Chương 20: Thật khiến người ta sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những thứ cũ toàn bộ đã được chuyển hết đi, các hạ nhân lục tục khiêng những thứ như giường, cây cảnh, bàn,..... vào bên trong, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đều dừng hết việc lại, hướng nàng hành lễ "Chào tiểu thư!"

"Ừm, các người cứ làm việc của mình đi, ta chỉ thuận tiện xem một chút, không cần quan tâm ta."

Thái độ của những người này với mình cũng chuyển biến quá nhanh! Lúc sáng nhìn thấy mình không khinh rẻ thì cũng là coi thường, bây giờ cuối cùng cũng xem mình là chủ nhân.

Có điều nàng cũng không phải là người so đo, sẽ không tính toán với bọn họ.

"Tiểu thư, người tới. Người xem có loại nào không vừa ý, hay là cần sửa chữa lại không? Người chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ bảo bọn họ đổi theo sở thích của tiểu thư." Hạ Minh nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đích thân tới, vội vàng tiến lên nói.

"Không có gì cần phải sửa, chỉ cần vứt cái xích đu trong viện ấy đi cho ta, ta không thích, đặt cho ta ở đó một cái ghế nằm, rồi đem cây hợp hoan ở trong viện của ta chuyển qua đây rồi để bên cạnh." Nàng lúc trước ở đó, thứ duy nhất khiến nàng vừa ý chính là cây hợp hoan, khi thời tiết đẹp nằm dưới bóng cây phơi nắng rất thoải mái.

"Vâng tiểu thư, chỗ này tối nay là có thể ở, cách viện của lão gia cũng gần, người có thể thường xuyên cùng lão gia dùng bữa." Lão gia trước đây luôn một mình, bây giờ tiểu thư hiểu chuyện rồi, lão gia có tiểu thư bồi ở bên cạnh nhất định sẽ rất vui.

"Được, một người dùng bữa cũng không vui, sau này chỉ cần cha có nhà, ta sẽ cùng ăn với hắn." Kiếp trước nàng chỉ có một mình, bây giờ không dễ gì mới có một người cha, nàng cũng nên yêu thương thật tốt.

"Vâng! Lão gia nghe được nhất định sẽ rất vui." Tiểu thư thật là có hiếu!

"Các ngươi cứ từ từ làm, ta đi xem xem cha đang làm gì, baibai!" Nói xong liền vẫy tay với đám người làm, sau đó đem theo Song Nhi rời đi.

"Baibai? Là có ý gì?" Hạ Minh một mặt nghi hoặc, tại sao hắn chưa bao giờ nghe nói qua?

Không chỉ có một mình Hạ quản gia chưa nghe qua, Song Nhi cũng không hiểu: "Tiểu thư, baibai vừa nãy người nói là có ý gì vậy? Tai sao ta chưa nghe qua?" Trên đường đi, nàng không nhịn được hiếu kì liền hỏi.

"À, baibai chính là tạm biệt, tiếng anh nói là Goodbye, cũng là ý nghĩa đó! Hiểu chưa?"

"Baibai chính là tạm biệt? Còn có tiếng anh, đó lại là ngôn ngữ gì? Chưa từng nghe nói, là ngôn ngữ nơi lúc trước người sống sao?" Tiểu thư hiểu biết thật nhiều a!

"Đúng vậy, ở chỗ của ta, cái gì cũng rất tiên tiến, có di động, máy tính, xe hơi, máy bay, tên lửa, phi thuyền,...., rất nhiều rất nhiều, đều là những thứ ở đây không có, tiên tiến hơn ở đây không biết bao nhiêu lần! Nghĩ tới là lại thấy hoài niệm!" Mộ Dung Tuyết càng nói càng thương cảm, đến nơi này đã nửa hơn tháng, nhưng nàng vẫn không thể nào quen được.

Nếu như có cơ hội, nàng vẫn nguyện ý quay về. Ở đây giao thông bằng chân, thông tấn (truyền tin) bằng miệng, có lúc thật khiến người ta sụp đổ!

Song Nhi thấy tiểu thư nhà mình tâm trạng đang đi xuống, liền lên tiếng an ủi: "Tiểu thư, đừng nghĩ nhiều nữa, người vẫn còn có ta, Song Nhi sẽ mãi mãi bên cạnh người."

"Ừm, ta cũng chỉ là cảm khái một chút, cho dù có hoài niệm, ta cũng không thể quay về được nữa. Lúc ta chết đã bị nổ banh xác, e là xương cốt sớm đã thành mây khói! Đừng nói những cái này nữa, đã đến chỗ của cha." Nói xong liền khôi phục mặt cười tiến vào Ức Hoan Cư.

Hai tên nô tài canh gác ở trước cửa nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đến, đều nhiệt tình tiến lên phía trước chào hỏi: "Tiểu thư, người đã đến? Lão gia đang ở trong thư phòng đọc sách, nói nếu như tiểu thư đến thì nô tài trực tiếp đưa người vào trong."

"Ừm, ngươi đi trước dẫn đường đi."

"Vâng"

Lúc hắn đưa Mộ Dung Tuyết vào thư phòng, cửa phòng không hề đóng, chỉ thấy Mộ Dung Tiêu đang chăm chú đọc sách. Người luyện võ như hắn mà lúc này còn không phát hiện được bọn họ đã ở ngoài cửa, có thể thấy hắn đang rất nhập tâm.

Mộ Dung Tuyết vẫy tay bảo Song Nhi và gia đinh ra ngoài, một mình nàng tiến vào.

Khi nàng đi đến trước bàn, mới phát hiện trên bàn đó đang đặt một bức hoạ.

Mộ Dung Tiêu cảm thấy có bóng của ai đó chắn đi ánh sáng, ngẩng đầu lên liền thấy Mộ Dung Tuyết.

"Tuyết Nhi, ngươi tới, qua bên cạnh cha." Hắn đứng lên vẫy vẫy tay với Mộ Dung Tuyết.

Nàng vòng qua bàn sách tới bên cạnh Mộ Dung Tiêu, nhìn bức hoạ trên bàn, nữ tử trong bức hoạ cùng nàng có nét giống nhau, nhìn có vẻ rất trẻ trung, xấp xỉ 20 tuổi.

"Cha, đây là mẫu thân sao?" Có thể là do quan hệ máu mủ, cho nên nàng đối với nữ tử này cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Đúng vậy, đều là ta có lỗi với nàng ấy, hại nàng ấy phải ra đi sớm như vậy, cái chết có nương ngươi có liên quan rất lớn với Tô Hinh Nguyệt, chỉ có điều trong tay ta không có chứng cứ, nếu không, ta đã sớm đưa bà ta đi gặp nương ngươi để chịu phạt!" Mộ Dung Tiêu càng nói càng phẫn nộ.

"Cha, người cũng đừng nghĩ nhiều nữa, ai cũng có số mệnh của mình. Có điều ta sẽ báo thù cho mẫu thân! Trước đây nàng ta lừa ta đi chùa Kim Long, đến nửa đường thì thuê người ám toán ta, món nợ này ta phải tính rõ ràng với nàng ta!"

Nàng trước nay không phải là người có thể nhẫn nhịn mà nuốt hận vào trong, lần này nhịn Tô Hinh Nguyệt hơn nửa tháng, đó là vì bản thân nàng dẫu sao cũng chỉ vừa mới đến, mà Tô Hinh Nguyệt đã sống ở phủ này mười mấy năm, tay chân của nàng ta khẳng định không ít, vì vậy nàng mới đợi Mộ Dung Tiêu trở về để hắn động thủ.

Nhưng nghe nói gia thế của Tô Hinh Nguyệt cũng không đơn giản.

"Cha, hôm nay người đem Tô Hinh Nguyệt nhốt lại, đánh Mộ Dung Vũ, buổi chiều nhà nàng ta không phái người đến sao?"

"Không có, dẫu sao ta cũng vừa khải hoàn trở về, lại là xử lí chuyện gia đình, hơn nữa, Tô Hinh Nguyệt cũng chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, trước đây ở nhà nàng ta đã không có địa vị, đám người đó sẽ không vì nàng ta mà tới đắc tội với Trấn quốc đại tướng quân này, đối với bọn họ không có chút lợi nào." Cho dù là tới, hắn cũng không sợ, cùng lắm là hưu Tô Hinh Nguyệt, để nàng ta cút về.

"Hoá ra là như vậy, cha, người còn bức hoạ của nương giống như vậy không? Tặng một bức cho ta đi! Lúc nương đi ta vẫn còn nhỏ, đã không còn nhớ được dáng vẻ của nương nữa."

Thực ra nàng căn bản không nhớ được, chỉ là bản thân bây giờ với bản thân kiếp trước lớn lên giống nhau, nàng chỉ muốn xem xem Tần Hoan Nhi này có giống với mẹ của mình không. Nếu như thật sự giống, vậy thì quá thần kì! Mà bức hoạ trên bàn sách này rất có khả năng là bởi vì liên quan đến việc Mộ Dung Tiêu thường xuyên lấy ra, cho nên đường nét có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn được đại khái.

"Không còn, chỉ có bức này, ta là một người qua loa, bức hoạ này cũng chính là lúc nương ngươi vẫn còn sống tặng cho ta. Trước đây ta cũng thường xuyên ra ngoài đánh trận, nàng sợ ta một mình cô đơn, liền vẽ ra bức hoạ này tặng ta, nàng nói nếu như nàng không có bên cạnh ta, thì còn có bức hoạ này bồi. Thật không ngờ, mới đó đã bồi được mười mấy năm."

Những năm nay, không biết đã bao nhiêu ngày đêm, hắn chỉ có thể đối diện với bức hoạ này mà thủ thỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro