Chương 6: Cái gì vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừ lạnh một tiếng, Lưu Nguyệt vung tay, roi đột nhiên rút ra, nữ nhi của tổng quản đang bị giữ chặt nháy mắt bị hất lên cao.

"Bụp" Chỉ nghe một tiếng vang lớn, nữ tử bị đánh tung lên kia giờ nằm bất động dưới đất.

"Rắc rắc" Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mấy cái xương sườn khẳng định đã bị gãy.

"Ngươi cho rằng mình là ai mà dám hô to gọi nhỏ với ta?!" Thanh âm lạnh như băng mang theo chút bá đạo của Lưu Nguyệt vang lên.

Nhớ có lần các chính khách quốc gia muốn nàng ra tay giúp bọn họ giết người còn phải lễ nhượng nàng ba phần. Vậy mà chỉ một thân phận nữ nhi tổng quản dám hô to gọi nhỏ với nàng, Lưu Nguyệt chắc chắn không bỏ qua.

"A. . . . . ." Lũ nô bộc lúc này mới phản ứng lại, xung quanh nổi lên tiếng thét chói tai xen lẫn kinh hoàng.

Lưu Nguyệt mắt lạnh đảo qua, bị vẻ uy nghiêm cùng ánh mắt sắc lạnh lướt qua khiến mấy tiếng thét chói tai lập tức ngừng bặt. Bọn hạ nhân dưới chân không ngừng run rẩy, sợ hãi nhưng không dám chạy, trở thành một lũ câm như hến dưới ánh mắt của nàng.

"Lưu Nguyệt tiểu thư vốn vô dụng ở Mộ Dung gia, từ khi nào mà trở nên mạnh mẽ lợi hại như vậy?" Bọn họ đều thầm nghi hoặc.

Một roi hạ xuống khiến cả người Mộ Dung Thu thương tích, lúc đầu nàng ta thống khổ khóc thét vì bị thương nhưng cũng nhỏ dần rồi biến mất.

Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng hừ một tiếng, thu lại roi trong tay, chậm rãi tiến lên một bước đặt chân lên tay phải của Mộ Dung Thu, dưới chân hơi dùng một chút lực, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, tay phải của Mộ Dung Thu đã bị Lưu Nguyệt đánh gãy.

Không một tiếng la hét, Mộ Dung Thu đầu nghiêng đầu qua một bên ngất lịm đi.

Về sau, nàng không bao giờ ... có thể tập võ nữa.

Bọn hạ nhân xung quanh bị dọa cho run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Ở trên địa bàn của ta, ta chính là quy củ." Lạnh lùng ném ra những lời này, Lưu Nguyệt ném trả trường tiên cho Mộ Dung Thu vẫn đang bất tỉnh, xoay người chậm rãi đi vào phòng .

Ở thế giới sát thủ, năng lực luôn được lấy làm đầu, Lâm_ danh hiệu đệ nhất sát thủ chính là nàng, nàng chính là quy củ, quy củ của kẻ mạnh nhất chính là quy củ của cả giới sát thủ.

"Cút." Tiếng quát lạnh băng kèm theo một tia mệnh lệnh.

Mộ Dung Thu - kẻ hại chết Mộ Dung Lưu Nguyệt, đây là cái giá nàng ta phải trả, xem ra còn rất rẻ.

Bọn hạ nhân đang nơm nớp lo sợ, vừa nghe Lưu Nguyệt quát tựa như được giải phóng, lập tức đỡ Mộ Dung Thu đang ngất xỉu cùng nữ nhi của Ngô quản gia bỏ chạy.

Tiểu viện náo loạn trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro