vuong phi kieu ngao chuong 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 : Bạch gia tỷ muội (phần 1)

Tất nhiên, người quát thì cứ quát, còn kẻ bị quát thì đã biệt tích từ lâu, Hạ Vũ Băng có khản giọng cỡ nào cũng vô ích, không khỏi ấm ức thở than tự mắng mình vô dụng. 

Nhớ ngày đầu gặp Sở Liệt Phong vốn quyết ý “không thấy, không nghe, không nói”, kết quả mối lần thấy mặt liền bị đôi mắt xanh cùng những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn đánh bại , mà tối nay quả thực đã bại đến tả tơi không còn manh giáp, mặc cho hắn tự tung tự tác!

Lẽ nào lòng của nàng còn mềm hơn cả đậu hũ?

Lẽ nào ý chí của nàng còn bạc nhược hơn cả cánh ve sầu?

Tâm trạng phải hoài nghi chính mình này quả là khiến Hạ Vũ Băng phát sầu phát khổ, nhất là khi chỉ cần vừa hồi tưởng một chút, lập tức lại thấy hai gò má như bừng bừng tỏa nhiệt…

Cả cơ thể vẫn còn gợi nhớ nỗi rung động khi môi kề môi cùng những va chạm đầy thân mật, chỉ một làn gió vờn qua cũng ngỡ như những ngón tay đang lướt êm qua từng tấc da mềm, vấn vương trên bờ môi, mi mắt, mỗi một cái vuốt ve không có hình hài mà đan dệt thành tấm lưới vô hình quấn chặt lấy Hạ Vũ Băng, đến cả không khí xung quanh dường như cũng thấm đẫm khí tức nam tính đầy mị hoặc của kẻ mới rời đi…

Cái rát rát trên môi, nóng bỏng dị kỳ lưu lại trên da thịt cùng một thân ảnh phiêu nhiên tiêu sái phơn phớt sắc lam cứ thế theo Hạ Vũ Băng đi vào giấc mộng, dẫn thành một cái nhăn mày cùng câu lẩm bẩm nho nhỏ :

“Bại hoại khốn kiếp…”

Chẳng rõ trong mơ cô nàng đã thấy gì, nhưng trên khóe miệng như mơ hồ thoáng hiện nét cười nhàn nhạt…

…………………

Có điều, sự đời quả nhiên đúng như câu “Mộng đẹp thì chóng tàn”, Hạ Vũ Băng ngủ còn chưa đủ giấc đã bị đánh thức bởi những thanh âm huyên náo từ ngoài vọng vào, loáng thoáng như có ai đang kêu la gì đó.

Kẻ đó ắt hẳn phải rất to gan, bởi cả Giang phủ không ai không rõ tam tiểu thư hơn tháng gần đây mỗi lúc mỗi khó chiều, mỗi lúc mỗi trái tính trái nết hơn hẳn khi xưa.

Hạ Vũ Băng, đặc biệt ghét náo loạn, đặc biệt ghét thức giấc nửa chừng, tập tính này dù là sau khi cô nàng tới thế giới này cũng chẳng có gì thay đổi, thậm chí còn có xu hướng nặng hơn khi thú vui duy nhất vùi đầu vào phòng thí nghiệm cũng đã gần như bị tước mất.

Chỉ sau vài lần lãnh trọn ánh nhìn chiếu tướng cực kỳ bất thiện của Hạ Vũ Băng cùng cảm giác bị khí thế gồm đủ ác khí, sát khí, quỷ khí đè ép, hạ nhân Giang phủ ai nấy bắt đầu không ai bảo ai, có việc qua Tĩnh Tuyết hiên liền tự động răm rắp một phép “đi nhẹ, nói khẽ”, hài hòa vô cùng.

Ấy thế mà trời mới vừa sáng, ở ngay sân trước, lại có kẻ dám cả gan làm loạn!

Cau có nhìn phòng ngoài trống không, Nhã nhi chẳng biết đã đi đâu rồi, Hạ Vũ Băng bất đắc dĩ bước ra ngoài, đang muốn mở miệng đã nghe tiếng thét :

“Giang Ngưng Tuyết! Ta chém chết ngươi!”

Cùng đó là cảm giác như có cuồng phong hung hãn thốc tới, trong sát na hung hiểm, nàng lập tức nghiêng người né tránh theo phản xạ, chưa kịp định thần đã thấy ngay sát chóp mũi một thanh nhuyễn kiếm còn đương rung lên bần bật!

Rất may cho Hạ Vũ Băng, kẻ cuồng sát không biết từ đâu ra này đã bị hai gia đinh chẳng kiêng nể gì ghìm chặt hai bên, bằng không đừng nói mấy sợi tóc mai bị kiếm khí chưa tận cắt đứt rơi lả tả trên sàn kia mà đến cái mũi nhỏ của cô nàng cũng bị hớt mất rồi!

Hạ Vũ Băng hít vào một hơi khí lạnh, trừng mắt ngó lưỡi thép xanh buốt, đường nhìn tự động lướt dọc theo thân kiếm …

Bắt gặp một bàn tay trắng nõn mượt mà – một bàn tay con gái.

Chủ nhân của bàn tay ấy lúc này đang phẫn nộ rít gào :

“Buông ra! Ta phải cho con yêu nữ này một kiếm!”

“Tiện nữ dám tránh…”

Giọng nói này, vào tai Hạ Vũ Băng chợt có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ đối phương, một thiếu nữ chừng 16,17 tuổi, dáng dấp linh lợi, dung mạo khả ái, gương mặt non tơ vẫn còn hơi hướng trẻ con, đôi mắt to trong sáng…

Bạch Thủy Linh?

Vô duyên vô cớ cầm kiếm đòi chém đòi giết, còn dám mắng nàng là yêu nữ?

Lòng ba phần kinh ngạc, bảy phần tức giận, gương mặt Hạ Vũ Băng dưới nắng sớm phá lệ âm u, vừa nghe Bạch Thủy Linh một lần nữa mắng “Yêu nữ chết tiệt, nữ nhân đê tiện…”, thêm vào vô số thanh âm hỗn loạn từ đám hạ nhân đang hối hả đổ về Tĩnh Tuyết hiên, sắc diện càng thêm khó coi…

“Mới sáng sớm đã ầm ĩ còn ra thể thống gì? Im hết cho ta!”

Một tiếng quát, dẹp yên cả hiện trường.

Ngay Bạch Thủy Linh cũng bị kinh động mà sững lại, một gia đinh nhân cơ hội ấy liền lấy tay thay đao, dùng lực chém thẳng xuống cổ tay nàng ta, chấn rơi kiếm, đồng thời điểm luôn mấy huyệt khiến Bạch Thủy Linh phẫn hận trợn tròn mắt muốn mắng muốn chửi mà không thốt nổi ra lời, cũng chẳng động đậy được.

Nhận lấy thanh kiếm từ tay gã gia đinh, Hạ Vũ Băng gật đầu tỏ ý hài lòng rồi đảo mắt nhìn một lượt qua đám hạ nhân, dừng lại trên gương mặt đỏ bừng giận dữ của Bạch Thủy Linh, lạnh lùng lên tiếng :

“Ngang nhiên tới chỗ ta làm loạn, tùy tiện vung kiếm chém người còn mở miệng ra là rủa mắng, giỏi thực!”

Lời vừa dứt, trở tay một cái, thanh kiếm đã nhanh như thiểm điện đâm thẳng về phía Bạch Thủy Linh, nhất thời ai nấy đều kinh hoảng!

Chẳng ngờ kiếm vừa chạm mi tâm (1) liền dừng lại, sau một hồi yên lặng như tờ chỉ thấy Hạ Vũ Băng nhàn nhạt tiếp :

“Tống cô ta về Bạch phủ!”

Nói đoạn liền xoay người dợm bước vào trong, hờ hững phảng phất như đứng đó không phải kẻ vừa cầm kiếm muốn giết mình, thậm chí cả một tràng náo loạn vừa rồi cũng như chưa từng xảy ra.

“Tiểu thư! Để cô ta đi dễ thế ư!”

Nhã nhi chẳng biết về đứng một bên xem từ khi nào, lúc này nghe vậy mới ấm ức thắc mắc.

“Chỉ là một đứa trẻ lỗ mãng mà thôi, hà tất để tâm!”

Bất giác, những người hiện diện tại đương trường đều có chút thương cảm cho Bạch Thủy Linh không màng danh tiếng thân phận tới đây, kết quả đối thủ lại chẳng buồn liếc mắt, thậm chí vô cùng coi nhẹ.

Không ai hay biết, kỳ thực, trong giây khắc Hạ Vũ Băng chĩa kiếm về phía Bạch Thủy Linh, thiếu nữ đó đã nhìn thấy những gì trong đôi mắt của Hạ Vũ Băng.

Uy thế.

Thứ uy thế khiến người ta căng thẳng, bất an lại kính sợ.

Ngạo khí.

Thứ ngạo khí thuần túy không chút dung thứ, không cho phản kháng.

Giang Ngưng Tuyết lãnh tĩnh của hôm nay, so với điệu bộ nóng nảy hung hãn hôm trước còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả một người còn non nớt như Bạch Thủy Linh cũng cảm thấy đấy chẳng thể nào là ánh mắt của một quan gia thiên kim tầm thường, mà phải thuộc về …

Mới nghĩ đến đó, Bạch Thủy Linh bất giác giật mình hoảng hốt, tỉnh ra thì thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa hay nghe được câu “chỉ là một đứa trẻ lỗ mãng” của Hạ Vũ Băng cùng bắt gặp ánh nhìn thương hại của đám gia nhân Giang phủ.

Không thể nói, cũng không thể cử động, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nỗi uất ức cùng ủy khuất trong lòng Bạch Thủy Linh bỗng trào lên cuồn cuộn, cay cay nơi sống mũi, nóng hổi trên bờ mi.

Một Bạch Thủy Linh mỡi nãy còn như cọp cái chuyển sinh, giờ đây lại khóc ngon lành như trẻ con khiến ai nấy đều ngơ ngác, chỉ biết ngây ra nhìn những hạt lệ trong veo nối nhau lăn dài trên đôi gò má bầu bầu như mưa đậu hoa lê, ngọc châu dây đứt(2).

“Này…này…Cô khóc cái gì chứ? Người bị hại là tiểu thư nhà ta đấy!”

Hạ Vũ Băng đương quay lưng muốn đi nghe Nhã nhi hô thế cũng xoay đầu nhìn lại, vốn dịnh mặc kệ song nhớ tới “ai đó” lại có chút không đành, phiền muộn bóp trán rồi ra lệnh :

“Giải huyệt cho cô ta.”

Thực là nữ nhân phiền phức, tự ý gây sự, tự ý khóc lóc, thật không biết tiếp theo có phải là thắt cổ không nữa (3)!

Chờ được giải huyệt rồi, việc đầu tiên Bạch Thủy Linh làm thật chẳng ngờ là ngồi bệt xuống đất, oa oa khóc lớn không chút cố kỵ:

“Giang…Ngưng Tuyết…ngươi…khinh người…quá đáng! Ta có thành ma… cũng không tha.. cho ngươi…”

Bỏ qua luôn công đoạn thắt cổ, trực tiếp thành ma?

Hết chịu nổi tiếng khóc nức nở đau đầu liên miên không biết khi nào mới dứt, Hạ Vũ Băng gắt giọng :

“Còn chưa có chết ma quỷ cái nỗi gì!”

“Hức… sớm muộn gì…cũng bị ngươi hại…hức…ta phải báo thù..hức…”

Nhận định của Hạ Vũ Băng lúc này đối với Bạch Thủy Linh, chính là một kẻ mắc bệnh thần kinh hoang tưởng!

“Báo thù? Ta làm gì ngươi chứ?”

“Ngươi…hức..hại chết tỷ tỷ…oa oa oa…”

Hại chết?

Tỷ tỷ?

……

_________________________________

Chú thích :

(1)        Mi tâm : điểm ở giữa hai mày, xuất xứ từ “Xuân từ” của Bạch Cư Dị :

Đê hoa thụ ánh tiểu trang lâu,xuân nhập mi tâm lưỡng điểm sầu

(Hoa kia bóng rợp lầu xuân, mi mày sao họa thành hai nét sầu)

(Ta không sở trường dịch thơ, chỉ dịch được thoát nghĩa cho dễ hiểu, mọi người bỏ quá cho)

(2)        Mưa đậu hoa lê, ngọc châu dây đứt : “mưa đậu hoa lê” xuất từ ý “lê hoa đái vũ” miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị :

“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”

(Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)

“Ngọc châu dây đứt” thì tương đối dễ hiểu, ý nói nước mắt như chuỗi ngọc trai đứt dây, nối nhau rơi xuống.

(3)        Trung Quốc thường có câu đùa “Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” để miêu tả quá trình “hành hạ yêu sách” của phụ nữ.

2 tuần vừa rồi do có nhiều chuyện bất ngờ nên ta không thể post bài như dự kiến, chắc chắn khiến nhiều bạn muốn ném đá lắm rồi =_= Thôi thì xin các bạn ném cứ ném, nhưng nhè nhẹ tay cho một chút để ta còn đủ sức phục vụ mọi người.

Dù sao thì hiện tại trên đầu ta còn treo lơ lửng rất nhiều project, cả công lẫn tư, nhưng ta cũng đã cố chăm chỉ … làm việc khác trong lúc chờ post.

Thứ nhất là dịch “Túy giai nhân”, hơi vất vả một tí vì phải chỉnh sửa mướt mồ hôi mới cắt ghép ra thành từng đoạn in vừa khổ A4, sau đó in ra và… tèn ten, tuy rằng có chút sự cố do mẫu thân đại nhân lầm tưởng bản dịch là giấy lộn mang ra hốt rác, nhưng chắc là sang tuần sẽ có cho mọi người đọc.

(Nhân tiện, bạn nào rảnh rảnh lại hảo tâm giúp ta với :( File nhiều quá cắt lâu ơi là lâu.)

Thứ hai là dịch và viết tiếp những thứ như “Hương viễn liên hoa”, “Luận về mỹ nam” bị bỏ xó đã lâu.

Thứ ba là đi lùng một bộ để dịch kiểu 1,2 ngày 1 chap như bộ Hủ nữ (còn VPKN là theo tuần). Bộ “Ngự phu” vốn là quyết định ban đầu, nhưng sau đó do ngày càng chìm đắm vào thể loại “ngược thân” rớt nước mắt (và tất nhiên HE), ta đã bị dằn vặt giữa vài ba bộ đặc biệt xuất sắc. Ta đang suy nghĩ hết tuần này, nếu chọn dịch 1 bộ nào thì các bộ khác ta cũng sẽ giới thiệu hết cho mọi người cùng đọc, coi như quà năm mới.

Note : Cái này ta phải thú thật, nếu lâu lâu ta không post truyện, thì cũng sẽ không vào đọc comm cho tới ngày post – vì cứ đọc là ta day dứt lắm, thấy mọi người thúc giục mà mình không đáp ứng được, nên lúc nào post ta sẽ trả lời comm một lượt luôn…

Ah, nhân tiện, tối mai sẽ có chap mới luôn.

Chương 11 : Bạch gia tỷ muội (phần 2)

……

“Bạch Lưu Sương chết rồi?’ 

Một tiếng kêu kinh ngạc, chính là Đường Yên tới phường nhuộm từ sáng sớm, trưa mới về nên bỏ lỡ cả một màn náo nhiệt.

“Không, còn sống chứ.”

Hạ Vũ Băng thờ ơ đáp, đường nhìn vẫn không rời thanh kiếm “chiến lợi phẩm “ trong tay.

Đường Yên ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu :

“Nàng ta là đệ nhất tài nữ kinh thành, gia thế cũng không nhỏ, nếu chết thì Thượng Dương cũng phải huyên náo một phen rồi. Vậy thì sao…”

“Là sau hôm ở Hạnh Hoa lâu về không biết cớ gì hôn mê bất tỉnh, cũng không biết cớ gì đổ tội lên đầu tam tỷ nhà ta.”

Giang Vũ Mi không đợi Đường Yên hỏi cho hết câu đã ngắt lời, bĩu môi một cái rồi hậm hực tiếp :

“Tỷ tỷ không có bản lĩnh tranh phu quân với người ta thì lăn ra bệnh, muội muội dựa cớ phát rồ, đúng là được cả đôi! Chỉ khổ tam tỷ không dưng vướng vào hai ả, tiếc là nhị ca cùng muội không có ở nhà, chứ loại công phu mèo quào đó mà dám giương oai ở Giang phủ… hừ hừ…”

Nói đến đó nàng ta chợt nhíu mày, thắc mắc :

“Mà bọn họ dựa vào đâu đổ tội cho tỷ vậy?”

Không nhắc đến thì thôi, vừa hỏi tới là máu trong người Hạ Vũ Băng lại muốn vọt tới đỉnh đầu!

Lúc đó nàng cũng hỏi Bạch Thủy Linh một câu y như vậy, chẳng ngờ đáp án chút nữa làm Hạ Vũ Băng ngã nhào tại chỗ!

Bằng giọng điệu ngắt quãng nghẹn ngào, nha đầu đó bắt đầu thuật lại một tin đồn đương ngấm ngầm lan truyền trong kinh thành, chủ đề chính là “Giang tam thiên kim, Tần vương phi tương lai” gần đây luyện thành vu nữ (1)!

Nào là ngày ngày giam mình trong nhà luyện bùa luyện chú, nào là ai dám tùy tiện tới gần Tĩnh Tuyết hiên nhất định gặp họa sát thân, hạ nhân Giang phủ thảy đều sợ hãi vô cùng, thậm chí có người còn len lén nói không chừng Hoàng thượng trúng tà thuật mới chọn nàng ta làm Tần vương phi, cả Tần vương cũng không ngoại lệ…

Cộng thêm một trận ở Hạnh Hoa lâu, đừng nói Sở Liệt Phong chính miệng tuyên bố “Giang Ngưng Tuyết kém tài vô đức, sao chổi đầu thai”, riêng mấy lời đe dọa của Hạ Vũ Băng ưu ái dành cho Bạch Thủy Linh cũng thừa đủ khiến người ta kinh hãi.

Nói cách khác, danh hiệu “Kinh thành đệ nhất ác nữ” hiện nay, chính thuộc về Giang gia Ngưng Tuyết!

Hạ Vũ Băng giận đến trợn tròn mắt mũi, có miệng lại không thể biện bạch!

Hóa chất với đồ thí nghiệm là bùa chú?

Nhã nhi ngốc dám trái lệnh nàng táy máy nghịch ngợm bị điện giật nhưng chỉ kinh không hiểm, thứ điện một chiều cường độ thấp cỡ vài mA cùng lắm chỉ như kim chích một cái, làm gì đến mức “họa sát thân”?

Chuyện lông gà vỏ tỏi qua đồn đãi thành ghê gớm cực kỳ, thực không ngờ ở thời này mạng lưới truyền thông vỉa hè lại phát triển đến cao độ như thế!

Bạch Thủy Linh không biết sống chết đó còn dám nói :

“Nói xấu ngươi là ta… có gì cứ đổ lên đầu ta… cớ sao lại hại tỷ tỷ ta?”

Hay cho tỷ muội tình thâm, hay cho nghĩa khí tận trời!

Một trăm lần “ác nữ” Hạ Vũ Băng cũng tình không để ý, nhưng lại dám nói khoa học cao quý của nàng là bùa ngải hại người thì đúng là tội đáng muôn chết!

Hai người Giang Vũ Mi cùng Đường Yên nghe tới đây không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, đồng dạng đọc ra từ đối phương một loại thần tình dở khóc dở cười.

Bọn họ một người ngày ngày lo việc kinh thương, người kia xuất môn tới võ quán luyện công là thường, đương nhiên tin đồn nóng hổi như vậy không thể nào không biết, nhưng miệng đời khó cản, chỉ có thể ra sức bịt tai bịt mắt người nhà – cụ thể ở đây chính là Hạ Vũ Băng.

Vốn cô nàng xưa nay hiếm khi ra ngoài, nhất là sau khi mấy thứ cần thiết cho công việc đều có một tay Đường Yên lo giúp thì chính thức thành “khuê nữ” chuẩn mực, mấy ngày liền chẳng bước ra tới cửa nên che giấu cũng tương đối dễ dàng.

Ngờ đâu đã là họa thì khó tránh, Bạch Thủy Linh xung động kia tự đi tìm khổ, động thổ trên đầu thái tuế coi như cô ta xui xẻo.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Hạ Vũ Băng không phát ngôn dọa nạt cho người ta “sống không bằng chết” thì cũng đâu đến nông nỗi ấy!

Song song thở dài một hơi, nhìn lại, hai người đã thấy Hạ Vũ Băng đương thong thả đưa qua một mẩu giấy gấp tư, Đường Yên thuận tay mở ra xem, mặt thoáng ngẩn ra.

Giang Vũ Mi cũng nghiêng đầu nhìn, sửng sốt thốt :

“Này là…”

“Nghe nói mờ sáng hôm nay có người mang thứ này đến Bạch gia, còn cẩn thận đặt vào một cái hộp ngọc, không quên khắc thêm một chữ ‘Ngưng’ lên trên nữa.”

Hạ Vũ Băng điềm tĩnh tường thuật, thanh âm phi thường mềm nhẹ, cũng phi thường băng lãnh – dẫu hiệu cho thấy cô nàng đã tức giận đến cực độ.

Trên tờ giấy ấy vốn chỉ có vỏn vẹn mấy câu thơ :

Phong minh thiên bách độ, tuyết chiếu vạn nhẫn sơn.

Tái thượng nhạn quy khứ, bắc giang xúc băng xuyên.  (2)

Nếu là bình thường cũng chẳng có gì đáng kể, bất quá trúng lúc Bạch Lưu Sương bệnh nặng không tỉnh, lại gửi đến nào “Phong”, nào “Tuyết” đâu khác gì muốn hại chết người ta?

Hà huống, người nhà Bạch gia vốn ngỡ nữ nhi thất ý tình trường đổ bệnh, không dám để lộ tin này ra ngoài, nay đột ngột có kẻ tự xưng gia nhân Giang phủ tới thăm bệnh thực quá đáng ngờ!

Lẽ nào Giang Ngưng Tuyết thực sự đã giở trò mờ ám, nay lại tiểu nhân đắc chí mai mỉa đối phương?

Suy luận ngớ ngẩn như vậy, Hạ Vũ Băng thầm nghĩ chắc chỉ mình Bạch Thủy Linh tin tưởng!

Vấn đề lớn nhất, chính là ở chữ viết trên giấy kia.

Bút tự mềm mại ưu nhã mà không hoa mỹ, thanh thoát nhẹ nhàng đó nào còn lạ gì với cả ba người?

Bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng là nét chữ vô cùng quen thuộc của Giang Ngưng Tuyết, nhưng…

Đã là nét chữ của Giang Ngưng Tuyết, đương nhiên chẳng thể xuất từ tay Hạ Vũ Băng, chưa kể từ ấy thơ ấy e chừng cả đời này cũng không chung đường với cô nàng.

Trước ánh nhìn dò hỏi không giấu nổi kinh ngạc của Đường Yên cùng Giang Vũ Mi, Hạ Vũ Băng thật không biết nên nói thế nào.

Đó đich xác là chữ của Giang Ngưng Tuyết không hề giả mạo, thơ – cũng một tay Giang Ngưng Tuyết làm ra, chính là bằng chứng xác thực nhất cho lời trước đây Giang Vũ Dương từng nói : Giang Ngưng Tuyết thầm thương trộm nhớ Sở Liệt Phong.

Nếu chỉ một, có thể coi là trùng hợp, nhưng khi Hạ Vũ Băng tìm thấy đủ 100 bài, bài nào cũng “Phong” với “Tuyết” thì không cần phải nói cũng biết cô nàng sa sút tinh thần tới cỡ nào.

Sở Liệt Phong mà hay được, không hiểu hắn sẽ còn phóng đại lên bao nhiêu lần nữa?

Rất có khả năng, sau đó đời này kiếp này Hạ Vũ Băng nàng cũng không còn hi vọng ngẩng đầu lên nổi.

Đã nghĩ như vậy, việc đầu tiên nàng làm chính là tống hết vào một cái rương, chôn sâu tận ba thước đất, chưa đốt coi như cũng tận nghĩa với Giang Ngưng Tuyết lắm rồi!

Ấy thế mà lúc này một trong số ấy lại ngang nhiên xuất hiện trước mắt, nhất định là có kẻ muốn sờ đuôi hổ…

“Hừ!”

Cười nhạt một tiếng, Hạ Vũ Băng cũng không buồn giải thích, chỉ đơn giản nói :

“Xem ra… không tới Bạch phủ không được rồi!”

Hai người kia lấp tức hào hứng đòi góp vui :

“Muội đi chung!”

“Ta cũng đi nữa.”

“Nhiều người càng to chuyện, đâu phải đi gây sự đánh nhau đâu mà cần cứu viện?”

“Nhưng một mình Nhã nhi đi với muội có ổn không?”

Hạ Vũ Băng nghe Đường Yên hỏi vậy bỗng sực nhớ ra một chuyện :

“Hôm nay A Tam biểu hiện rất khá, muội định mượn dùng hắn mấy ngày có được không?”

Cư như nàng biết, gã gia đinh tên A Tam đó vốn không phải hạ nhân của Giang gia mà do Đường Yên mang về từ Đường gia.

Đường Yên cả cười :

“Đã ở Giang gia thì là người Giang gia, muội ngại gì chứ? Nhưng A Tam công phu chỉ tầm tầm, sao muội không chọn kẻ nào thân thủ khá hơn một chút?”

Hạ Vũ Băng không vội đáp, từ tốn đưa tay vuốt dọc thân kiếm một lượt rồi lãnh đạm cất tiếng :

“Cái muội cần, không phải võ công của hắn.”

Trong một thoáng, đôi mắt nàng như vụt lóe một tia kỳ dị…

___________________________________________

Chú thích :

(1)        Vu nữ : nữ phù thủy

(2) Phong minh thiên bách độ, tuyết chiếu vạn nhẫn sơn.

Tái thượng nhạn quy khứ, bắc giang xúc băng xuyên.

Dịch nghĩa :

Gió rít trăm ngàn lượt, tuyết chiếu núi muôn trùng

Nhạn về nơi quan ải, sông bắc lấn dòng băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro