vương phi kiêu ngạo c10 (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mười : Sóng gió Giang gia (phần 3)

(Ở đây tại hạ vốn định viết cảnh báo là có cảnh hot, chẳng ngờ post rồi mới hay công lực của các vị bằng hữu đã vượt xa tưởng tượng, không còn mặt mũi nào, đành gỡ nó xuống mà thay vào một câu :

Cảnh báo : ở đây không hot lắm đâu, xin đừng bật điều hòa vội)

Sở Liệt Phong nghe xong liền nhíu mày :

“Tìm nàng? Tác thành cho bọn họ?”

Dù sao Hạ Vũ Băng chỉ là muội muội của Giang Vũ Dương, chuyện giữa Đường Yên cùng Giang Vũ Dương kia đâu tới lượt nàng xen vào, chưa kể sính lễ cha Đường Yên đã nhận, đến lão thái thái muốn ngăn cũng khó, nói chi nàng?

Cớ sao lại tìm đến đích danh nàng làm một việc gần như cầm chắc thất bại?

Đọc được thắc mắc này, Hạ Vũ Băng thoáng chần chừ, không biết nên đáp ra sao.

Chuyện nàng vô tình nghe được trưa nay liên quan đến danh tiết của Đường Yên, dẫu nữ quyến trong nhà cũng không thể tùy tiện nói ra, huống chi là nam nhân như Sở Liệt Phong?

Hạ Vũ Băng bèn nói tránh sang chuyện khác :

“Ngươi nghĩ ta làm không nổi?”

Sở Liệt Phong vội lắc đầu :

“Vấn đề không ở nàng, mà ở hai người kia…”

“Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hợp thành đôi là thiên kinh địa nghĩa, cớ gì ai cũng cho là không được?”

Theo ý Hạ Vũ Băng, ngạc nhiên về chuyện này mới là khó hiểu!

“Không phải là không được, chỉ là chuyện lúc trước…như vậy, bỗng nhiên lại xoay thành thế này có hơi đường đột…”

“Như vậy”, thế này” là cái quỷ gì?

Người nào cũng úp úp mở mở, chẳng ai chịu nói rõ với nàng, đến cả Giang lão thái thái mang tiếng là kể lể chi tiết nhưng đến đoạn này cũng không chịu chi tiết cho khiến Hạ Vũ Băng lòng đầy bất mãn mà không cách nào hỏi ra miệng, chỉ biết bực tức trừng Sở Liệt Phong một cái làm hắn lập tức im bặt, chột dạ loay hoay ngẫm nghĩ tới lui xem rốt cuộc đã lại nói sai chỗ nào rồi!

Tất nhiên hắn không nói sai, mà đều vì Hạ Vũ Băng chẳng phải Giang Ngưng Tuyết nên làm sao biết được những chuyện lúc trước xem ra rất khó nói kia?

Nhìn bộ dáng gãi đầu gãi tai của Sở Liệt Phong, Hạ Vũ Băng có chút suy nghĩ…

Chuyện lần này vốn chẳng liên quan đến nàng, dù lão thái thái có lời nhờ song cũng đâu nhất thiết thành công?

Tất cả mọi thứ ở đây đều không thuộc về Hạ Vũ Băng, mà là của Giang Ngưng Tuyết, nàng đâu cần can thiệp?

Một phần đâu đó trong đầu như đang cố thúc nàng quên đi những chuyện phiền hà rắc rối ấy, nhưng…

Người phải đối diện với việc của Giang Vũ Dương cùng Đường Yên bây giờ là nàng, người đã nhận lời giúp Giang lão thái thái cũng là nàng!

Hạ Vũ Băng cau mày cắn môi, bước tới bên song cửa trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng lên nói thật chậm mà dứt khoát:

“Bỏ đi, mặc kệ lúc trước có chuyện gì, mặc kệ lão thái thái vì sao muốn ta can dự vào, chuyện ta đã quyết, nhất định sẽ làm đến cùng!”

Bất giác, nàng bỗng cảm thấy như được lại là chính mình – lại là một Hạ Vũ Băng tràn đầy lòng tin với bản thân, một Hạ Vũ Băng kiên định, một Hạ Vũ Băng không khi nào lui bước!

Hạ quyết tâm xong chờ mãi vẫn chẳng thấy Sở Liệt Phong có động tĩnh gì, Hạ Vũ Băng lấy làm lạ quay sang liền bắt gặp hắn đương sững ra nhìn nàng không chuyển mắt, ánh nhìn khiến nàng nhất thời cảm giác như có một đàn kiến đang bò râm ran dưới da, không nhịn nổi lên tiếng:

“Nhìn… gì chứ?”

Chẳng ngờ Sở Liệt Phong lại yên lặng rất lâu, rồi đáp thật khẽ khàng :

“Ta không biết.”

Khi đôi mắt nàng vụt sáng tựa hai vì sao băng lướt qua bầu trời, hắn chợt như mê đi, đầu óc quay cuồng, máu rần rật trong huyết quản rồi dồn lại nơi trái tim đang nảy lên kịch liệt nơi lồng ngực, chỉ có thể đăm đắm nhìn nàng mà vô phương kìm nén.

Hệt như khoảnh khắc đầu tiên hắn gặp nàng.

Miệng hắn khô khốc, yết hầu thắt lại, toàn thân nóng rực và lòng bàn tay ướt đẫm, nguy hiểm hơn là đâu đó nơi bụng dưới nhói lên…

Lòng đã thầm kêu không ổn, chỉ còn nước tính đánh trống thu quân, ai biết cô nàng Hạ Vũ Băng chưa trải sự đời thấy Sở Liệt Phong mặt đột nhiên sượng trân, tái nhợt rồi đỏ bừng, cứ ngỡ hắn bệnh sao đó liền tới gần, “ân cần” thăm hỏi :

“Ngươi sao thế? Vẫn còn đói?”

Thân là quân nhân, nhịn đói chưa đầy một ngày đã đến mức biểu hiện như hạ đường huyết có phải hơi quá?

Sở Liệt Phong thần kinh căng như dây đàn, khó nhọc đáp :

“Ta… ta…không sao.”

Nghe giọng Sở Liệt Phong lúc này hơi khàn khàn, tay hắn lại có chút run rẩy, Hạ Vũ Băng càng thêm nghi hoặc, theo thói quen đưa tay ra dán lên trán hắn dò thử :

“Cũng đâu có sốt? Sao lại đỏ rực lên thế này?”

Có Trời chứng giám!

Kề sát bên mình là giai nhân mơ tưởng ngày đêm, da nõn như tơ, môi hồng khẽ hé, hơi thở như lan, hắn chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi!

Nãy giờ hắn đã phải nhẩm tới nhẩm lui biết bao nhiêu lời răn dạy về lễ nghĩa liêm sỉ nhưng quả nhiên thánh hiền so với mỹ nhân ảnh hưởng thua xa, hết thảy đều như muối bỏ bể, đến nghĩ cho rành mạch cũng gian nan hết sức!

Tiếc rằng không biết Hạ Vũ Băng hoàn toàn chẳng cảm giác được nguy hiểm, hay quá tin “phong độ quân tử” ở hắn, chỉ dùng một đôi mục quang trong suốt hiện đầy dấu hỏi mà chú mục vào nam nhân sắp không còn khống chế nổi…

Rõ ràng là Hạ Vũ Băng tuyệt chẳng nghi ngờ gì, thậm chí còn hơi thoáng chút lo lắng cho tình trạng bất thường của Sở Liệt Phong!

“Đừng tin ta thế! Xin nàng đấy!”

Sở Liệt Phong thật lòng đã muốn khóc thét, tay bấm lên đùi nãy giờ sắp bật máu tới nơi, lại bị bàn tay mềm mại mát rượi kia áp lên chẳng những không hạ hỏa nổi mà càng như chất thêm củi dưới đáy nồi…

Trước khi lý trí bốc hơi mất sạch, Sở Liệt Phong nghiến răng, quyết ý ngoảnh mặt không nhìn cặp môi mọng đầy mời gọi trước mặt, tiếc rằng mùi u hương nhàn nhạt vẫn không ngừng đưa tới làm mê loạn tâm thần, thiếu điều lực tự chủ toàn bộ tan vỡ.

Để tự ngăn chặn bản thân thành phường cầm thú không bằng, mất cả chì lẫn chài – Sở Liệt Phong ruột đau như cắt gắng gượng lơ đi cơn khát đang lấn át mọi giác quan, lập tức từ tạ ra về.

Dè đâu, ngay giây phút nhấc chân bước qua bậc cửa, Sở Liệt Phong bỗng nhiên thấy do dự vô hạn!

Nói đi nói lại, nàng dẫu sao cũng là vị hôn thê của hắn…

Trai đơn gái chiếc chung một phòng giữa lúc đêm khuya, ắt nàng cũng chuẩn bị tâm lý rồi chứ…

Bỏ đi thế này, có biết bao nhiêu không đành lòng…

Không cần nhiều, chỉ một chút thôi…

Nỗi luyến tiếc cuồn cuộn sôi trào như bài sơn đảo hải khiến Sở Liệt Phong không sao ghìm nổi nữa, quay ngược lại cực kỳ thần tốc, không để Hạ Vũ Băng kịp ngạc nhiên mà hỏi một câu đã ập tới như gió lốc!

Trong một thoáng, đầu óc Hạ Vũ Băng hoàn toàn trống rỗng!

Chỉ biết gương mặt anh tuấn vô khuyết kia vừa sát lại bên, môi nàng đã lập tức bị một thứ gì mềm ấm khóa chặt, toàn thân bất giác tê dại như điện giật!

Hắn…hắn…

Sàm sỡ!

Sắc lang!

Phản ứng đầu tiên của Hạ Vũ Băng, đương nhiên là muốn đẩy cái gã lỗ mãng này ra, đánh cho một trận cửu tử nhất sinh mới thỏa!

Nhưng bất luận hình thể hay khí lực nàng làm sao so nổi, chưa kể đôi môi kia như truyền sang một ngọn lửa vừa ôn nhu, vừa cường liệt và chẳng để lại cho nàng một chút dư địa để phản kháng, hòa tan toàn thân nàng thành một thứ dung nham bỏng rãy…

Ngoài một vòng tay đang ôm siết lấy nàng, hơi thở mơn man trên má cùng bàn tay đang luồn vào suối tóc như thác, nhận thức của Hạ Vũ Băng hoàn toàn mờ mịt, khi phát hiện ra thì đầu lưỡi mềm mại kia đã quấn riết lấy nàng không chịu buông tha, nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ, lúc đắm đuối lúc như đùa giỡn, đánh bật lớp ngăn cách vô hình nàng vẫn dựng quanh mình, cuốn lấy nàng trong vòng xoáy đam mê mãnh liệt.

Chỉ tiếc rằng, Hạ Vũ Băng, kỳ thực còn chưa từng biết đến một nụ hôn khi thực hành sẽ ra sao, nên bất chấp có một “người dẫn đường” kinh nghiệm cỡ nào, kết quả vẫn là…

“Hahaha…”

Đến cả kẻ đang ham muốn đến phát cuồng như Sở Liệt Phong cũng không nén nổi cười phá lên khi chứng kiến cảnh Vương phi tương lai của mình suýt nữa thì ngất xỉu vì quên thở khi hôn.

Mặt bừng bừng như hơ lửa, không rõ vì giận hay vì thẹn mà Hạ Vũ Băng vẫn phải nén xuống mà lấy tay bịt chặt miệng Sở Liệt Phong, chỉ sợ Nhã nhi vốn ngủ rất say bên ngoài nghe được sẽ giật mình tỉnh giấc.

Ai ngờ Sở Liệt Phong ăn phải hùng tâm báo đảm, được nước lấn tới, dám cả gan đưa lưỡi rà lên lòng bàn tay nàng, khiến Hạ Vũ Băng giật bắn mình thu tay, căm giận trừng Sở Liệt Phong như muốn ăn sống nuốt tươi, gặp ngay vẻ mặt “nhơn nhơn” đáng hận không chút hối cải, Hạ Vũ Băng máu dồn tận đỉnh đầu, nộ khí xung thiên cầm ngay tay hắn cắn một cái thừa sức làm Sở Liệt Phong nước mắt giàn giụa!

Đau mà không được kêu, Sở Liệt Phong chỉ biết dùng nhãn thần tràn ngập ai oán ủy khuất nhìn lại Hạ Vũ Băng hệt như hắn mới là người bị hại làm nàng tức chết!

Cả hai cứ thế tiếp tục cuộc chiến thầm lặng bằng mắt, cho tới khi Hạ Vũ Băng nhận ra trong cặp mắt xanh đối diện đương lần nữa lấp loáng một tia cuồng dã, cơn ham muốn tựa như lửa bỏng không chút che giấu …

Sở Liệt Phong lúc này, tâm trí đã hoàn toàn bị dư vị ngọt lịm nồng nàn của nụ hôn khi nãy làm cho váng vất, mất cả năng lực tự hỏi, đại não tràn ngập những hình ảnh ở mức “hạn chế thiếu nhi”, ánh mắt quét dọc toàn thân Hạ Vũ Băng rồi dán chặt lên đôi môi sưng mọng của nàng.

Mềm như lụa, bỏng như lửa, ướt rượt say lòng!

Dự định ban đầu chỉ là một nụ hôn tạm biệt cho đỡ thèm, nhưng cái tư vị thơm ngọt mê người ấy khiến hắn không cách nào dứt ra nổi, đã hàng trăm lần tưởng tượng, hàng ngàn lần mơ đến, chẳng ngờ sự thực còn tuyệt vời gấp cả vạn lần!

Đã được hưởng ngon ngọt một lần, bảo Sở Liệt Phong bây giờ bỏ đi đúng là khó hơn lên trời.

Đáng tiếc, có khó hơn nữa hắn cũng phải đi, bởi hắn thừa biết vận may hôm nay của mình chỉ đến đây thôi, để lý trí thoát cương thêm nữa hậu quả ắt thê thảm – vị hôn thê này trăm triệu không phải loại sau một đêm liền phủ phục dưới chân hắn, e rằng nếu xảy ra chuyện thì đời này kiếp này cũng đừng hòng đụng đến của nàng một sợi tóc!

Ở lại thêm chút nữa, Sở Liệt Phong cũng không có tự tin bản thân có còn xứng với hai chữ “con người” hay không!

Vậy nên nếu bảo khi Sở Liệt Phong quay lại nhanh như giông tố, thì tốc độ rút lui của hắn bây giờ phải ví như chớp lóe, thoáng cái đã biệt tăm tích, chỉ để lại một câu “Nàng… thật là đẹp!” cùng một ngón tay lướt nhẹ qua làn môi tiên diễm ngọt ngào…

Trợn mắt nhìn thân ảnh Sở Liệt Phong mất dạng trong bóng đêm còn nhanh hơn lũ cướp ngân hàng tẩu thoát khỏi hiện trường, người xưa nay trọng “ăn nói văn nhã, tránh lời thô tục” như Hạ Vũ Băng không nhịn được quát lên :

“Bại hoại khốn kiếp!”

—————————————-

Ta vốn nghĩ chap này nên kết thúc từ hôm qua, nhưng do xung quanh có nhiều nhân vật thuộc hàng các cụ, làm chap này nhiều chỗ nhạy cảm (đã cắt bớt nguyên gốc rồi), sợ quá nên không dám làm bừa, hôm nay mới lén lút post lên…

Các bài mừng năm mới lần lượt sẽ được làm sau. Nhân tiện xin hỏi các nàng thích mĩ nam hơn hay các “cao thủ sợ vợ” có tiếng hơn?

P/S : nhân tiện, không dám giấu là chap này ta đã cắt đi kha khá, cho nên đọc có chỗ sẽ bị hẫng, nhưng mờ ta thật sự không muốn để :( Đã kiến nghị bạn tác giả cho ta rút đoạn kiss lại trong mấy dòng, nhưng bạn ấy trong mood lovey-dovey nhăng nhít đã quyết không cho cắt ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro