Chương 10: Có mục đích gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạng của nàng không đáng giá như vậy? Rốt cuộc là ai nhìn mình không vừa mắt? Thật sự cho rằng nàng vẫn là đồ ngốc như trước đây?

Người này không cần đoán cũng biết là Mộ Dung Vũ, chiều nay nàng ta còn dùng ánh mắt hận không thể ăn nàng, nàng còn chưa quên đâu, hơn nữa từ khi nàng đến cổ đại, ngoại trừ lấy một cái váy của Mộ Dung Vũ, chưa từng đắc tội với người nào. Trừ nàng ta, thật sự không nghĩ ra ai có động cơ nữa.

Mộ Dung Vũ, tính toán của ngươi thật tốt, cố ý giấu tin tức ta không còn ngốc để người khác đi giết ta, nếu không thành công ngươi cũng không có tổn thất gì, nếu thành công, ngươi được lợi không phải là nhỏ.

Nếu ta chết, vậy ngươi có thể thuận lợi trở thành đích nữ của phủ tướng quân, không thể không nói suy nghĩ của ngươi thật sự rất hay.

Hơn nữa ngày yêu cầu chính là hôm nay! Trừ Mộ Dung Vũ ngươi còn có quỷ nữa ấy!

Mộ Dung Vũ, nếu như ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta không khách khí.

Nhiệm vụ thứ nhất vậy mà là: Thưởng 10 vạn lượng vàng mua đầu của Ly Vương Đông Lăng Dạ.

Xem đến đây Mộ Dung Tuyết không tránh khỏi kinh ngạc, giết Đông Lăng Dạ khó thế sao? Tiền thưởng cao như vậy, xem lại bản thân mình quả thật là không bì được! Ngay cả một Trương viên ngoại ngoài kinh thành còn tốt hơn, đầu của người ta còn đáng giá 5 trăm lượng bạc.

Mộ Dung Tuyết lúc này cảm thấy rất uất ức, rất muốn khóc? Nghĩ nàng đường đường là sát thủ kim bài của thế kỉ 21, ở hiện đại, những tên cảnh sát đó vì để bắt nàng, không biết đã tiêu hao hết bao nhiêu nhân lực vật lực, ở cổ đại, chỉ một tiểu tốt là có thể tùy ý nhận nhiệm vụ giết nàng! Ài.....Ngay cả nàng cũng có chút xem thường mình, đúng là càng sống càng đi xuống mà.

Mộ Dung Tuyết biết tối nay viện của nàng e rằng sẽ không được thanh tịnh, nếu như chỉ có một mình nàng, cho dù người khác có lục lọi thế nào cũng không vấn đề gì, nhưng ở đó còn có Song Nhi?

Nàng cần phải quay về, nếu không nha đầu đó khẳng định rất nguy hiểm.

Nhưng khi nàng trở về, tình huống mà nàng nhìn thấy so với nàng tưởng tượng quả thật khác nhau một trời một vực!

Đây là tình trạng gì? Song Nhi tại sao lại....

Tiểu nha đầu Vô Song bình thường có chút nhu nhược đang ở giữa đánh nhau cùng với 4 tên hắc y nhân bất phân thắng bại! Hơn nữa hình như còn lợi thế hơn!

Nha đầu này giấu diếm thật kĩ. Nàng ta đối với mình rốt cuộc là địch hay là bạn? Nàng coi Song Nhi như một người bạn, lẽ nào bị phản bội?

"Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Tại sao lại muốn đến ám sát tiểu thư nhà ta? Nếu còn không trả lời thì đừng trách ta khai sát giới!" Ngữ khí lạnh băng mà Mộ Dung Tuyết trước nay chưa từng thấy.

Hiện tại nàng có thể ứng phó, nếu thêm hai kẻ nữa, nàng không dám đảm bảo mình có thể rút lui an toàn. 4 kẻ này đến từ Phân Tam Bì, xem ra đã có người treo thưởng ở liên minh sát thủ! Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng tiểu thư?

Không đợi nàng nghĩ nhiều, có kẻ muốn lợi dụng lúc sau lưng nàng không đề phòng đâm lén, mắt nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào tim mình đột nhiên bị đá văng ra. Mộ Dung Tuyết quyết định không để ý chuyện Song Nhi giấu mình trước, để địch lui xong rồi nói.

Có thêm Mộ Dung Tuyết gia nhập, trận chiến rất nhanh liền kết thúc. 4 kẻ đào tẩu đều bị xử đẹp!

Song Nhi thấy thích khách rời đi, quay đầu ôm quyền với Mộ Dung Tuyết: "Cảm ơn công tử...." Chưa đợi nàng nói xong, Mộ Dung Tuyết cắt ngang "Theo ta vào phòng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Mộ Dung Tuyết là một người dứt khoát lưu loát, có vấn đề gì buồn bực đều không thích để trong lòng, nói xong nàng đi vào phòng trước.

"A? Người là tiểu thư?" Nhưng mà tiểu thư dường như rất tức giận? Tại sao? Lẽ nào là vì mấy kẻ đó? Lẽ nào tiểu thư biết kẻ muốn giết người là ai?

Song Nhi trong đầu đầy câu hỏi, hoàn toàn không biết mình chính là người đầu sỏ cho chuyện này!

"Tiểu thư, người mặc thành như này là muốn đi đâu? Vừa nãy có sát thủ tới nhưng trong phòng người không có ai, nô tỳ còn tưởng người bị bắt cóc! Dọa chết....." Song Nhi nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Tuyết luôn dán vào mình, khiến nàng không thể nói tiếp.

Tiểu thư làm sao vậy?

"Nói đi, ngươi là ai phái đến giám sát bên cạnh ta, có mục đích gì?" Vừa nãy cứu nàng, phần cũng là nàng ta chăm sóc mình, nếu không nàng cũng không xuất thủ!

Nghe thấy lời này, Song Nhi bị dọa lập tức quỳ xuống đất "Tiểu thư, người hiểu nhầm Song Nhi, nô tỳ không có mục đích gì cả! Cũng không phải do kẻ khác phái đến, nô tỳ chính là nha đầu của người." Vừa nói nước mắt vừa chảy ra, cực kì uất ức.

"Vậy sao? Nếu ngươi đã là nha đầu của ta, tại sao ta không biết ngươi có võ công, hơn nữa rất giỏi. Ta cho ngươi cơ hội giải thích, nói không rõ ngươi có thể đi, ta không cần kẻ phản bội!"

"Tiểu thư, ta..... thực ra ta là do lão gia phái đến để bảo vệ người, lão gia bảo ta không được nói cho bất kì người nào, bao gồm cả tiểu thư." Lão gia, ta không phải là cố ý nói ra, ngươi đừng trách ta, ngài lúc đó có nói với ta tất cả phải do tiểu thư làm chủ.

"Bỏi vì trước đây người..... khá đơn thuần, ta nói cho người, người rất nhanh sẽ nói cho đại tiểu thư bọn họ, như vậy thì lão gia không thể bảo vệ người cho tốt. Thực ra lão gia vẫn rất yêu thương người, ngài cố ý không quan tâm, đối với người lạnh nhạt, như vậy người sẽ không bị người khác ghi hận, đặc biệt là mấy mẹ con Tô di nương, đại tướng quân bình thường công việc rất bận, khó tránh có lúc sẽ lơ là, sợ rằng không chú ý sẽ có người lợi dụng sơ hở hại tiểu thư. Nếu không trong phủ tướng quân ăn người không nhả xương này, người cũng không thể bình an mà lớn lên! Tướng quân mỗi lần ra ngoài đều sẽ để Hạ tổng quản lại đây, phòng ngừa người có lòng dạ đen tối hại người! Võ công của ta là do người bên cạnh tướng quân dạy để bảo vệ người, ta thật sự không phải người xấu! Tiểu thư người phải tin ta! Đừng đuổi ta đi!" Lời mình nói đều là thật, nếu như tiểu thư không tin, không tha thứ cho mình thì phải làm như thế nào?

"Đứng dậy đi, ta tạm thời tin ngươi, ý của ngươi là cha vẫn quan tâm ta?" Mộ Dung Tuyết không chắc chắn hỏi. Nếu thật sự là vậy, kế hoạch ngày mai phải thay đổi một chút, nàng vốn định tranh thủ cơ hội khiến mẹ con Tô Hinh Nguyệt mất mặt trước quần chúng, đến lúc đó nếu Mộ Dung Tiêu thật sự không thích mình, nàng có thể thuận lợi cắt đứt quan hệ cha con với Mộ Dung Tiêu, đi tiêu dao giang hồ.

Nhưng nếu thật sự như Song Nhi nói, trong lòng của hắn vẫn có nữ nhi là nàng, vậy nàng phải nắm tình thương này, tránh lúc đó làm lớn chuyện liền có kết cục không tốt.

"Đúng vậy! Thực ra ta biết, trong lòng lão gia chỉ thừa nhận người là nữ nhi của ngài, ngài bình thường đối với đại tiểu thư và tam tiểu thư đều không hỏi han gì! Nếu không phải đại tướng quân để cho Tô di nương giữ nhà, những ngày tháng của họ cũng không có ngày nào tốt."

Những lời Song Nhi nói là thật, trong lòng Mộ Dung Tiêu chưa từng thừa nhận hai tỷ muội kia, bởi vì hai người đó đều là trong lúc tướng quân không biết gì bị Tô Hinh Nguyệt lén lút gieo lên! Vì vậy ngài luôn không thích bọn họ. Ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng ăn cùng họ lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro