Chương 15: Thánh chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người của Mộ Dung gia nhìn phắt về phía Lưu Nguyệt, ánh mắt càng lúc càng nồng nhiệt.

Lưu Nguyệt cảm thấy mình bị nhìn chăm chú, cúi xuống nhìn nhuyễn kiếm trong tay, người này thật không hiểu nổi.

Sau đó Lưu Nguyệt đã hiểu được cái gì gọi là hàm ngư trở mình, cách đối đãi của bọn họ trong nháy mắt từ dưới địa ngục lên thẳng thiên đường.

Phòng nhỏ yên lặng biến thành chủ nhân của khu nhà cao cấp; áo tang vải thô biến thàng tơ lụa thướt tha; cơm đạm nước trà biến thành sơn hào hải vị.

Hai mươi nha hoàn ngoại viện, hai mươi nha hoàn nội viện, bốn nha hoàn bên người trước kia từng theo hầu hạ phu nhân của Mộ Dung Vô Địch – Hướng An Thần – bà nội/nãi nãi của nàng giờ được phái tới đây, toàn là nha hoàn cao cấp hàng đầu trong tướng quân phủ.

Tất cả diễn biến tốt đẹp đến mức không thể tốt hơn được nữa.

Nhưng nàng không cần.

Có lẽ nếu là Mộ Dung Lưu Nguyệt thật sự, chắc sẽ cảm động rơi nước mắt, nhưng đây là nàng, nàng không như vậy, những ngày phồn hoa phú quý tiêu tiền như nước không phải nàng chưa trải qua bao giờ, những thứ này với nàng không có chút hấp dẫn.

Buổi chiều, Mộ Dung tướng quân phủ càng thêm náo nhiệt, không chỉ do hôm nay là ngày sinh của Mộ Dung Vô Địch mà còn do tân cao thủ của Mộ Dung gia quật khởi, ngày này càng thêm đáng ăn mừng.

Lưu Nguyệt ngồi trên cao bên cạnh Mộ Dung Vô Địch như đang xem kịch, bàng quan, coi những người kia là diễn viên đang đóng kịch.

Cha của nàng cùng đại nương (vợ lớn) mặt cười như nở hoa, nhận lời khen từ huynh đệ tỷ muội khắp xung quanh, còn đắc ý hơn nàng ba phần.

Những lời dối trá chúc mừng bên cạnh nàng thấy rất rõ.

Âm thầm lạnh lùng cười, Mộ Dung gia, Lưu Nguyệt nàng khinh thường.

Ngày mai Mộ Dung gia sẽ là Mộ Dung gia, còn Lưu Nguyệt là Lưu Nguyệt, nàng không muốn ở lại thêm một ngày nào nữa.

Màn đên buông xuống, sao trời lung linh ánh ngọc.

Ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất.

Ánh mặt trời hửng sáng.

"Tiểu thư, xin tỉnh dậy, lão tổ tông muốn gặp người." Bốn nha hoàn xinh đẹp dịu dàng như nước, thơm như hoa lan nhẹ giọng gọi Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt chậm rãi trở mình một cái, nhìn hành động của bốn người, lệ quang trong mắt chợt loé, tiểu đao ở cổ tay định chém cổ bọn họ.

Hôm qua bị lão già kia quản thúc không trốn thoát được, bây giờ đã có cơ hội.

"Tiểu thư, tiểu thư, chuyện lớn chuyện lớn." Tay còn chưa kịp động, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh, một nha hoàn ngoại viện hấp tấp vọt vào.

Đi theo phía sau là đại nương của nàng, Dịch Thu Ngâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro