Chương 12: Làm người phải biết khoan dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sẽ không đâu, nếu người muốn ban thưởng, vậy thưởng chút tiền đi, Mộ Dung tướng quân đã là Trấn Quốc đại tướng quân, không thể lại tiến chức, có chút phi nghĩa, sẽ lợi bất cập hại." Hắn không thể không nói rõ ràng mối quan hệ phức tạp của hai điểm này cho phụ hoàng.

"Được thôi Hoàng nhi, trẫm nghe ngươi!" Đứa trẻ này thông minh giống hệt mẫu phi của mình, thấu hiểu lòng người.

Sự thật thực sự như vậy sao?

Khoé miệng Đông Lăng Dạ mỉm cười giống như hồ ly, Tiểu Tuyết Nhi, ta lại gặp mặt rồi, hi vọng nàng sẽ không quá kinh ngạc! Thật có chút mong đợi vẻ mặt của nàng.

Đội ngũ rất nhanh đã đến ngoài tường thành.

Hoàng đế đi xuống thành, tướng sĩ trấn giữ cửa thành nhanh chóng bước đến hành lễ "Tham kiến hoàng thượng, người có gì dặn dò?"

"Đi, mở cửa thành, hoan nghênh Mộ Dung Tướng quân hồi kinh." Hoàng đế kích động nói.

"Vâng!"

"Người đâu, mau mở cửa thành, hoan nghênh Mộ Dung tướng quân hồi kinh." Hắn hướng về một tên tướng sĩ bên cạnh hét to.

Cửa thành mở, quân đội của Mộ Dung Tiêu vừa hay cách cửa thành chỉ còn 100m.

Mộ Dung Tiêu nhìn thấy Hoàng thượng, nhanh chóng quay người xuống ngựa, tiến lên phía trước quỳ xuống hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Nhân dân và tướng sĩ cũng hành lễ, hô to vạn tuế.

"Ái khanh bình thân, nhân dân và các tướng sĩ bình thân." Hoàng đế đích thân đến đỡ Mộ Dung Tiêu dậy.

Đông Lăng Dạ đi đến phía trước nói với Mộ Dung Tiêu "Tướng quân vất vả rồi, ta tiễn ngươi trở về. Vừa hay ta cũng có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

"Vương gia quá lời, làm sao có thể để người tiễn thần về, vương gia có gì muốn dặn dò chỉ cần nói một tiếng là được." Vị Ly vương gia này hôm nay bị gì vậy, từ trước đến nay hắn chưa từng qua lại với quan viên trong triều, hôm nay có thể có chuyện gì muốn thương lượng với mình.

Chuyện này hoàng đế cũng biết, sáng nay hoàng nhi vừa sớm đã đến tìm hắn, nói với hắn rằng bản thân muốn kết hôn, chính là mối hôn sự trước đây mẫu thân đã định cho hắn, đích nữ phủ tướng quân Mộ Dung Tuyết.

Lúc đầu hoàng đế không đồng ý một kẻ ngốc ngay cả xách giày cho nhi tử mình cũng không xứng, nhưng về sau Đông Lăng Dạ nói cho hắn Mộ Dung Tuyết không ngốc, nàng chỉ là bảo vệ chính mình, hắn mới đồng ý. Dù sao sau này hắn muốn truyền lại hoàng vị cho Đông Lăng Dạ, nếu như hậu thuẫn của hắn lớn mạnh thì ngôi vị mới càng vững chắc.

"Chuyện này thật sự cần phải thương lượng với ngươi một chút, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Được rồi, ta phải hồi cung, các ngươi thiết đãi một bữa cho các tướng sĩ thật chu đáo rồi trở về đi." Hoàng đế nói xong liền quay người lại, hồi cung.

"Vi thần cung tiễn hoàng thượng!"

"Cung tiễn hoàng thượng!"

"Cung tiễn hoàng thượng!"

"Vương gia, mời!"

"Tướng quân không cần khách sáo. Mang đến cho bổn vương một con ngựa." Nói không chừng không lâu sau, chúng ta sẽ trở thành người một nhà.

Mộ Dung Tuyết đứng ở trước cửa có chút mệt "Song Nhi, đi lấy cho bổn tiểu thư một cái ghế, đứng đến nỗi chân của ta sắp phế rồi."

"Vâng, tiểu thư."

"Mộ Dung Tuyết, ngươi cho rằng đây là đâu? Đây là cửa lớn! Ngươi còn muốn đem ghế đến, ngươi cho rằng đây là nơi ngươi có thể tuỳ ý làm càn sao?" Tô Hinh Nguyệt không nhịn được nữa, cái nhà này hiện tại do nàng ta quản lý, làm sao có thể để cho Mộ Dung Tuyết hồ náo.

Mộ Dung Tuyết không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, trực tiếp vô tội hỏi quản gia: "Quản gia, ta muốn hỏi ngươi, trong cái nhà này, lời nói của đích nữ phủ tướng quân như ta có tác dụng? Hay lời nói của người thiếp không được sủng ái kia có tác dụng?"

Nghe Mộ Dung Tuyết hỏi như vậy, hắn biết nàng muốn kiếm Tô di nương gây phiền phức, liền thuận theo nàng: "Tiểu thư, người đang hỏi một vấn đề mà một người dân cũng biết. Ai cũng biết thiếp thì phải hành lễ với chính thê, cho nên chính thê sinh ra đích nữ đích tử thì cũng phải làm giống như vậy."

Nghe thấy lời này, sắc mặt của mấy mẹ con Tô Hinh Nguyệt tối sầm.

"Ồ? Ta cứ tưởng là do mình nhớ sai? Nhưng tại sao ta đứng ở đây đã lâu như vậy vẫn chưa thấy ai đến hành lễ với mình?" Nàng một mặt vô tội không hiểu.

Quản gia phục sát đất với tiểu thư, lão gia quay về hắn nhất định sẽ đem sự việc hôm nay nói lại, người nhất định sẽ rất vui! Mấy năm nay lão gia luôn tiếc nuối, nếu như tiểu thư không ngốc thì tốt biết bao?

Tiểu thư bây giờ quả thật rất tốt!

"Chuyện này.....đợi lão gia quay lại ta sẽ nói với ngài. Tiểu thư yên tâm, nếu như mấy người này sau này vẫn còn muốn ở lại phủ tướng quân, mỗi lần gặp người khẳng định đều phải hành lễ."

Tiểu thư, ta sẽ làm những việc hết sức có thể cho người, coi như không uổng sự chăm sóc của lão gia đối với ta những năm này.

"Được, cảm ơn!" Mộ Dung Tuyết thỏa mãn, Tô Hinh Nguyệt, ta xem ngươi làm sao làm loạn.

"Mộ Dung Tuyết, ngươi đừng hiếp người quá đáng!" Tô Hinh Nguyệt tức giận hét lên.

"Mộ Dung Tuyết, tiện nhân, ta đánh chết ngươi!" Mộ Dung Tương nổi giận muốn động tay động chân.

"Tuyết Nhi muội muội, làm người phải biết khoan dung!" Mộ Dung Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tiểu thư, ghế mà người muốn." Song Nhi hổn hển chạy lại.

Mộ Dung Tuyết ngồi xuống nói với người bên cạnh: "Người đâu, Mộ Dung Tương coi thường trưởng tỷ, mở miệng sỉ nhục đích nữ, vả miệng 20 cái cho ta!"

Nàng hôm nay ở đây chính là muốn lập uy! Vốn dĩ muốn đợi Mộ Dung Tiêu trở về rồi mới bắt đầu, nhưng người khác cứ muốn tìm đến tận cửa cho nàng hành, nàng sao có thể không thỏa mãn người ta chứ?

Quản gia ném cho tên gia đinh một ánh mắt, tên gia đinh đó liền tiến về hướng của Mộ Dung Tuyết.

Dọa Mộ Dung Tương trực tiếp nấp sau lưng của Tô Hinh Nguyệt.

"Đừng đánh ta! Huhu..... mẹ, cứu ta.....!"

"Ta xem ai dám! Còn muốn ở tướng quân phủ làm việc không?" Tô Hinh Nguyệt xem như còn trấn tĩnh.

Mộ Dung Tuyết hướng về tên gia đinh: "Nếu ngươi không đánh, hiện tại có thể đi luôn! Nhớ kĩ, ai mới là chủ nhân của cái nhà này!"

Khi nàng nói, trên mặt đem theo thần sắc lạnh lùng trước nay chưa hề có. Dọa tên gia đinh run cầm cập, xông đến kéo Mộ Dung Tương ra, bắt đầu bạt tai một cách nhanh chóng. Mới tát được 4-5 cái, hai má của Mộ Dung Tương đỏ ửng.

Vừa hay Mộ Dung Tiêu trở về.

Hắn vừa mới đến cửa đã nhìn thấy một màn này "Các ngươi đang làm gì?"

Đông Lăng Dạ vừa đến liền nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đang nhàn rỗi thong dong ngồi trên ghế, một bộ dáng đang xem kịch. Không sai, bộ dáng đó chính là đang xem kịch, khóe miệng hắn giương cao. Hôm nay nàng mặc một thân nữ trang, so với hôm đó thì càng khí thế bức người, hơn nữa rất đẹp, không trang điểm mà da vẫn hồng hào, vô cùng thu hút. Mỗi lần gặp mặt nàng đều đem đến bất ngờ cho hắn.

Mộ Dung Tuyết thấy chính chủ đã quay về, đứng dậy đón tiếp: "Cha, mừng người trở về! Chúng ta cũng không làm gì, chỉ là đang giáo huấn một chút..."

Không đợi Mộ Dung Tuyết nói xong đã bị cắt đứt "Ngươi, ngươi vừa nãy gọi ta là gì? Gọi lại một lần nữa!" Mộ Dung Tiêu túm lấy Mộ Dung Tuyết, có chút kích động nói.

"Ờm, cha, cha....." Mộ Dung Tuyết có chút ngơ, lẽ nào nàng gọi nhầm?

"Ài, Tuyết Nhi của ta cuối cùng cũng trưởng thành, đến đấy để cha xem kĩ một chút! Ừm, trông thật xinh đẹp!" Mộ Dung Tiêu cực kì kích động! Con gái bảo bối của mình cuối cùng cũng trưởng thành! Xinh đẹp giống như mẫu thân của nó vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro