Chương 30: Vương phi tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Lăng Dạ không biết tại sao nàng lại hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời: "Đúng vậy, là ta sai hắn đi mua."

"Ừm, vậy thì vất vả cho hắn." Mộ Dung Tuyết đem ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Thanh Phong mấy lần.

Nàng lôi từ trong tay áo ra một bình nhỏ, rắc đến hơn nửa bình vào trong bát canh, sau đó dùng muôi khuấy khuấy.

Đông Lăng Dạ nhìn thấy đôi mắt linh hoạt, cộng thêm động tác của nàng, biết có kẻ sắp gặp xui xẻo. Có điều nếu như không nguy hiểm đến tính mạng, vậy tuỳ nàng.

Quả nhiên!

"Vị đại ca ở ngoài cửa kia, ngươi vào đây một chút."

Thanh Phong quay lưng đối diện với cửa phòng, không hề biết mình đã bị tính kế.

Hắn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng Tuyết Nhi tiểu thư lúc gặp vương gia rất ít khi nở nụ cười chào đón, đối với hắn lại dịu dàng như vậy, quay về liệu có bị vương gia hay ghen tuông nhà hắn nhốt vào phòng không?

Thanh Phong trong lòng sắp khóc đến nơi. Nhưng trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt: "Không biết vương phi tương lai có gì phân phó?"

Câu vương phi tương lai này của hắn khiến cho chút giấm chua vừa nổi lên trong lòng Đông Lăng Dạ bỗng chốc tiêu tan, thay vào đó là một cảm giác tốt chưa từng có.

"Cũng không có phân phó gì, chỉ là ta thấy ngươi mỗi ngày đều phải vất vả theo bên cạnh Ly vương, thời tiết hôm nay hơi lạnh, ở đây vẫn còn nửa bát canh, ngươi uống đi cho ấm dạ."

Mộ Dung Tuyết đẩy bát canh tới chỗ hắn, biểu thị muốn hắn uống.

Thanh Phong ngó nhìn Đông Lăng Dạ, sau đó nhìn sang Mộ Dung Tuyết, thật là làm khó hắn mà. Nếu như hắn uống, về phủ chắc chắn sẽ không thoát khỏi cơn ghen của vương gia, còn nếu như không uống, đắc tội vương phi tương lai, vương gia không vui thì hắn cũng vẫn sẽ phải chịu phạt.

Mộ Dung Tuyết thấy hắn bất động, trên mặt như cười như không nói: "Sao vậy? Sợ ta bỏ độc sao?" Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết đem theo ý cười tươi mát như gió xuân, nhưng con ngươi lại hơi loé lên tia lạnh lẽo.

Thanh Phong nhìn đến nỗi trong lòng hơi giật mình, một nữ tử nhìn có vẻ hào phóng dịu dàng, sao hắn vẫn cảm thấy có chút đáng sợ?!

"Không dám, thuộc hạ sẽ uống, sẽ uống. Cảm ơn vương phi tương lai!" Cho dù có độc thì hắn vẫn phải uống! Vương gia đang dùng ánh mắt hăm doạ nhìn, hắn mà không uống thì chắc chắn sẽ không có bộ dạng tốt đẹp, có thể không uống sao?

Mộ Dung Tuyết thấy hắn thật sự bưng chén canh lên uống, trong lòng rộn ràng nở hoa, trên mặt tỏ vẻ quan tâm: "Vẫn còn nóng, có muốn uống thêm chén nữa không?"

"Không cần không cần! Cảm ơn vương phi, ta đi ra ngoài canh giữ." Nếu hắn còn tiếp tục ở lại, quay về không biết chết thảm như nào.

Mộ Dung Tuyết không miễn cưỡng, thuốc nàng hạ trong chén canh của hắn là bột ngứa nàng tự chế, không màu không vị, qua hai canh giờ mới phát tác, loại này không có thuốc giải, có điều sẽ khiến toàn thân ngứa ngáy bảy ngày bảy đêm.

Tiểu tử, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.

Mộ Dung Tuyết thấy mục tiêu đã đạt được, đột nhiên nhớ ra mình có chuyện tìm Đông Lăng Dạ nhờ giúp đỡ, khoảng thời gian trước luôn không gặp được hắn, nàng vẫn đang nghĩ không biết tìm hắn kiểu gì? Chuyện này nàng đã canh cánh trong lòng rất lâu, nhưng lại ngại đi tìm Mộ Dung Tiêu, sợ hắn sẽ lo lắng: "Ly vương điện hạ, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?"

Nghe nàng gọi xa cách, Đông Lăng Dạ trong lòng có chút mất mát: "Tuyết Nhi, nàng gọi tên của ta đi, đừng cứ gọi Ly vương Ly vương nữa, gọi ta Dạ có được không?" Hắn đem theo ánh mắt mong chờ nhìn nàng hỏi.

Không phải chỉ là cách xưng hô thôi sao? Còn để ý như vậy? Thật là quái đản. "Dạ, có thể giúp ta điều tra một chuyện được không? Chính là đại tỷ của ta, Mộ Dung Vũ, giúp ta điều tra nguyên nhân cái chết của nàng, ta biết không thể nào là người của Tô phủ giết, ta đã xem qua thi thể, có lẽ là không chịu được khổ hình, ta muốn biết người hại chết nàng ta liệu có thù oán gì với tướng quân phủ không?"

Nếu như cái chết của Mộ Dung Vũ thật sự là vì có thù với phủ tướng quân, vậy nàng phải bảo cha cẩn thận một chút.

Đông Lăng Dạ nghe thấy nàng nói đến chuyện này, trong lòng có chút thấp thỏm, làm gì có thù oán gì chứ, vốn dĩ là kiệt tác của hắn, bảo hắn làm sao đi điều tra đây?

"Tuyết Nhi, loại bạch liên hoa như nàng ta chính là đáng chết, làm sao có thể là do báo thì được? Hơn nữa Mộ Dung tướng quân trước nay luôn là một người quang minh lỗi lạc, chính trực cởi mở, làm sao có kẻ thù được chứ."

"Bảo ngươi đi điều tra giúp ngươi cứ chối đây chối đẩy, sẽ không có nội tình gì đấy chứ?" Mộ Dung Tuyết dùng ánh mắt thăm dò đánh giá hắn.

Hắn không muốn giấu nàng, cái kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết được.

"Thật ra đại tỷ của nàng..... là do ta sai người xử lí! Mấy năm nay nàng ta mạo danh thân phận của nàng không nói, còn suốt ngày áp chế ức hiếp nàng, không đem nàng ta ngũ mã phanh thây, coi như ta đã nể mặt tướng quân phủ lắm rồi!" Hắn từng nói, nhưng kẻ từng ức hiếp nàng, phụ nàng, hắn một người cũng không bỏ qua.

Mộ Dung Tuyết ngây ra mấy giây sau mới khôi phục lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Ý của ngươi, bộ dáng thê thảm đó của nàng ta chính là kiệt tác của ngươi?"

Đông Lăng Dạ có chút nắm bắt không thông, nàng rốt cuộc là đang tức giận, hay là đang vui? Cuối cùng vẫn chỉ gật gật đầu.

Mộ Dung Tuyết nhận được đáp án chính xác, không tự chủ liền bật dậy, doạ Đông Lăng Dạ cả người giật mình, trong lòng nghĩ nha đầu này thật sự tức giận rồi?

Mộ Dung Tuyết nói ra một câu ngoài dự liệu của hắn: "Ngươi cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc đi! Có điều thật sự rất đi vào lòng người, cho ngươi một like!" Nói xong giơ ngón tay cái về phía hắn.

Đông Lăng Dạ học theo bộ dáng của nàng, giơ ngón cái lên nghi hoặc hỏi: "Like? Có ý gì?"

"Chính là ngươi rất giỏi đó! Đồ ngốc!" Nàng chẹp miệng, có chút thương cảm.

Thật muốn quay về hiện đại! Ở đây đã hơn một tháng, mặc dù có cha thương yêu mình, nhưng người hắn thực sự thương yêu chính là nữ nhi của hắn, nếu như hắn biết nữ nhi thật sự của mình đã là hồn ma nơi dị thế, khẳng định sẽ không chấp nhận người như nàng.

Ở hiện đại mặc dù nàng chỉ có một mình, nhưng rất ung dung tự tại, không giống như ở đây khắp nơi đều đầy rẫy tính toán, hành sự luôn luôn phải cẩn thận, chỉ sợ sơ hở một tí sẽ gây chuyện cho tướng quân phủ, mỗi bước đi đều thu hút con mắt của người khác.

Đông Lăng Dạ bắt gặp bộ dạng vừa nãy còn hăng hái, đột nhiên như bong bóng xì hơi của nàng, tưởng nàng thấy khó chịu, vội tiến lên ôm vào lòng, đưa nàng vào trong phòng.

Nhưng đến khi hắn ôm mới nhìn rõ khoé mắt của Mộ Dung Tuyết ửng đỏ, trong lòng bỗng hoảng. "Tuyết Nhi, sao vậy? Thân thể không dễ chịu sao?" Hắn nhớ mình rõ ràng không kiếm chuyện khiến nàng tức giận, sao lại khóc? Hay là do Mộ Dung Vũ?

"Ta không sao, chỉ là nhớ tới một số chuyện, có chút cảm khái, không cần lo lắng, thả ta xuống đi." Nàng không gãy chân, cần gì phải ôm chứ?

Thật hoài nghi gia hoả này liệu có cố ý chiếm tiện nghi của mình hay không?

"Đều đã qua, sau này mọi việc đã có ta, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Ta đặt nàng lên giường, mau nghỉ ngơi cho tốt đi!" Hắn tưởng rằng nàng đang nghĩ lại những chuyện trong quá khứ, nên đang cảm thấy uất ức.

Mộ Dung Tuyết cũng không tiếp tục nhiều lời, nàng tất nhiên sẽ không nói với hắn rằng mình đang nghĩ tới chuyện kiếp trước. Hắn nhất định sẽ cho rằng nàng lại bị ngốc, bắt đầu nói năng lung tung.

Loại chuyện này không phải người nào cũng có thể tiếp nhận được. Lúc đó đến ngay cả bản thân nàng cũng không dám tin, thì đừng nói đến người khác. Mọi người không coi nàng là kẻ điên mới lạ.

Hôm nay là ngày 26 tháng 10, sinh nhật 15 tuổi của Mộ Dung Tuyết, cũng là lễ trưởng thành của nữ tử.

Khắp tướng quân phủ từ trong ra ngoài đền tràn đầy tiếng chúc mừng.

"Song Nhi, xong chưa vậy? Ngươi trang điểm đã hơn một tiếng đồng hồ, ta sắp ngủ gật đến nơi rồi!" Trời còn chưa sáng nàng đã bị Song Nhi lôi dậy để chải tóc trang điểm, thật là đòi mạng mà, nàng còn chưa có ngủ đủ.

"Sắp rồi, sắp rồi! Tiểu thư, đây là lễ trưởng thành của người, không thể qua loa được!" Tiểu thư đúng là thiếu kiên nhẫn, những tiểu thư khác vì lễ trưởng thành này mà nửa đêm đã thức dậy để chuẩn bị, tiểu thư nhà mình thì một chút cũng không coi trọng.

Lúc Mộ Dung Tuyết sắp ngủ gật đến nơi, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh của Song Nhi: "Được rồi! Tiểu thư người mau mở mắt ra xem xem! Tiểu thư thật đẹp! Chân Nguyệt, ngươi nói xem có phải không?" Tiểu thư hôm nay nhất định sẽ khiến cả hội trường kinh ngạc.

Chân Nguyệt gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, tiểu thư vốn dĩ đã rất đẹp, người trang điểm nhẹ nhàng như vậy, càng kinh diễm lòng người!"

Hôm nay là lễ trưởng thành của Mộ Dung Tuyết, mọi người trong phòng khám đều đóng cửa nghỉ ngơi, chính vì vậy Chân Nguyệt nàng mới có thể ở đây cùng với tiểu thư.

Mộ Dung Tuyết bình thường khoan dung độ lượng, đối đãi với hạ nhân rất tôn trọng, là một chủ nhân vô cùng tốt, nên bốn người bọn nàng rất trung thành với Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết hôm nay mặc lễ phục trưởng thành được Mộ Dung Tiêu đặc biệt tìm người làm riêng cho nàng, có màu tím mà nàng thích, cổ và tay áo dùng sợi vàng dệt thành hình hoa mẫu đơn, quần được đính những bông hoa mẫu đơn rất lớn, mặc lên người nàng vô cùng có khí chất, theo như lời của Mộ Dung Tiêu thì là vô cùng cao quý.

Mộ Dung Tuyết nhìn chính mình trong gương đồng, cũng là một phen kinh diễm! Kiếp trước nàng không thích trang điểm, đây chính là lần đầu tiên, thật không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.

Song Nhi ở một bên cảm thán không thôi: "Tiểu thư hôm nay nhất định sẽ khiến cho mọi người đại khai nhãn giới!"

Mộ Dung Tuyết có chút cạn lời, nha đầu này thật khoa trương quá đi, nàng trợn trắng mắt: "Vậy không phải mắt ngươi cũng như thế sao?"

Lúc này ngoài cửa viện truyền đến âm thanh của Hạ quản gia: "Tiểu thư, người đã thu xếp thoả đáng chưa? Lão gia bảo người bây giờ đi đến đại sảnh."

"Đi lấy cho ta một quả táo để ăn trên đường, bị ngươi dày vò cả nửa ngày trời, ta còn chưa ăn sáng đâu! Đói chết ta!" Mộ Dung Tuyết đứng dậy nói với Song Nhi, xong đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày đặc biệt, tướng quân phủ cần có một nữ nhân đứng ra cùng lo liệu, dẫu sao trong kinh thành có rất nhiều quý phu nhân hôm nay theo các vị đại nhân đến, Mộ Dung Tiêu đành thả hai mẹ con Tô thị ra ngoài.

Tính cách của Mộ Dung Tương đã biết thu liễm một chút, có điều cứ nhắc tới Mộ Dung Tuyết là khuôn mặt lại tràn đầy phẫn nộ, trải qua biến cố trong thời gian này, nàng ta dường như trưởng thành ra không ít, không còn nhiều lời như trước, và vẫn luôn không rời khỏi Tô Hinh Nguyệt nửa bước.

Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết và quản gia cùng một đám người tới, đáy mắt Tô Hinh Nguyệt loé lên một tia ác độc và hoang mang như người gặp nạn, nhưng rất nhanh đã bị nàng ta che giấu đi. Mộ Dung Tuyết, hôm nay ta nhất định sẽ biến ngươi tiếp tục trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro