chương 23: chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên điện Tuyên Hòa, Hoàng đế cùng quần thần đang nghị sự.

"Mạt tướng khởi bẩm hoàng thượng, Trương tướng quân phái người tới thúc giục, nói lương thảo chậm chạp không chuyển đến, trong đại doanh Nam trại tướng sĩ đã sắp không có lương thực có thể ăn, không đến nửa tháng, đại doanh sẽ hết lương thực, tướng sĩ một khi cạn lương thực, sẽ dẫn đến biên phòng của ta nguy hiểm, kính xin hoàng thượng định đoạt." Một võ tướng bước ra khỏi hàng bẩm tấu.

"Lý thượng thư, vì sao lương thảo chậm chạp không chuyển đến đại doanh Nam trại ?" Nghe vậy, hoàng thượng già nua nhìn về phía một quan viên trong triều, tức giận trách cứ.

"Hoàng thượng bớt giận, chuyện này hôm trước thần đã khởi tấu hoàng thượng, bởi vì hộ bộ chậm chạp không ngân sách, khiến cho thần không cách nào mua đủ lương thảo, đưa đến đại doanh Nam trại." Lý thượng thư vội vàng bước ra khỏi hàng bẩm.

Hộ bộ thượng thư bị điểm danh cũng vội vàng bước ra khỏi hàng."Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này thần đã tâu rõ với hoàng thượng, quý trước thu thuế không nhập khố, khố phòng trống không, không có khoản để chi ." Hắn đây là không bột đố gột nên hồ.

Những năm gần đây, vì trùng tu lăng tẩm của hoàng thượng, lăng tẩm này còn hùng vĩ to lớn hơn của Thái tổ hoàng đế, đã hao phí mấy trăm vạn lượng bạc, những năm trước , hoàng thượng vì sửa chữa xây dựng làm mới hoàng cung, lại hao tốn hơn trăm vạn ngân khố, còn có mấy năm trước, hoàng thượng vì một tiết sứ nước ngoài dùng lời nói cợt nhã một vị phi tần, dưới cơn nóng giận không tiếc đem binh tấn công Đế Quốc, cuộc chiến tranh này đánh nhiều năm, cho tới nay chưa kết thúc, hao phí một số tiền rất lớn cho đồ dùng và tiền lương trong quân.

Quốc khố đã sớm khó chống đỡ chi tiêu nhiều như vậy, trong cung lại vẫn còn không biết tiết chế, hàng đêm sênh ca, phô trương lãng phí, tạo thành gánh nặng cho quốc khố, nếu quý trước thu thuế tháng sau không nhập khố, chỉ sợ ngay cả lương bổng của đông đảo quan viên đều không thể phát được.

Hoàng thượng chậm rãi nhớ lại chuyện này, giận dữ vỗ tay vịn long ỷ ."Trẫm không phải đã dặn dò tăng thu thuế, bổ sung quốc khố sao?

"Khởi bẩm hoàng thượng, năm ngoái Đông Bắc nạn tuyết nghiêm trọng, thu thuế khó khăn, mà khu vực Tây Bắc cùng Tây Nam thuế ngân còn chưa chuyển đến." Nhiều năm liên tục hà chinh thuế nặng, dân chúng đã sớm khổ không thể tả, đã có rất nhiều dân chúng giao nộp không ra thuế má, cho nên bán vợ con, một số còn lại là nghĩ hết biện pháp chuyển chỗ ở đến vùng Đông Nam đất phong của Tĩnh An vương .

Dưới các đời Tĩnh An vương cai quản , phía Đông Nam, lấy thành Ngọc Lai làm trung tâm xung quanh 25 tòa thành trì đều giàu có phồn thịnh, bởi vì Thái Tổ Hoàng đế miễn tất cả thuế má cho đất phong Tĩnh An vương, lại thêm các đời Tĩnh An vương cũng rất là giỏi giang ưu tú, vì vậy đất phong kia thuế má lao dịch nhẹ vô cùng, dưới mắt dường như đã trở thành nơi dân chúng muốn tới nhất.

Nhưng triều đình vì ngăn chặn số lượng lớn dân chúng dời đến đất phong của Tĩnh An vương, đã ra lệnh nghiêm cấm dân chúng di dời vào, ở các quan dật đều phái quan binh nghiêm tra.

Hoàng thượng rất tức giận đối với những thần tử vô năng này, lúc đang muốn mở miệng trách cứ thì thái giám tổng quản nội thị đứng hầu sau lưng hoàng thượng , sau khi nghe một tên thái giám bẩm báo, khom người tiến lên nhỏ giọng bẩm báo với hoàng thượng, "Khởi bẩm hoàng thượng, lúc này Tĩnh An vương đang chờ ngoài điện, hoàng thượng có muốn tuyên triệu hắn yết kiến?"

"Tĩnh An vương? Làm sao hắn lại đến Đô thành? !" Lông mày hoa râm của Hoàng thượng nhíu lại, kinh ngạc qua đi, chỉ thị nói: "Tuyên hắn vào điện."

Cặp mắt vẩn đục của Hoàng thượng thoáng qua vẻ tính toán, Sa Lãng Thần này đến rất đúng lúc, quốc khố trống rỗng, vừa hay có thể từ trên người hắn lột một lớp da tới bổ sung quốc khố, nếu hắn thông minh, tốt nhất đừng cự tuyệt, nếu không, ngoài sáng không thể động đến hắn, nhưng hắn đã bước vào Đô thành, ông ta có biện pháp làm cho hắn thần không biết quỷ không hay tan biến tại nhân thế.

Diệt trừ hắn xong, huyết mạch Tĩnh An vương không người nối nghiệp, ông ta vừa đúng có thể nhân cơ hội này thu lại 25 tòa thành trì giàu có đông đúc bao gồm cả thành Lai Ngọc bên trong làm của riêng.

Ông ta làm như vậy tất cả đều là suy nghĩ cho Đại Thịnh vương triều, nghĩ đến cho dù nếu trên trời Thái tổ hoàng đế có linh, cũng sẽ không trách cứ ông ta.

Thái giám tổng quản được lệnh, cao giọng kêu to, "Hoàng thượng có chỉ, tuyên, Tĩnh An vương yết kiến."

Sa Lãng Thần mặc một bộ quần áo Thân vương màu tím, eo buộc đai ngọc, đầu đội kim quan, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng thong dong, đạp bước chân trầm ổn đi tới trước điện, khom người vái chào, "Thần Sa Lãng Thần tham kiến hoàng thượng." Tĩnh An vương gặp vua không cần quỳ lạy, đây là lúc đầu chính miệng Thái tổ hoàng đế cho phép.

"Tĩnh An vương miễn lễ. Tĩnh An vương đến Đô thành lúc nào, vì sao không tấu bẩm rõ chuyện này trước?" Giọng nói của Hoàng thượng lộ rõ vẻ chất vấn.

"Xin hoàng thượng thứ tội cho thần không báo, bởi vì chuyện cấp bách, thần một lòng đến Đô thành cầu kiến hoàng thượng, cho nên có điều sơ xuất, kính xin hoàng thượng tha lỗi." Hắn đúng mực đáp.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng tò mò hỏi.

"Một ái cơ của thần mang thai ba tháng, hôm trước lại bị người mưu hại mà chết, thần bi thương khó nhịn, vì vậy đặc biệt tới để kính xin hoàng thượng làm chủ đòi công đạo cho thần." Giọng nói của Sa Lãng Thần lộ ra vẻ thương tâm sâu sắc.

"Là ai lớn mật như thế, dám cả gan mưu hại con của Tĩnh An vương?" Mặc dù ngoài miệng Hoàng thượng hỏi như thế, trong lòng lại khen thầm một tiếng chết mới tốt.

Đứng ở trong triều thần một bên Đại hoàng tử Sa Văn Thịnh nghe vậy, hơi lộ kinh ngạc, làm sao chuyện này hắn lại chưa nhận được tin lúc trước hắn biết được một ái thiếp của Sa Lãng Thần mang thai, đã từng phái thích khách đến hành thích, nhưng căn cứ tin tức truyền về, chuyện này cũng không thành công, lúc này nghe thấy Sa Lãng Thần nói, mặc dù hắn không biết là người nào gây nên, trong lòng cũng không khỏi âm thầm may mắn.

Nhưng tiếp theo trong chớp mắt, hắn đã nghe thấy Sa Lãng Thần ở trước mặt mọi người chỉ chứng hắn ……

"Chuyện này là do Đại hoàng tử sai người gây nên."

"Tĩnh An vương, lời của ngươi có chứng cớ không?" Mặt Hoàng thượng lộ vẻ không vui.

"Tất nhiên có, nếu không thần cũng sẽ không tự mình đến Đô thành. Kính xin hoàng thượng truyền lệnh, để hung thủ và nhân chứng đang chờ ở ngoài điện lên điện làm chứng."

Hoàng thượng hơi chần chờ, dùng mắt dò hỏi Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử âm thầm lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết chuyện.

"Xin hoàng thượng tuyên triệu hung thủ cùng nhân chứng lên điện." Sa Lãng Thần nhìn ở trong mắt ánh mắt trao đổi của hai người, sắc mặt không thay đổi thúc giục.

Trước mặt quần thần, hoàng thượng không thể không hạ lệnh, "Tuyên."

Thị vệ rất nhanh dẫn theo hai nữ tử lên điện.

Hai người quỳ gối trước điện, trong đó miệng của Băng phu nhân vẫn bị chặn lại, hai tay bắt chéo phía sau, nàng kêu ưmh ngô ngô như muốn nói cái gì, nữ tử còn lại quỳ gối bên cạnh nàng ta, hai vai run rẩy, cúi thấp đầu.

Hoàng thượng thấy thế, nghi ngờ nói: "Vì sao nữ tử này miệng bị chặn?"

"Bẩm hoàng thượng, thần chặn lại miệng của nàng ta cũng buộc chặt hai tay, là sợ nàng ta sợ tội tự vận."

"Người tới, gỡ miếng vải trong miệng nàng ta xuống." Hoàng thượng ra lệnh.

Thị vệ vừa lên trước lấy xuống miếng vải trong miệng của Băng phu nhân , nàng lập tức kêu oan, "Cầu xin hoàng thượng minh xét, thần thiếp tuyệt đối không có mưu hại Mộng phu nhân, tất cả đều là Mộng phu nhân thiết kế hãm hại thần thiếp,thần thiếp bị oan uổng!"

Nghe nàng ta nói vậy, ánh mắt đen tối lạnh lùng của Sa Lãng Thần nhìn về phía nữ tử khác.

"Nói cho hoàng thượng ngươi là người nào."

"Bẩm hoàng thượng, nô, nô tỳ tên là Đào Hoa, là, là thị tỳ của Băng phu nhân, phụng mệnh của Đại hoàng tử, cùng với Băng phu nhân trà trộn vào trong phủ Tĩnh An vương." Trước mặt Hoàng đế và quần thần, hai chân của Đào Hoa quỳ dưới đất căng thẳng run rẩy không ngừng

Nghe vậy, Băng phu nhân kinh ngạc trách mắng, " Đào Hoa, ngươi nói linh tinh cái gì vậy? !"

"Mạnh Băng, trước mặt hoàng thượng không được càn rỡ." Sa Lãng Thần trách cứ một tiếng, phân phó Đào Hoa, " Bẩm rõ tất cả ngươi biết với hoàng thượng, không được có một câu nói dối."

"Nô tỳ không, không dám nói láo, Băng phu nhân đúng là Đại hoàng tử mượn từ tay một tên thương nhân, đưa vào trong phủ Tĩnh An vương , làm như vậy là để giám thị Tĩnh An vương, cũng truyền tất cả động tĩnh của vương phủ về cho Đại hoàng tử." Giọng nói Đào Hoa run run rồi nói tiếp:

" Hôm trước biết được Mộng phu nhân có thai, Băng phu nhân phụng mệnh Đại hoàng tử, tùy thời nghĩ diệt trừ nàng, để Tĩnh An vương tuyệt hậu, vì vậy hôm đó vừa thấy Mộng phu nhân, Băng phu nhân đã cố ý chọc giận Mộng phu nhân, cũng âm thầm xuống tay với nàng, khiến cho Mộng phu nhân sinh non mà chết."

Tính tình nàng vốn lanh lợi, nếu không cũng sẽ không được sai đến hầu hạ Băng phu nhân, hôm đó bị Thiệu Ấn Hành bắt được, sau khi thẩm vấn xong, hắn cho nàng một cơ hội sống, điều kiện là muốn nàng sau này đứng ra chỉ chựngcjcjvjvj hành động việc làm của Băng phu nhân, xong việc, Tĩnh An vương sẽ giữ lại tính mạng của nàng, cũng cho nàng một vạn lượng bạc.

Nàng không giống những tử sĩ kia, từ nhỏ đã bị huấn luyện làm thành vũ khí giết người, nàng không muốn chết, nàng còn muốn tiếp tục sống, vì vậy đồng ý.

Về phần lời nói này, cũng là Vương Gia dạy nàng đọc thuộc lòng , luyện tập mấy ngày, càng nói càng có thứ tự, nghe cũng hết sức chân thật.

Thấy Đào Hoa nhưng ngược lại lại tố cáo mình, Đại hoàng tử vội vàng bước ra khỏi hàng kêu oan, "Phụ hoàng minh giám, đây rõ ràng là có người muốn hãm hại vu tội nhi thần, trước đó nhi thần tuyệt chưa từng thấy nữ tử này, càng không có sai bảo nàng mưu hại ái thiếp của Tĩnh An vương."

Hoàng thượng cũng phối hợp nói: "Tĩnh An vương, Đại hoàng



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro