chương 16 : chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uyển Uyển, không được nói bậy." Trăn Nhi trách nhẹ.

"Ta có nói sai sao? Họ chỉ là thị thiếp, cũng dám đến chỗ của vương phi cướp người, không phải hồ ly tinh thì là cái gì? !"

Biết Uyển Uyển là thay nàng bất bình, Triệu Như Hi thoáng cười nhạt trấn an nói: "Uyển Uyển, ta không muốn giành Vương Gia với các nàng, Vương Gia thích đi đâu thì đi, chẳng quan hệ tới ta."

Có lẽ là do mấy ngày nay chung sống hòa hợp với hắn, để cho nàng nhất thời quên một sự thật là hắn còn có mười mấy thị thiếp nữa.

Nghĩ đến tình cảnh sau khi hắn vừa nhìn thấy Băng phu nhân và Yến phu nhân xuất hiện đã quay người bỏ đi, tâm tình của nàng giống như bị người nào len lén đổ một giọt dấm, một chút chua chát dâng lên.

Nàng không thừa nhận mình là đang ghen, nàng chỉ là cảm thấy. . . . . . rất thất vọng về hắn, không sai, chính là thất vọng, cái này rất giống vốn là ngươi phát hiện có miếng bánh ngọt thoạt nhìn ăn thật ngon, kết quả sau khi ăn, phát hiện mùi vị không ngon như suy nghĩ trước đó của mình, còn có chút thiu.

Triệu Như Hi càng muốn thuyết phục mình, tâm tình lại càng rối loạn.

Cuối cùng nàng cầm miếng bánh hạnh đào nhét vào trong miệng, nghĩ nhờ vào đồ ngọt tới ổn định cảm xúc khác thường này.

Mặc dù Sa Lãng Thần cùng Băng phu nhân, Yến phu nhân cùng nhau rời đi, nhưng mà dọc theo đường đi hắn đều giữ yên lặng, chỉ nghe hai người không ngừng ở bên lỗ tai hắn cãi vả.

"Vương Gia, ngài phải làm chủ cho Sương muội muội, chắc chắn vì nàng bôi dầu trắng da mà Băng muội muội đưa tới mới chết ngất như vậy."

"Vương Gia, ngài đừng nghe Yến tỷ tỷ ngậm máu phun người, chắc chắn Sương tỷ tỷ chết không phải do bôi dầu trắng da mà Băng Nhi đưa, đừng nói Băng Nhi không có ý hại người, cho dù có, sao Băng nhi có thể ngu ngốc không kiêng dè mà đưa dầu trắng da hại chết nàng, lúc Sương tỷ tỷ bất tỉnh , chỉ có Yến tỷ tỷ ở đó, nàng mới là người có hiềm nghi lớn nhất."

"Vương Gia, nàng là hung thủ hại Sương muội muội."

"Vương Gia, hung thủ thật sự hại chết Sương tỷ tỷ là Yến tỷ tỷ."

Hai nàng tranh cãi không ngừng, chỉ trích lẫn nhau.

Đến phòng khách, sau khi Sa Lãng Thần ngồi xuống, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua nhìn lại hai người, hai người lập tức bị sợ đến im lặng.

Đại tổng quản Nghiêm Thái vội vàng chạy tới."Thuộc hạ tham kiến Vương Gia."

"Nghiêm tổng quản, nguyên nhân cái chết của Sương phu nhân là gì?" Hắn mặt lạnh hỏi.

Lúc trước nhị quản gia tới bẩm báo hắn chuyện này thì hắn không hỏi thêm nhiều, là bởi vì cái chết của Sương phu nhân hắn đã sớm đoán được, cũng không ngoài ý, cũng đã tính toán tốt phải xử trí như thế nào.

"Hồi bẩm Vương Gia, kết quả khám nghiệm , Sương phu nhân là trúng độc chết."

" Có tra ra độc trong dầu trắng da mà Băng phu nhân đưa?"

"Trong kem trắng da không có độc ." Nghiêm Thái đáp.

" Đã xét hỏi qua những thị tỳ ?" Sa Lãng Thần lại hỏi.

"Đã xét hỏi qua, họ đều nói lúc Sương phu nhân ngất xửu, chỉ có Yến phu nhân ở đó, nhưng Yến phu nhân cũng không có cử chỉ đáng nghi, vừa thấy Sương phu nhân ngất xửu, đã vội vàng sai người đi mời đại phu."

Ánh mắt Sa Lãng Thần lại nhìn về hai người cơ thiếp."Nếu tạm thời tra không ra hung thủ, Bổn vương phạt các ngươi ở trong phòng của mình suy nghĩ mười ngày." Hai người này còn có chỗ cần dùng , vì vậy hắn cũng không nghiêm trị.

"Vương Gia. . . . . ." Băng phu nhân có chút không phục muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, lập tức ngậm miệng.

Vẻ mặt Sa Lãng Thần lạnh nhạt phất tay nói: "Đi xuống đi."

"Dạ, thiếp thân cáo lui." Hai người cúi chào, trước khi đi ra trừng mắt nhìn nhau, rồi mới rời đi.

Những ngày đầu năm , ngoài phòng tuyết rơi nhiều bay tán loạn, trăng sao mất đi ánh sáng.

Đêm đã khuya , vốn là thời gian nghỉ ngơi, nhưng ở trong phòng Triệu Như Hi lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa đang đóng , mong đợi bên ngoài cánh cửa kia ngay lập tức, sẽ xuất hiện người nàng muốn nhìn thấy.

Uyển Uyển cũng mặt nóng nảy oán giận nói: " Rốt cuộc Trăn Nhi chạy đi đâu, mấy canh giờ rồi còn chưa trở lại, chờ nàng quay về, vương phi ngài nhất định phải mắng nàng thật nhiều." Tuy là oán trách, nhưng trong lời nói của nàng phần nhiều là sự lo lắng không thể che dấu.

Thuốc mà vị Lý đại phu ở Đô thành kia đưa cho Vương phi đã dùng hết rồi, giờ Tỵ (11giờ) Trăn nhi cầm đơn thuốc đi mua thuốc, không ngờ nàng đi lâu vậy, bây giờ cũng sắp đến giờ Hợi còn không thấy bóng người.

Uyển Uyển biết rõ Trăn nhi cũng không phải người ham chơi, mua xong thuốc, nàng nhất định sẽ lập tức trở về, không thể nào ở lại bên ngoài , nàng rất sợ Trăn nhi gặp chuyện không may.

Triệu Như Hi rất muốn nói mấy câu để an ủi Uyển Uyển, nhưng nàng cũng rất lo lắng cho Trăn nhi, trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì.

Đột nhiên, có người đẩy cửa bước vào, Uyển Uyển nhìn thấy Phù Dung, vội vàng bước đến hỏi : " Thế nào rồi, có tin tức của Trăn nhi không?"

Trên người Phù Dung mặc áo màu nâu nhạt phủ đầy tuyết, nàng quay lại đóng cửa , bỏ mũ trùm đầu xuống, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu.

"Không có, tam quản gia nói sắc trời đã tối, trong thành cũng đã cấm đi lại ban đêm, ngày mai lại cho người đi tìm."

"Cuối cùng nàng đã đi đâu, cũng không nói tiếng nào!" Uyển uyển gấp đến độ dậm chân.

Phù Dung an ủi nói: "Có lẽ nàng gặp được người quen, trò chuyện vui mừng, nhất thời quên mất thời gian, đến khi nhớ tới đứng lên thì thấy sắc trời đã tối, đành ở bên ngoài không có trở lại."

"Trăn nhi mới không phải người như vậy, hơn nữa trong thành Lai Ngọc này, nàng cũng không có người quen nào."

"Ta nghĩ có thể nàng làm dở chuyện gì đó, nhất thời không về kịp , Uyển Uyển, ngươi cũng đừng quá lo lắng, đi nghỉ trước đi." Triệu Như Hi không muốn nghĩ đến chiều hướng không tốt, chỉ có thể an ủi nàng như vậy cũng là an ủi chính mình.

"Vương phi, Trăn Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?" Vẻ mặt Uyển Uyển lo âu nhìn nàng, muốn cầu một bảo đảm.

Từ nhỏ nàng và Trăn Nhi đã cùng nhau hầu hạ vương phi, tình cảm của hai người còn thân hơn so với tỷ muội ruột, từ lúc nàng chậm chạp không về, nàng mơ hồ có chút lo lắng, cảm giác có chuyện gì không tốt xảy ra.

"Nàng. . . . . ." Triệu Như Hi đang muốn mở miệng, đột nhiên cửa truyền đến một tiếng động lạ, giống như có vật nặng gì đó động vào cửa.

Uyển Uyển không có suy nghĩ nhiều, mừng rỡ nhảy dựng lên."Sẽ không phải là Trăn nhi trở lại chứ?"

Nói xong liền chạy ra cửa, cánh cửa mở ra, gió rét gào thét lập tức thổi vào, ngay sau đó, khi nhìn thấy người nằm lăn ở trước cửa thì nàng kêu lên một tiếng, "Trăn nhi, ngươi làm sao vậy?"

Đền lồng treo ở trước cửa đã bị gió thổi tắt,



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro