Chương 16: Có một vị hôn phu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn ta gả cho ngươi không phải không thể, ta có một điều kiện, nhưng ngươi lại không làm được. Ngươi cũng không có khả năng làm được, bởi thân phận của ngươi không cho phép! Cứ cho là ngươi đồng ý, nhưng phụ hoàng ngươi sẽ không."

Nếu hắn có thể một đời một kiếp một đôi, nàng còn có thể suy xét.

"Điều kiện gì?"

Không dễ gì mới gặp được người mình thích, hắn sẽ không từ bỏ! Hắn nhất định sẽ khiến cho nàng yêu mình!

Năm sau hắn 20 tuổi, từ trước đến nay vẫn chưa kết thân với cô nương nào. Người ở vương phủ đều ở sau lưng nghị luận hắn có vấn đề.

"Ta muốn chính là một đời một kiếp một đôi! Chỉ cần ngươi làm được điều này là được! Nhưng ngươi là một vương gia, chuyện này với ngươi căn bản mà nói là không thể nào, vì vậy ta sẽ không gả cho ngươi!"

Nghe xong hai người đều kinh ngạc.

Mộ Dung Tiêu phút chốc cảm thấy mình thật không còn mặt mũi nào để nhìn người khác, năm đó đã nói sẽ cùng Hoan Nhi đi đến đầu bạc, kết quả hắn vẫn phụ lòng nàng. Mặc dù những năm nay hắn chưa bao giờ tiến vào phủ của Tô Hinh Nguyệt, nhưng giữa hai người bọn họ rốt cuộc vẫn chen chân thêm một người.

Đông Lăng Dạ ngược lại, hai mắt loé sáng! Hóa ra nàng cũng nghĩ giống hắn, một đời một kiếp một đôi!

"Chấp tử chi thủ, dư tử giao lão! Tuyết Nhi, chúng ta quả thật là tâm linh tương thông, suy nghĩ của nàng cũng giống ta, đây chính là cái gọi là vận mệnh! Nàng chạy không thoát rồi!"

Không để cho Mộ Dung Tuyết có cơ hội nói chuyện, hắn quay người nói với Mộ Dung Tiêu: "Tướng quân, ta còn chuyện, cáo từ trước, ngày thành thân ta sẽ vào cung tìm người chọn ngày rồi báo ngươi sau!" Nói xong thì đi mất.

Mộ Dung Tuyết mắt dại ra.

Đây, đây, đây là? Nàng còn chưa đồng ý, chọn ngày thành thân gì chứ!

Đáng chết! Nàng vẫn còn chưa đồng ý! Chưa đồng ý nữa! Tên này sao đã dám đi rồi. Trong lòng Mộ Dung Tuyết hầm hừ.

Mộ Dung Tuyết không biết, hắn vì sợ nàng phản đối nên mới nhanh chóng rời đi! Hắn đối với vị hôn thê Mộ Dung Tuyết này rất vừa lòng.

Mộ Dung Tiêu chưa kịp hồi lại tinh thần.

"Ly vương trở thành người dễ xúc động từ khi nào? Đây không phải chuyện nhỏ. Tuyết Nhi, ngươi quen Ly Vương? Tại sao hắn lại muốn cưới ngươi đến thế?"

"Là hôm qua. Ta làm sao mà biết tên mặt lạnh đó rốt cuộc phát điên cái gì, hôm qua còn thờ ơ lạnh nhạt, hôm nay lại chạy đến đây bức hôn!" Lẽ nào giống như bên ngoài đồn đại, Ly vương thích nam tử, hắn muốn cưới mình về chính là để bịt miệng che mắt người đời? Vì vậy vừa nãy mới đồng ý điều kiện của mình? Chắc là như vậy đi!

Thế cũng được, kết hôn xong còn rất nhiều thời gian tự do, hai người nước sông không phạm nước giếng, ai lo việc người nấy.

"Hôm qua? Thật kì lạ, xem dáng vẻ của hắn dường như sớm đã biết con có ngọc bội và là vị hôn thê của hắn, tại sao bây giờ mới tới, lẽ nào hắn trước đây ghét bỏ con?......Ài, thật khiến người ta đau đầu! Tuyết Nhi, người trở về trước đi, để ta từ từ suy nghĩ."

"Nhưng cha, ta vẫn có chuyện muốn nói với người." Nàng không muốn giấu Mộ Dung Tiêu chuyện hôm qua, nói rõ ràng vẫn tốt hơn.

"Hôm qua Ly vương căn bản không nói với ta hôn sự gì. Ta hôm nay mới biết, thực ra chuyện hôm qua là......" Mộ Dung Tuyết đem chuyện xảy ra ngày hôm qua kể lại từ đầu đến cuối cho Mộ Dung Tiêu nghe, một chữ cũng không thiếu.

"Ý của con là, Ly vương rất có khả năng hôm qua nhìn thấy ngọc bội của con mới biết con là vị hôn thê?" Chẳng trách nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn không nạp thê, rất có khả năng hắn cũng không biết vị hôn thê của mình là ai.

Đây là hôn sự năm đó Ly Phi nương nương định, hắn không muốn làm trái di mệnh của mẫu phi mình nên mới luôn không cưới vợ. Có điều nghe ngữ khí của hắn, dường như không muốn tam thê tứ thiếp, nếu không thì nhiều năm như vậy mà bên cạnh hắn ngay cả một sườn phi cũng không có, Tuyết Nhi gả cho hắn chắc sẽ hạnh phúc. Nhưng hoàng thượng sẽ đồng ý sao?

"Không loại trừ khả năng này, gả cho hắn cũng tốt, chỉ cần hắn có thể làm được, lấy một mình ta! Ta lười phải tranh đấu với cái gì mà tiểu tam tiểu tứ đó."

Dù sao hắn cũng là một người đoạn tụ, chỉ cần không đem ruồi nhặng đến cho nàng là được! Nàng lười đuổi!

"Tiểu tam tiểu tứ? Là gì?" Tại sao nữ nhi toàn nói ra mấy lời khiến người khác không hiểu thế.

"...... Chính là những kẻ có thân phận giống như Tô Hinh Nguyệt, giống như cái gì mà tam thê tứ thiếp vậy."

"Chuyện này...... Tuyết Nhi, thực ra ta không muốn để cho Tô Hinh Nguyệt lưu lại trong phủ, chỉ là nương của ngươi mất sớm, ngươi lại nhỏ, cái nhà này cần phải có người phụ nữ quản lí nên ta mới không đuổi nàng ta đi. Bây giờ ngươi đã khoẻ, cái nhà này về sau phải dựa vào ngươi rồi, ngươi đi theo quản gia học tập một chút, sau này nếu như gả vào vương phủ không đến nỗi cái gì cũng không biết."

Mặc dù nói kiếp trước nàng đã sống hơn 20 tuổi, nhưng kết hôn thì đây là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

"Cha, ta vẫn chưa đáp lễ lại hắn! Gả cái gì!" Khuôn mặt nhỏ nổi lên hai mảng ửng đỏ.

"Cha, ta có chuyện muốn thương lượng với người, ta muốn mở một phòng y trên khu phố phồn hoa này của kinh thành, không biết trong nhà có cửa hàng gì ở đó không?"

Kế hoạch kiếm tiền của nàng nên bắt đầu! Sau này ở đây phải dựa vào nó để sống! Sát thủ chỉ có thể làm nghề phụ, lúc không có tiền có thể nhận một đơn cấp cứu. Đời này nàng không muốn phải sống trong những ngày tháng hai tay nhuốm máu nữa!

"Phòng chữa bệnh? Tại sao ngươi đột nhiên lại muốn mở một phòng chữa bệnh?" Tuyết Nhi, não của ngươi mới vừa bình phục, không phải lại bị hỏng rồi chứ? Hắn có chút tìm tòi, đánh giá Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết biết chuyện này không dễ dàng, dẫu sao với người khác mà nói, Mộ Dung Tuyết trước đây là kẻ ngốc, một chữ cũng không biết, bây giờ đột nhiên không ngốc nữa đã là một kì tích rồi.

Nếu như bọn họ biết nàng biết y thuật, nhất định sẽ coi nàng thành yêu quái.

"Không phải ta đột nhiên muốn mở phòng chữa bệnh, là ta quen một người bạn, y thuật của hắn rất tốt, nhưng lại không có tiền không có phòng nên ta mới nghĩ hợp tác với hắn để mở, sau này kiếm được thì bên ba bên bảy, hắn ba ta bảy, ta thấy rất được, nên mới tìm người thương lượng một chút, nếu cha đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu thực hiện!"

"Ngươi quen được người như vậy từ khi nào, có thể tin tưởng không? Hắn sẽ không lừa ngươi chứ? Một nữ tử như ngươi vẫn chưa hiểu biết nhiều, rất dễ bị người ta lừa gạt!"

Tiền không là vấn đề, hắn chỉ sợ nữ nhi của mình đến lúc đó mới biết bị người ta lừa mà đau lòng thôi.

"Rất đáng tin. Người xem, ta chính là được hắn trị khỏi, hắn nói não của ta hồi nhỏ vì bị ngã mà bị thương, bên trong tụ rất nhiều máu, mới kê cho ta hai đơn thuốc để uống, máu đông tan hết ta liền khỏi."

Mộ Dung Tuyết mặt không đỏ tim không loạn nói, biểu tình y như thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro