũ của ngài tới thăm ngài."

"Quen biết cũ, là ai ?" Triệu Như Hi không hiểu hỏi. Ở chỗ này nàng nào có người quen cũ gì?

"Tô đại nương, ngươi vào đi." Nhâm Khang cất giọng gọi người đang chờ ngoài cửa.

Rất nhanh một người khoảng gần ba mươi tuổi từ ngoài cửa đi vào, dáng người nhỏ nhắn, Uyển Uyển và Trăn nhi vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt lập tức lộ vui mừng."A, là Tô tẩu."

"Bái kiến vương phi nương nương." Tô tẩu tiến lên khom mình hành lễ.

"Nàng là. . . . . ." Triệu Như Hi nhìn về phía Trăn nhi, dùng ánh mắt dò hỏi nàng ấy người tới là người ai.

Thấy nàng không nhớ rõ Tô tẩu, Trăn nhi đi tới bên người nàng nhỏ giọng nói rõ với nàng, "Tô tẩu là nhũ mẫu của Vương phi, từ nhỏ chăm sóc vương phi nương nương, cho đến bốn năm trước mới rời khỏi Hầu phủ, đi theo nhi tử quay trở về quê quán."

Triệu Như Hi gõ nhẹ lên trán, cùng với mỉm cười thân thiết nhìn về phía Tô tẩu." Nhiều năm không thấy, thân thể Tô tẩu vẫn tốt chứ?"

"Nhờ phúc của vương phi nương nương, thân thể dân phụ coi như khỏe mạnh. Bởi vì quê dân phụ ở ngay bên cạnh trấn Phong Lâm, dân phụ nghe nói vương phi nương nương gả đến Tĩnh An vương phủ, đặc biệt đến thăm vương phi nương nương trước." Nói xong, nàng lấy ra một bọc giấy, đi lên trước cung kính trình cho nàng, "Dân phụ làm bánh hạt dẻ hấp mà trước kia vương phi nương nương thích ăn, đặc biệt mang đến để vương phi nương nương nếm thử."

" Cảm ơn Tô tẩu." Triệu Như Hi đưa tay nhận lấy, ngửi thấy mùi bay ra trong bọc , mừng rỡ mở ra xem, trong gói giấy là mấy cái bánh nướng hình tròn, hơi giống với bánh nướng xốp , bên trong nhìn thấy nhỏ mịn, cảm giác mềm xốp ngon miệng, nàng lập tức nếm thử một miếng, mùi thơm của gạo và hạt dẻ đọng trên đầu lưỡi lan tỏa khắp miệng , nàng nhịn không được ăn thêm mấy miếng, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô tẩu, " Cảm ơn bánh hạt dẻ hấp của Tô tẩu , ăn rất ngon. Phù Dung, đi lấy chút kẹo hạnh phúc và bánh ngọt , để Tô tẩu mang về nếm thử."

"Vâng" Phù Dung đến phòng bếp lấy một ít kẹo hạnh phúc và bánh ngọt, gói kỹ đưa cho Tô tẩu.

Triệu Như Hi suy nghĩ một chút, lại để cho Trăn nhi lấy một cái bao lì xì cho Tô tẩu, mặc dù Tô tẩu nói Phong Lâm huyện ở bên cạnh thành Lai Ngọc , nhưng đến lúc này đi đi về về cũng phải hơn nửa ngày, người ta vất vả tới tặng bánh hạt dẻ hấp cho nàng, nàng cũng không thể để nàng ấy tay không mà về.

Được thưởng, Tô tẩu mừng rỡ nói cảm ơn, " Cảm ơn vương phi nương nương ban thưởng."

"Khó có được ngươi tới một chuyến, ăn cơm rồi hãy đi." Triệu Như Hi thiện chí mời.

"Cám ơn vương phi." Tô tẩu tươi cười đáp lời.

Uyển Uyển và Trăn nhi quen biết với Tô tẩu, mấy người rất nhanh đã trò chuyện thân thiết.

Sau khi ăn trưa xong Tô tẩu cũng không lập tức rời khỏi vương phủ, mà bị Nhâm Khang dẫn đi gặp Sa Lãng Thần.

"Bẩm Vương Gia, Tô đại nương tới rồi."

"Bái kiến Vương Gia." Tô tẩu cung kính hành lễ với hắn.

"Người ngươi đã gặp rồi, như thế nào?" Trong thư phòng Sa Lãng Thần ngồi ngay ngắn sau cái bàn gỗ tử đàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.

"Bẩm Vương Gia, theo dân phụ thấy , Vương phi nương nương đích thực là Nguyệt Oanh tiểu thư không thể nghi ngờ."

Hai ngày trước, người của vương phủ tìm được nàng, muốn nàng đi vào xác nhận vương phi có phải là Nguyệt Oanh tiểu thư được nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn hay không , mặc dù nàng kinh ngạc, nhưng cũng không dám cãi lời, hôm qua đi theo người của vương phủ vào trong thành Lai Ngọc, sáng sớm hôm nay tới đây xác nhận.

"Ngươi chắc chắn vương phi thật sự là Vu Nguyệt Oanh?" Ngón tay thon dài của Sa Lãng Thần gõ nhẹ bàn, muốn nàng thận trọng trả lời.

"Lúc trước dân phụ cầm bánh hạt dẻ hấp cho vương phi thì nhân cơ hội liếc nhìn ngón út tay trái nàng, phía trên có cái nốt ruồi , còn có dân phụ cũng liếc thấy lòng bàn tay của vương phi nương nương, chỗ gần ngón tay cái của nàng đường chỉ tay đó là cắt thành hai đoạn, điều này cũng giống hệt với Nguyệt Oanh tiểu thư. Dân phụ còn nhớ rõ khi tiểu thư còn bé trong Hầu phủ có vị tiên sinh từng nhìn thấy đường chỉ tay của tiểu thư , nói tiểu thư nàng. . . . . ." Nói tới chỗ này, Tô tẩu cảm thấy có chút không ổn, không dám nói tiếp.

"Nói nàng cái gì?" Sa Lãng Thần dò hỏi.

"Nói tiểu thư nàng. . . . . . Không sống được đến mười tám tuổi."

Hắn hừ lạnh, " Năm nay nàng đã 18 rồi." Năm ngoái nàng gả cho hắn là mười bảy tuổi, qua năm, tự nhiên thêm một tuổi.

Tô tẩu vội vàng phụ họa, "Dân phụ cũng cảm thấy tiên sinh đó nói lung tung."

"Ngươi có biết hậu quả lừa gạt Bổn vương ?" Sa Lãng Thần lạnh lùng cảnh cáo nói.

Ánh mắt âm lãnh kia quét về phía nàng, Tô tẩu bị dọa sợ đến quỳ xuống, chỉ trời chỉ đất thề, "Dân phụ tuyệt không dám lừa Vương Gia, nốt ruồi trên ngón út và đường chỉ tay của vương phi nương nương quả thật cùng Nguyệt Oanh tiểu thư giống nhau như đúc, chỉ là tính tình của tiểu thư dường như thay đổi có chút không giống, lúc vừa mới nhìn thấy dân phụ, cũng có chút không nhận ra dân phụ ."

Liếc nhìn nàng dò xét, Sa Lãng Thần mới phất tay nói: "Ngươi đi xuống lãnh thưởng đi."

"Cảm ơn vương gia." Tô tẩu dập đầu bò dậy, đi theo Nhâm Khang rời đi.

Tròng mắt đen lạnh lùng của Sa Lãng Thần hơi thu lại, có chút khó có thể giải thích rõ ràng tâm tình lúc này, hắn vẫn hoài nghi nàng không phải Vu Nguyệt Oanh, nhưng nhũ mẫu chăm sóc nàng từ nhỏ chắc sẽ không nhận sai ấn ký trên tay nàng, trừ phi đó là làm giả, nhưng nàng không có khả năng đoán biết trước được hắn sẽ tìm người đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro