vuong-phi-kieu-ngao-chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu:

"Tiểu thư, tới nơi rồi!"

"A..."

Đáp lại Vương Bình chỉ là một tiếng ngáp chán chường. Gã hơi mỉm cười, không cần nhìn lên tấm gương trước mặt cũng biết tiểu thư nhà mình đang bày ra cái bộ dạng gì.

"Hừ, lại một ngày nữa phải nhìn mặt lũ ngốc đó! Thật không biết bọn họ làm sao vào nổi Đông đại nữa!"

Ngày nào cũng một câu tương tự thế này, Vương Bình cũng thấy thật thương cho mấy cô cậu sinh viên đó. Rõ ràng là tinh hoa mấy tỉnh miền Đông, ấy thế mà ngồi trong giảng đường của Đông Dương đại học lại bị vị lão sư này cư nhiên coi như một lũ óc heo!

Có trách, cũng chỉ trách bọn họ số xui, gặp trúng tiểu thư nhà gã. Trời sinh thiên tài, tránh sao nổi thấy người khác trí não kém phát triển? Nhớ lần đầu gã gặp tiểu thư tám năm trước cũng thực kì quái, bị một đứa bé gái mười hai tuổi hỏi câu: "Tại sao trái đất quay quanh mặt trời?", Vương Bình triệt để đần mặt. Có Chúa chứng giám, chừng ấy năm đi học gã đã bao giờ nghe lọt tai một câu của mấy vị lão sư? Văn dốt, võ không nát nên gã mới theo nghiệp vệ sĩ, hà cớ gì lại hỏi một câu như vậy? Lúc ấy gã chỉ biết gãi gãi đầu, nói bừa:

"À thì...tại vì trái đất yêu mặt trời chăng...?"

Gương mặt non nớt nhìn gã vẻ không tin nổi, lắc lắc đầu chán nản nhưng lại thoáng chút như muốn cười. Gã thầm nghĩ là hết hi vọng: "Thì ra làm vệ sĩ cho thiên tài cũng cần có cái đầu tương xứng, sau này rút kinh nghiệm chọn người đần độn cho chắc ăn!" Vậy nên khi được báo trúng tuyển, Vương Bình hầu như không tin nổi tai mình. Hạ lão gia lúc đó chỉ nói một câu:

"Con gái ta nói ngươi thú vị, nó thích!"

Từ đó tới nay cũng đã tám năm làm vệ sĩ kiêm tài xế cho vị tiểu thư đầu óc hơn người này, đối với tâm tính của nàng ta cũng tương đối lí giải, gã bèn cười nói:

"Tiểu thư, bọn họ ngốc mới đến đây thọ giáo người mà!"

Hạ Vũ Băng hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào bước xuống cửa xe mở sẵn, tiến vào trường. Xung quanh lập tức vang lên tiếng chào hỏi ríu rít:

"Hạ lão sư!"

"Chào Hạ lão sư!"

Ồn ào như vậy muốn đau đầu chết nàng sao? Gật đầu lấy lệ, Hạ Vũ Băng bước nhanh tới phòng thực nghiệm Vật lí - nơi hôm nay nàng phải hướng dẫn sinh viên làm thí nghiệm. Hoàn thành học vị tiến sĩ năm mười tám tuổi, trở thành lão sư với hi vọng kiếm tìm chút 'thanh xuân' vui vẻ, ai ngờ lại gặp toàn những kẻ không vừa mắt, đối với Hạ Vũ Băng thực là cực hình!

Tỉ như hôm trước, trong căng-tin nghe một gã ba hoa về tuổi tác hành tinh này nọ, nàng bèn tiện miệng hỏi về cách xác định niên đại tuyệt đối của đá theo độ phóng xạ chẳng hạn! Ồ, Hạ Vũ Băng nhớ rõ mặt cậu chàng tái xám đi như thế nào nữa kìa! Một chuyện cỏn con như thế mà không biết, nói chi trên trời dưới biển!

Có điều sau đó Hạ Vũ Băng cũng kịp nghĩ lại, gã đó chẳng qua là sinh viên khoa Văn, biết quái gì về Vật lí? Nếu là người trong khoa, ắt nàng đã nổi một trận lôi đình rồi cũng nên!

Mải nghĩ ngợi, Hạ Vũ Băng không để ý đã đến trước cửa phòng thực nghiệm từ khi nào, tiếng cười nói từ trong vọng ra nghe thật khó chịu. Quả như nàng nghĩ, bất chấp chuông sắp reo, bọn họ vẫn cứ đùa giỡn với nhau, còn ăn uống gì đó nữa chứ!

"Chuyện gì vui vẻ thế này, các vị?"

Thanh âm nhẹ như không mà giống như một tảng đá đột ngột ép lên ngực tất cả đám sinh viên trong phòng:

"Hạ...Hạ lão sư! Chẳng phải...hôm nay...Hầu lão sư..."

Hạ Vũ Băng lạnh nhạt cắt ngang:

"Hầu lão sư bệnh, nhờ tôi dạy thay."

Hôm nay Hầu Hàn Giang có giờ, nên bọn họ mới dám cười đùa thoải mái, mặc kệ quy định của phòng thực nghiệm, có ai ngờ...Vị Hạ lão sư này xưa nay trái tính trái nết, nghiêm khắc vô cùng, dù còn trẻ tuổi mà so với bọn sinh viên cứ như người thuộc hai thế hệ khác nhau vậy!

"Hạ lão sư...tôi...tôi..."

Học trưởng Phùng run giọng trước ánh nhìn của Hạ Vũ Băng, lòng nhớ lại việc từng có hai sinh viên trót 'trông mặt bắt hình dong', buông lời đùa cợt với lão sư ngang tuổi, kết quả chút nữa bị đình chỉ học...

Kể ra cũng không phải bọn họ cố ý, chỉ là Hầu Hàn Giang luôn rất dễ tính, biết sinh viên thường gặp áp lực, rất mệt mỏi nên luôn để họ thoải mái một chút tạo không khí, sau đó mới nghiêm túc giảng dạy. Riêng gặp Hạ Vũ Băng, một tiếng cũng không dám cười, nói chi ăn uống trong phòng thực nghiệm?

"Hay nhỉ, mở tiệc trong này kia đấy! Cho tôi tham gia nào."

Thanh âm vẫn nhẹ nhàng...

"Đã bao nhiêu lần tôi nhắc rồi? Đừng mang mấy thứ này vào đây kia mà! Có biết nguy hiểm thế nào không?"

Bừng bừng nộ khí, Hạ Vũ Băng quát to, giật lấy lon cô-ca từ tay một cậu sinh viên... Không hiểu bằng phép thần kì nào, nắp lon bật mở, mang theo luồng nước bắn tung tóe...

Trước mặt bọn họ, chiếc máy tạo từ trường chuyên dùng quan sát quỹ đạo của electron đang từ từ xẹt lửa...bốc khói...

Một tiếng nổ chát chúa vang lên, kèm theo tia sáng chói lòa.

Khi mọi người mở mắt ra, xung quanh chỉ thấy một cảnh tan hoang, mùi nhựa cháy khét lẹt ,khói bay mờ mịt cùng tiếng ai đó kêu lên thất thanh:

"Hạ lão sư! Hạ lão sư đâu rồi?"

Chương 1 - Chốn xa lạ

Thứ đầu tiên Hạ Vũ Băng nhìn thấy, là một bầu không xanh lồng lộng, xanh đến nhức mắt. Nàng lầm bẩm:

"Rõ ràng là tím, mà nhìn ra lại thành xanh, thực là tận mắt nhìn thấy cũng không đáng tin chút nào!"

Khẽ nhăn mặt, Hạ Vũ Băng thầm nghĩ: "Đúng là cố tật khó sửa!" Nhiều năm như vậy ăn Vật lí, ngủ Vật lí, kiến thức đã in sâu vào óc, khó lòng nghĩ khác đi được.

"Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi!"

Tiếng reo vui cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Vũ Băng khiến nàng ngạc nhiên:"Ai gọi ta là tiểu thư thế? Đâu phải giọng Vương Bình?"

Đương nhiên không phải, vì trước mặt nàng là một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, không những hoàn toàn không quen biết mà còn ăn mặc rất kì quái.

Hạ Vũ Băng cũng không quan tâm người khác thích mặc gì, nhưng thế này có phải hơi quá bắt mắt không? Một thân trường y xanh nhạt, chẳng khác gì mấy người trong phim cổ trang...

"Trường mình có khoa kịch không nhỉ? Nếu không đâu ra..."

Nàng sững sờ nhìn quanh, bất kể mắt chưa quen hẳn với ánh sáng.

Cỏ xanh mướt mát tận chân trời. Một dãy núi xa xăm mờ khuất sau mây trắng lững lờ...

Trời ạ! Bằng vào trí nhớ của Hạ Vũ Băng nàng, đâu ra núi, ra đồng cỏ trong cả thành phố rộng chừng ấy, nói chi tới khu trường nằm sát trung tâm, nhìn đâu cũng thấy chung cư với nhà cao tầng của Đông đại? Kể cả có xui đến nổ tung cả trường thì cũng không thể có chuyện thấy đồng cỏ với núi non được .

"Có lẽ nào..." Hít sâu một hơi, nàng cất giọng hơi khàn:

"Nói ta hay...đây là đâu?"

Thiếu nữ kinh ngạc, nhìn nàng vẻ không tin nổi.

"Tiểu thư, có phải người sợ hãi quá độ không vậy? Đây chẳng phải Hồi Vân cốc ưa thích nhất của người hay sao?"

"Hồi Vân cốc? Nghe còn chưa nghe bao giờ, yêu thích cái quỷ gì chứ? Xem ra đại sự hỏng rồi, thứ hoang đường rốt cuộc cũng xảy ra với ta rồi!"

"À phải...đầu ta đau quá..."

"Tiểu thư làm Nhã nhi sợ muốn chết, nô tỳ còn tưởng tiểu thư có mệnh hệ gì..."

"Ra cô ta tên Nhã nhi, xưng nô tỳ khó nghe quá...."

"Nhã nhi, sao ở đây có mình ta với ngươi vậy? Không còn ai sao?"

Nhìn Nhã nhi vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, Hạ Vũ Băng vội hỏi, bất chấp việc sẽ khiến cô bé nghi ngờ.

"Bình thường người đi tới đây chỉ có mình nô tỳ đi theo, nào còn ai khác?"

Nhã nhi lo lắng hỏi tiếp:

"Lẽ nào..."

"Vừa rồi không hiểu vì lẽ gì bất tỉnh, giờ chuyện gì cũng mơ hồ, ngươi đừng quá lo, sẽ ổn ngay thôi mà!"

Kể ra nói mất trí nhớ thì tiện hơn nhiều, nhưng Hạ Vũ Băng thực không muốn làm thế. Có phải kịch truyền hình đâu mà nhàm quá vậy chứ?

"Chính là tại tia chớp chết tiệt đó!" Nhã nhi căm phẫn nói, không để ý mắt cô nàng Hạ Vũ Băng như lóe sáng trong khoảnh khắc.

"Trời quang mây tạnh, tự dưng lại có chớp! Còn nổ đùng một cái sấm nữa chứ! Làm tiểu thư sợ hãi đến thế, đúng là đáng ghét!"

"Ra vậy, đáng ghét thật! Chuyện quái gì vậy chứ? Bất cẩn một chút mà ra thế này...Lũ sinh viên đáng chết, đợi ta về sẽ tính sổ với mấy người."

Nghĩ là nghĩ vậy, chứ giờ bản thân là ai còn chẳng biết, ở đâu chẳng hay, nói chi đến trở về? Phẩy tay chán nản, Hạ Vũ Băng nói: "Nhã nhi, đỡ ta dậy chút!"

Nhã nhi rất ngoan ngoãn nghe lời, giúp Hạ Vũ Băng đứng dậy, phủi sạch bụi đất bám vào bộ trang phục quái lạ trên người nàng.

Tò mò về dung nhan của thân thể này, nàng bảo Nhã nhi dìu qua bên bờ con suối nông cách đó một quãng. Dưới làn nước trong suốt mát lạnh, nhìn thấu cả vô số sỏi trắng thu mình tròn xoe, phảng phất in bóng mây trời, bỗng hiện lên một gương mặt...

Gương mặt ấy! Cũng vầng trán cao, làn da trắng muốt, đôi mắt đen ẩn dưới hàng mi dài...Không đẹp lắm, nhưng thoáng nét vân đạm phong khinh, nhàn nhạt ẩn ước kiêu ngạo. Chính là gương mặt Hạ Vũ Băng nhìn thấy trong gương hàng ngày!

Nàng thở dài một hơi: "Chí ít không đến nỗi sai khác, cũng tính là cái may trong cái rủi."

Quay sang Nhã nhi, Hạ Vũ Băng dịu giọng: "Chắc khiến ngươi lo lắng nhiều rồi, chúng ta về thôi!"

"Về?"Thầm cười nhạt, nàng cay đắng nghĩ: "Cha mẹ ta, anh em ta, người thân của ta, bạn bè của ta...Chết tiệt!"

Ngẩng mặt nhìn lên, trời vẫn xanh, xanh đến nao lòng...Phải rồi, trời khi nào chẳng xanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phi#vuong