Chương 3: Hành hung Tam hoàng tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?" Trải qua cuộc nháo kịch ban ngày làm cho tiểu thư không muốn ăn cơm, đến tối này, tiểu thư cứ đi đi đi lại trong phòng, miệng lẩm nhẩm đọc cái gì. Tiểu Đào nhìn thấy bộ dáng của tiểu thư nhà mình, bèn quỳ phục xuống "Đều tại nô tì, mong tiểu thư trách phạt...."

Nhìn Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, Đường Vũ Tiên thở dài " Đứng lên đi, việc này không thể trách ngươi!" Nói xong nàng ngồi trên nhuyễn tháp nhìn bộ dáng Tiểu Đào cẩn thận tỉ mỉ " Ngươi không cần lo lắng cho ta, trải qua chuyện ban ngày kia ta bị tức đến no rồi! Hiện tại một chút cũng không đói..." Khi nói có điểm nghiến răng nghiến lợi.

"Nô tì đã sớm nói cho tiểu thư, nhóm người kia là đi về phía bên này! Nhưng tiểu thư cứ một mực không tin, nếu chuẩn bị sớm một chút cũng không bị như vậy..." Tiểu Đào bĩu môi uỷ khuất. Nghĩ lại cảm thấy chén chào trắng cùng chén rau nhỏ kia thật đáng thương, ở nơi này chúng chính là mỹ thực đó! Nghĩ đến đây, bụng truyền đến âm thanh rung động, Đường Vũ Tiên nhíu mi nhìn nàng, Tiểu Đào đỏ mặt ôm bụng lại nhưng vẫn không ngăn được âm thanh động trời nó phát ra.

"Ai..." Đường Vũ Tiên khẽ thở dài một cái "Tiểu Đào, trong tủ phòng ta có một bọc giấy, bên trong có điểm tâm!"

Tiểu thư, tiểu thư tại sao người có thể có điểm tâm?" Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nàng. Ở trong này ngay cả một lá trà còn không có chứ đừng nói gì đến điểm tâm?"

"Ngươi không cần quản nhiều như vậy, mau lấy ăn đi..." Đường Vũ Tiên phất tay một cái, cự tuyệt trả lời vấn đề của nàng.

"Tiểu thư, vậy còn người?" Tiểu Đào hỏi nàng.

"Không cần bận tâm đến ta, nhanh lấy ăn đi..." Đường Vũ Tiên nhằm trên nhuyễn tháp, trong đầu rất nhanh đã nảy ra một chủ ý. Khoé miệng nàng toát lên nụ cười xấu xa. Ta nói rồi, sẽ không để yên cho ngươi sống qua những ngày tháng yên bình!

Hắt xì... Đang ở trong Tây Tự Cung chuẩn bị đi ngủ, Tam hoàng tử đột nhiên hát hơi một cái, chỉ thấy hắn ngồi bẹp trên giường xoa xoa mũi, trong đầu lại nhớ đến ánh mắt chằm chằm của nha đầu xấu xí ngày hôm nay nhìn hắn, nhớ tới đầu nàng bị thủng một lỗ lớn cau mày. " Người tới..." nghe thấy hắn trầm thấp hô.

"Tam hoàng tử, người có gì phân phó?" Thái giám chờ đợi ngoài cửa phòng chậm rãi đi vào, cúi đầu hỏi. Tam hoàng tử lời đến bên miệng, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi "Không có việc gì, ngươi lui xuống đi..."

"Vâng, Tam hoàng tử..." Thái giám cẩn thận đóng của phòng, tiếp tục đứng ngoài canh chừng. Tam hoàng tử phiền não nằm trên giường hẹp, phải để nữ nhân kia chết mới tốt, còn sống làm gì. Nghĩ đến đây kéo chăn lên liền chìm vào giấc ngủ...

Mà bên này, nhìn thấy Tiểu Đào ngủ say, Đường Vũ Tiên cẩn thận tiến đến trước mặt nàng, điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó Đường Vũ Tiên một thân hắc y đứng trong phòng khách, khuôn mặt không bịt khăn kín mít không có vẻ vàng vọt thiếu sắc như ban ngày , ngược lại còn trắng nõn như tuyết, da dẻ mịn màng, toát lên vẻ một mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ tiếc là trên đầu lại có một vết thương doạ người làm ảnh hưởng đến dung mạo, nếu không có nó nhất định sẽ làm hàng nghìn nghìn hàng vạn nam nhân chết mê chết mệt... Đường Vũ Tiên sờ sờ vết thương trên trán, lửa giận trong mắt càng thêm mãnh liệt, nhẹ nhàng xoay người một cái liền biến mất trong trời đêm.

Nửa đêm vắng người, một thân ảnh nhanh như gió bay múa trên không trung, không lâu sau liền đứng trên mái ngói của hoàng cung, nhìn thị vệ canh gác nghiêm ngặt đi tới đi lui trong sân, ánh mắt lộ ra coi thường tươi cười sau đó hướng Tây Tự Cung bay đi! Tam hoàng tử chết tiệt tưởng nàng không biết hắn ở chỗ nào sao? Tiểu Đào ít nhiều nói cho nàng nghe một số tin tức bát quái, bằng không nàng làm sao có thể thuận lợi tìm đường đến đây?

Cẩn thận không để lại dấu vết, lật lên vài viên ngói , nhìn phía dưới thấy người nào đó đang ngủ say, cầm hòn đá nhỏ bên cạnh ném tới điểm trúng huyệt ngủ của hắn, Tam hoàng tử đã tay chân mềm nhũn, chìm sâu vào giấc ngủ. Đường Vũ Tiên nhẹ nhàng đi vào phòng hắn, nhìn người đang ngủ say trên giường đối hắn đá đá mấy phát, trong lúc mê man ngủ Tam hoàng tử nhíu nhíu mày cũng không có ý định tỉnh lại. Nhìn bộ dáng này cua hắn Đường Vũ Tiên cảm thấy hả giận.

"Chờ lát nữa ta lại thu thập ngươi..." Đường Vũ Tiên khóe môi nhếch lên, tươi cười biểu hiện tâm trạng nàng đang cực tốt, liền đi vòng quanh căn phòng lớn vơ vét hết đồ đạc có giá trị. Phàm chỉ là đồ có giá trị, nàng đều không chút khách khí cất vào người. Đi vào thư phòng của hắn, nhìn thấy trên án thư mới vừa được vẽ tốt, cầm lấy bút lông bên cạnh ở phía trên nguệch ngoạc vài nét. Nguyên bản trên án thư là Mị Nhi dung mạo tuyệt sắc trải qua nét bút của Đường Vũ Tiên lại thành xấu xí vô cùng, bộ dáng buồn cười vạn phần. Nhất là nàng còn làm cho trên người Mị Nhi có vô số con kiến nhỏ, con nhện, con gián...! Phỏng chừng nếu Mị Nhi nhìn thấy cũng phải tức điên lên!

Đường Vũ Tiên khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, quay lại giường Tam hoàng tử, nhìn y phục thượng hạng hắn đang mặc trên người không một nếp nhăn, ánh mắt lưu chuyển, tiếp theo nàng rút chuỷ thủ tinh xảo trên người, không dấu vết cắt vài lỗ hổng, lại giống như còn thích ý ở trên y phục rắc một ít thuốc bột, tiếp theo đến gương mặt của Tam hoàng tử. Nhìn khuân mặt hắn như quan như ngọc, Đường Vũ Tiên tỏ ý khinh bỉ hắn, sau đó vẽ cho hắn hai mắt thành gấu mèo, dù sao khi hắn tỉnh lại cũng không biết là kiệt tác của nàng, nghĩ đến đây lại cưỡi trên người hắn hí hoáy một lúc lâu, ngẩng đầu lên, làm sao còn có thể nhìn ra được là Tam hoàng tử? Rõ ràng chính là đầu heo một dạng...

"Hừ...hiện tại ta khiến ngươi dung mạo như lợn!" Đường Vũ Tiên nói xong còn hung hăng đá thêm một cước "Lần sau lại chọc ta, ta sẽ khiến người không còn nhìn ra hình dạng của chính mình!" Nói xong nhảy xuống giường, phát hiện trong phòng không còn gì hay ho để nàng lấy, mình đã thuận khí rất nhiều liền quan sát kỹ lại hiện trường một chút xem còn sót dấu vết nào của nàng không, cuối cùng tung người biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Thân ảnh của nàng đang xuất hiện tại tửu lâu lớn nhất kinh thành, lão bản của tửu lâu Thần Phong vội vàng sắp xếp người hắn ngày nhớ đêm mong lên tầng cao nhất của tửu lâu, không để ý thân phận trực tiếp ôm nàng thật chặt. "Tiên nhi, thật nhớ nàng..."

"Thần Phong..." Đường Vũ Tiên xoay người lại nhìn bộ dáng xinh đẹp của hắn, khoé miệng nhếch lên tươi cười "Ngươi làm sao biết ta đến đây?"

"Ta biết, dù không thể nói lên nguyên nhân nhưng ta biết Tiên nhi sẽ đến đây..." Thần Phong vẻ mặt ái mộ nhìn nàng " Tiên nhi, nàng không tốt, đã không ít ngày nàng không tới! Rất nhớ nàng..." Nói xong lại ôm thật chặt nàng. Tham lam hấp thụ mùi thơm trên người nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro