Chương 3: Vương Gia, Ngươi Đang Nghịch Bùn Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, đợi ta với!"

Một nữ hài tử đi theo phía sau Cố Tiểu Xuyên tiến vào bên trong kiệu, bộ dáng ngốc manh mà đáng yêu. Kêu mình là tiểu thư mà không là vương phi, xem ra là tiểu nha đầu hồi môn của chính mình.

Cố Tiểu Xuyên vốn định mở miệng hỏi một chút, cũng không nghĩ rằng còn chưa mở miệng nha đầu liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu .

"Tiểu thư à, vì sao người muốn bỏ lại một mình Đường Đường liền chạy ra ngoài, người có biết Đường Đường rất lo cho người hay không. Lần này Lão Vương gia kêu Lãnh hộ vệ mang người trở về..."

Còn chưa mắng chưa đánh chưa hỏi mà đã khai rồi? Đầu Cố Tiểu Xuyên không tránh khỏi hắc tuyến đầy đầu, về sau nếu nha đầu kia bán đứng bản thân chính mình, kia có tốc độ như viên gạch bay tới chăng?

Lấy được không ít tin tức từ miệng nha đầu hồi môn theo bên mình, Cố Tiểu Xuyên nhịn không được hoài nghi nha đầu đi theo bên người mình chẳng lẽ là Đường Tăng xuyên Việt tới được đây, vừa nhắc tới nói đến liền thao thao bất tuyệt .

Đầu tiên, nàng đã biết bản thân là nữ nhi của vong tướng quân, từ nhỏ đã bị tứ hôn cho nhị vương gia.

Sau đó kinh động trời đất , ba tháng trước, sau khi thành thân được hai ngày, nàng liền chạy ra khỏi Vương phủ, mở cái thanh lâu này.

Cuối cùng Cố Tiểu Xuyên còn biết một sự kiện, bản thân nha đầu thật ra là thế hệ sau của Đường gia, bởi vì nàng đã gọi là Đường Đường!

Ngày thứ hai liền bỏ nhà sao? Xem ra vị Vương gia kia hẳn là không biết gì về bản thân mình, cẩn thận một chút hẳn sẽ không bị vạch trần nhanh như vậy .

Chính là vì sao, mọi người trong Vương phủ sau ba tháng mới chạy đi tìm nàng? Vương phi chạy trốn là chuyện lớn như vậy, vì sao một chút đều không có người quan tâm?

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi Cố Tiểu Xuyên ngồi kiệu trở lại Vương phủ, thời điểm đứng trước mặt người được gọi là phu quân của mình, nàng thật sự trợn tròn mắt. Quả thực là soái ca còn ít tuổi làm cho nàng nhịn không được chảy nước miếng!

Trước mặt nàng là một nam tử khoác ngoại bào màu tuyết, nội bào màu đen chấm lưng. Tà áo bào dài tới gót chân, được cố định bằng đai lưng bạch ngọc, chân mang giày da màu nâu, làn tóc đen dài được búi gọn gàng trên đỉnh đầu, xen giữa lọn tóc là một trâm cài bạch ngọc tinh xảo phát ra ánh sáng lung linh.

Công tử dáng người "thon thả" nhẹ nhàng , ở hiện đại, Cố Tiểu Xuyên nếu gặp qua nam tử anh tuấn như vậy , có chút ngây ngốc, không thể nhịn xem được.

Nhưng ai tới nói cho nàng biết, vị Vương gia phi thường tuấn dật kia, vì sao lại ngồi xổm xuống dưới đất của hoa viên để nghịch bùn?

A! Chẳng lẽ Vương gia này là người ngốc? Trách không được vị vương phi này muốn chạy trốn.

Vốn định tìm hiểu thêm tin tức trong miệng Đường Đường ngốc manh, mà tại thời điểm khi Cố Tiểu Xuyên phục hồi tinh thần , phát hiện ra trong viện chỉ còn hai người là nàng cùng ngốc Vương gia.

Hắn làm như không có phát hiện ra nàng, tự nhiên vừa nghịch bùn vừa cười ngây ngô, Cố Tiểu Xuyên nhìn một lát rồi đi qua.

Nói không chừng có thể hỏi ra chút gì đến đâu, ngốc tử tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng quan trọng là, ngốc tử sẽ không biết nói dối !

"Vương gia."

"Hắc hắc, nương tử."

Huống Minh Hiên ngẩng đầu, hướng Cố Tiểu Xuyên cười ngây ngốc một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu nghịch bùn của hắn.

Nhưng là nàng vẫn bắt được một cái gì đó chợt ló lên trong biểu tình của hắn. Có ý tứ! Thật sự rất có ý tứ!

Giả ngu sao?

Vì thế bệnh nghề nghiệp của Cố Tiểu Xuyên, nàng không chút lưu tình nào vạch trần hắn: "Vương gia, lau nước miếng của ngươi đi, đừng giả ngu nữa, đùa tuyệt không vui đâu. Thời điểm vừa rồi lúc ta nhìn ngươi, môi nhăn lại hướng lên trên kiều, ngũ quan hướng trung tâm chặt lại, đây rõ ràng là biểu cảm chán ghét, ngươi là một người ngốc lại biết chán ghét ta? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro