Chương 12: Vũ lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cần." Thanh âm đạm mạc vang lên, thân hình Lưu Nguyệt chợt loé, xuất hiện trước mặt Mộ Dung Xuân Thuỷ.

Mộ Dung Xuân Thuỷ trong mắt xẹt qua tia uất giận, dám cuồng ngạo như vậy, hắn sẽ bắt nàng phải trả giá.

Thân hình nhanh như điện, một kiếm đâm thẳng tới Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt không thèm nhìn mũi kiếm đang bay đến, thân hình hướng về phía trước, trường kiếm trong tay xuyên thẳng đến cổ họng Mộ Dung Xuân Thuỷ.

Lấy mạng đổi mạng.

Đây là cách đánh đồng vu quy tận, mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt trầm xuống, không ai nghĩ tới Lưu Nguyệt vừa ra tay đã chọn cách đồng vu quy tận này. (Đồng vu quy tận: cả hai đều chết)

Mộ Dung Xuân Thuỷ hơi nhíu mày, ai muốn cùng nàng đồng vu quy tận, lập tức mũi kiếm hơi chuyển, bàn chân dịch sang.

Chân vừa mới di chuyển, kiếm trong tay còn đang chĩa giữa không trung, Lưu Nguyệt trước mặt đã không thấy bóng dáng, không đợi hắn kịp phản ứng, trên cổ xuất hiện cảm giác lạnh băng, mũi nhọn sắc bén rùng mình khiến sắc mặt Mộ Dung Xuân Thuỷ trong nháy mắt trắng bệch.

"Ngươi thua rồi." Đứng sau lưng Mộ Dung Xuân Thủy, Lưu Nguyệt chĩa mũi kiếm trong tay vào cổ hắn, lạnh lùng nói.

Thứ nàng học không phải dùng để so chiêu với người khác mà là kĩ năng giết người, một chiêu đánh ra máu văng tung toé, không phải thứ võ công tuyệt mĩ mà là giết chóc.

Lấy mạng cùng bồi, hắn không xứng.

Toàn hiện trường trong nháy mắt tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, tất cả người nhà Mộ Dung đều khiếp sợ không ngậm miệng được.

Một chiêu, chỉ một chiêu, người đứng thứ ba trong thế hệ trẻ nhà Mộ Dung Mộ Dung Xuân Thuỷ đã thua trong tay nàng.

Trời ạ, điều này quả thật làm người ta không dám tin.

Trong tiểu viện, ánh mặt trời chiếu rọi sáng ngời, nhưng không che lấp được sát khí dày đặc giữa sân.

"Bốp bốp bốp" Một trận tiếng vỗ tay vang lên, ngoài cửa tiểu viện có hai người bước vào, một người là công tử trẻ tuổi tao nhã, gương mặt tươi cười vỗ tay.

Người còn lại là Mộ Dung lão gia, nhân vật chính của buổi sinh nhật ngày hôm nay, Mộ Dung Vô Địch.

Người đã sáu mươi tuổi, nhưng không hề gùa nua ốm yếu, cả người hừng hực khí thế như thanh niên trai tráng.

"Lưu Nguyệt, hạ kiếm của ngươi xuống, chĩa vào huynh trưởng của mình như vậy còn ra thể thống gì nữa." Mộ Dung Vô Địch trong mắt loé lên khi thấy Lưu Nguyệt, miệng nói thì như trách cứ, nhưng mọi người nghe ra trong đó toàn là cao hứng và nâng niu bảo vệ.

Mộ Dung gia xuất thân từ võ tướng, vũ lực là yếu tố quyết định địa vị.

"Đúng vậy, đừng để Thái tử điện hạ chê cười, Lưu Nguyệt, lại đây tham kiến Thái tử điện hạ." Mộ Dung Kiên hưng phấn, sắc mặt hơi đỏ lên, nhìn Lưu Nguyệt cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro