Ngoại truyện - Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu nghiệt thích đánh cờ – Phần 3 (còn tiếp)

"Ai đó?" Hai người vừa bước vào sân, bên trong bèn truyền ra tiếng nói lạnh lùng, giọng điệu không vui.
Nhạn Sơ biết hắn nghe thấy bước chân người lạ, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Tạ Viêm đã bước vào cửa, Nhạn Sơ bỗng cảm thấy thật nhức đầu, vội bước vào theo, vừa đóng cửa quay người lại đã thấy Tạ Viêm tự mình xem xét hoàn cảnh trong sân, nhưng cũng không đáp lời, dường như vốn không phát hiện bên trong còn có người.
"Nhạn Sơ?" Giọng nói đó càng nghiêm nghị hơn.
Nhạn Sơ bất lực, đành bước vào thấp giọng giải thích: "Hắn tên Tạ Viêm, là cháu của lão hữu Chân phu tử nhà kế bên, vừa rồi bị thương nên đến nhà chúng ta dưỡng thương." Còn về việc tại sao lại đến nhà mình dưỡng thương thì nàng nhất thời không nói rõ được.
Phụng Kỳ cũng không truy hỏi, quay người đi về phía Tạ Viêm.
Tạ Viêm không hề phát giác, cong đôi mắt hữu nghị chào hỏi hắn: "Xin chào."
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Phụng Kỳ sẽ biến đổi, trong đôi mắt trống rỗng dường như dậy lên hàn khí, hắn nhàn nhạt hỏi: "Ngươi bị thương à?"
Nhạn Sơ lập tức hiểu ý hắn, giành nói trước: "Ca ca tôi biết y thuật, Tạ cửu lang mau đến để huynh ấy xem giùm cho."
"Bị thương? Đâu có." Tạ Viêm kinh ngạc nhìn nàng, "Lẽ nào cô không nhìn ra sao? Ta lừa cô đó."
"Công tử lừa tôi làm gì?"
"Làm vậy ta mới có thể vào nhà cô ở chứ."
Nhạn Sơ á khẩu.
"Ta không hoan nghênh ngươi." Người bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
"Không sao, ta không ghét ngươi." Tạ Viêm tùy tiện đáp một tiếng, không ngó ngàng đến hắn nữa, chỉ liên tiếp vẫy tay với Nhạn Sơ, "Nào nào, chúng ta đánh một ván nữa đi."
Hai tay thò ra khỏi tay áo, một tay cầm bát cờ, bên trong có chứa cờ, cũng không biết hắn mang theo từ lúc nào.
Nhạn Sơ vừa tức lại vừa buồn cười, chừng này tuổi rồi mà nàng chưa thấy ai vô lại như vậy.
"À, quên bàn cờ rồi." Tạ Viêm phát hiện thiếu đồ, lập tức hếch gương mặt yêu mị sang nhà kế bên hét lớn, "Tiểu Thất! Tiểu Cửu!"
"Công tử có dặn dò gì nữa không?" Người hầu bên đó yếu ớt đáp lời.
"Mau ném bàn cờ sang cho ta!"
Chẳng mấy chốc, một bàn cờ bay thẳng qua tường, được Tạ Viêm nhẹ nhàng đón lấy.
Nhạn Sơ nhìn đến trợn mắt há miệng, bỗng tay bị người ta nắm lấy.
"Đánh cờ?" Người bên cạnh dường như không vui, "Nàng học đánh cờ từ lúc nào?"
Tay bị siết đến đau, từ lâu Nhạn Sơ đã phát hiện hắn có ác cảm với cờ, úp úp mở mở đáp: "Muội... muội theo Chân phủ tử học, chỉ xem chơi thôi."
"Không được đụng vào thứ đó nữa." Hắn lạnh giọng ra lệnh."
"Vậy đâu có được." Tạ Viêm bỗng thò đầu sang, "Cô ấy phải chơi cờ với ta mà."
Hắn không đoái hoài, lực trên tay càng mạnh thêm mấy phần.
Nhạn Sơ không chịu được cơn đau, nhìn gương mặt không biểu hiện kia chỉ cảm thấy uất ức, lại nhìn sang Tạ Viêm bên cạnh, càng thấy xấu hổ hơn, nàng vùng ra: "Thích đánh cờ thì có gì đâu! Huynh không nói lý lẽ!"
Trong sân lập tức im lặng.
Hai người đều cứng đờ ra, không ai lên tiếng, chỉ mỗi Tạ Viêm không để tâm, tự mình bước sang một bên ngồi xuống, buồn chán bày cờ ra, còn không biết điều mà vẫy tay với Nhạn Sơ.
Nhạn Sơ cắn môi không lên tiếng.
Phụng Kỳ bỗng buông nàng ra, quay sang Tạ Viêm: "Ta đánh cờ với ngươi."
"Được thôi." Tạ Viêm híp mắt, quả thật kéo bàn và ghế tới.
"Nhạn Sơ, báo cờ."
"Hả?" Đánh cờ với Tạ Viêm tuyệt đối là phiền phức, Nhạn Sơ không tiện chính diện vạch trần, thấp giọng đáp lời, lòng vừa chấn kinh vừa hiếu kỳ, không nhìn thấy mà đánh cờ thì phải có trí nhớ bậc nào đây! Đối phương lại là người cổ quái như Tạ Viêm, ván này rốt cuộc đánh thế nào đây? Bóng nắng nghiêng dần, kéo dài ba bóng người dưới đất, xếp chồng lên nhau.
Tiếng cờ rơi vội vã, một nhẹ một nặng, nhẹ là của Nhạn Sơ, nàng vừa báo cờ của Tạ Viêm, vừa nghe lệnh đi quân trắng.
Ván cờ này rất kỳ quái, hoàn toàn không có quy tắc, đây rõ ràng là một trò chơi, nhưng hai người đều bộ dạng nghiêm túc ngồi trước bàn cờ, người không biết nhìn vào còn tưởng là cao thủ đấu cờ.
Một người lơ đãng, ý cười sinh động yêu mị.
Một người ung dung, sóng mắt trầm tĩnh như thu thủy.
Mắt tuy mù nhưng nước cờ lại không hề sai sót, Tạ Viêm nhanh, hắn càng nhanh hơn, nước đi tương tự Tạ Viêm, hoàn toàn không có quy tắc, Nhạn Sơ gần như tay chân lúng túng. Cờ trong bàn ngày càng nhiều, thế cục ngày càng phức tạp, nhưng cờ hắn báo lại không chút sai sót, tất cả đều vây lấy quân đen, cả bàn cờ cứ như đã khắc trong lòng hắn từ lâu.
Ván cờ này rất nhanh đã kết thúc.
"Ta thắng rồi." Hắn khẽ ngả người về phía sau.
Tạ Viêm nghe vậy hơi ngẩn ra, nghiêng người nhìn kĩ thế cục trong bàn.
"Ai da, là đại nhạn!" Nhạn Sơ kêu nhỏ một tiếng, khi phản ứng lại được mặt bất giác nóng lên, liếc nhìn người bên cạnh.
Cờ trắng trong bàn hiển nhiên xếp thành một con đại nhạn tung cánh sắp bay, có mấy nơi quân trắng lại cắt đường của quân đen, để lại nửa đóa hoa đen chưa hoàn thành.
Tạ Viêm gõ gõ trán: "Lại đi lại đi!"
Ván cờ mới mở ra, thế trận đã có biến hóa, Tạ Viêm vẫn đặt cờ không hề suy nghĩ, vô cùng tùy tiện, nhưng Nhạn Sơ nhìn ra được, mỗi quân của hắn đều đang cản đường quân trắng, ý đồ đánh tan đối phương, không để hình vẽ hoàn thành.
Ván này kết thúc chỉ chậm hơn ván trước chừng một tuần trà. Đại nhạn trong bàn thành hình, Nhạn Sơ không nhịn được cười thấp một tiếng...
Bạch nhạn chao nghiêng, tư thế nhàn nhã, quân đen trên cánh như những sợi lông đen điểm xuyết, vô cùng sinh động.
Tạ Viêm giật giật tóc: "Lại đi."
Tịch dương ngả về Tây, trăng sáng mọc từ phía Đông. Giá gỗ trong sân đã treo hai ngọn đèn lồng, ánh đèn đong đưa theo gió, chiếu lên bàn cờ hai màu trắng đen rõ ràng.
Mấy ván liên tục, trong bàn vẫn có hình bạch nhạn, có khi tung cánh, có khi chạm xuống nước, có khi ngủ say.
Rèm mi dài ẩn giấu sự sắc bén, nước cờ của Tạ Viêm ngày càng chậm, trong bàn hình thành cục diện quân đen bức ép quân trắng, Nhạn Sơ thầm kinh ngạc, đôi lúc lại đưa mắt liếc nhìn hắn, tuy ván cờ này trông như không hề có quy tắc, nhưng mỗi nước đều vô cùng tuyệt diệu, có thể kịp thời cắt đường quân trắng, người bình thường tuyệt đối không thể làm được, xem ra thiếu niên quái gở này cũng có bản lĩnh thật sự, hắn không đi theo quy tắc, chỉ coi cờ như một đồ vật để làm loạn, lấy việc trêu chọc người khác làm niềm vui, nào ngờ hôm nay gặp phải địch thủ, bị trêu đùa ngược lại, đây chắc là lần đầu tiên trong đời hắn.
Bỗng Tạ Viêm ngước mắt ném cho Nhạn Sơ một cái nhìn yêu mị.
Nhạn Sơ nghẹn lời, âm thầm thu hồi tầm mắt.
Ván này đánh rất lâu, mất hết hai canh giờ, bên ngoài vang lên tiếng trống canh, Nhạn Sơ theo chỉ thị đặt quân trắng cuối cùng, thấy đại nhạn lại thành hình, cuối cùng cũng thở phào, cười hỏi: "Còn đánh nữa không?"
Tạ Viêm khổ sở nhẹ vuốt quân cờ không đáp.
Lần này Phụng Kỳ lên tiếng trước: "Lại đi."
Tạ Viêm híp mắt nhìn hắn, lười nhác đứng dậy nói: "Hôm nay mệt rồi, không đánh nữa."
"Lại đi." Phụng Kỳ chủ động thu dọn bàn cờ, dặn dò Nhạn Sơ, "Đi thu xếp đi, để Tạ cửu lang chung phòng với ta, đêm nay bọn ta có thể thắp nến tiếp tục chiến."
Nhạn Sơ hiểu ý, đáp lời rồi bước vào nhà.
"Ai da!" Tạ Viêm vỗ trán, "Ta quên là còn có việc, về chỗ Chân lão đầu đã."
Nhạn Sơ nhịn cười giữ lại: "Đêm khuya rồi, Tạ cửu lang vẫn nên nghỉ ngơi ở đây thì hơn."
Còn chưa dứt lời thì người đã không thấy đâu.
Nhạn Sơ ôm bàn người nghiêng ngả.
Bỗng giọng Tạ Viêm lại vang lên trên đầu.
"Mỹ nhân nhạn ơi." Thiếu niên yêu mị ôm gối ngồi trên tường, từ trên cao nhìn xuống cười với nàng, "Đừng tưởng như vậy là dọa ta chạy mất nhé, ta sẽ lại tìm cô đó."
Nhạn Sơ vội thu lại ý cười, kỳ quái hỏi: "Công tử tìm tôi làm gì?"
"Chỉ biết là mình phải tìm gì đó, có khi là người, có khi lại là vật." Tạ Viêm nhìn lên trời, vẻ mặt có vài phần nghiêm túc, "Ta nhìn thấy cô bèn cảm thấy đó chính là cô."
Làm gì có đạo lý cổ quái như vậy chứ! Ai mà tin! Nhạn Sơ nghe mà bực mình, đanh mặt nói: "Tôi không chơi cờ với công tử đâu, công tử đi tìm người thích chơi cờ đi."
"Sai rồi, ta ghét người chơi cờ, bởi vậy mới chọc tức họ thôi." Tạ Viêm giương cằm về phía Phụng Kỳ nói, "Ca ca này của cô bụng đầy quỷ kế, bày trò ức hiếp ta, ta không thích hắn."
Nhạn Sơ nghẹn lời.
"Hắn nhất định không cho cô đi tìm ta nữa." Tạ Viêm bỗng cúi người nói, "Chi bằng như vậy, chờ lúc hắn không có nhà, cô đặt chậu hoa lên tường, ta thấy hoa sẽ đến tìm cô."
Đây rõ ràng là công khai yêu cầu lén lút hẹn hò mà! Nhạn Sơ bất giác nhớ lại câu chuyện của tiên sinh kể chuyện sách, mặt đỏ bừng, trợn mắt há miệng.
Tạ Viêm cười lớn, cuối cùng lắc người biến mất.
"Đồ điên!" Một lúc sau Nhạn Sơ mới sực tỉnh, thấp giọng mắng một tiếng, rồi lại không nhịn được mà che miệng cười, người này tuy vô lại nhưng cũng có vài phần ngây thơ đáng yêu.
Bỗng nghĩ đến một việc, nàng hoảng hốt kêu lên: "Ai da, còn chưa dọn thuốc nữa!"
Trong lúc quay đi, bỗng thấy một người vẫn ngồi trước bàn cờ, mái tóc bạc trắng dưới ánh đèn, gương mặt vô cùng hoàn mỹ, ngón tay thon dài bóp chặt một quân cờ.
Nhạn Sơ rất hối hận, biết trước đó mình cãi lời đã làm tổn thương hắn. Năm xưa nàng không nơi nương tựa, chính hắn đã thu nhận nàng, bao nhiêu năm nay hai người nương tựa lẫn nhau, chuyện hắn không cho nàng làm nhất định là muốn tốt cho nàng.
Nhưng hắn cũng không nên đối với nàng như vậy trước mặt Tạ Viêm chứ!
Cũng may Nhạn Sơ tính tình thẳng thắn, không hề giận dỗi, nàng bước sang lay vai hắn: "Phụng Kỳ ca ca, không phải muội cố ý nói vậy đâu..."
"Nàng thích đánh cờ?"
Nhạn Sơ vội nói: "Lúc trước rảnh rỗi nên theo Chân phu tử một chút, sau này muội không đụng vào nó nữa đâu."
Hắn thở dài, sau đó vứt cờ vào trong bát: "Chỉ sợ quen với cảm giác cầm cờ rồi thì sẽ bị cờ làm tổn thương."
"Chơi thôi mà, làm sao tổn thương đến ai được?" Nhạn Sơ cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt bội phục nói, "Thì ra kỳ nghệ của huynh cao minh như vậy, Phụng Kỳ ca ca thật lợi hại!"
Nghe thấy câu này, đôi mắt trống rống dường như lóe lên ánh sáng dịu dàng.
Tâm kết khó giải, không ngờ lại quên mất quân cờ trong tay cũng chỉ là quân cờ bình thường mà thôi.
Hắn cười nhẹ, nắm ngược lại tay nàng: "Nàng thích sao?"
Câu này dường như có nghĩa khác, Nhạn Sơ không biết đáp thế nào, vội chuyển chủ đề: "Huynh lợi hại như vậy, chuyện gì cũng biết, rốt cuộc huynh là người thế nào?"
Hắn kéo nàng vào lòng, mặt không đổi sắc nói: "Ta là hồ tiên đến báo ơn."
Vòng tay dường như có hương thầm, Nhạn Sơ bỗng nhớ lại trước đây hắn từng nói "cưới làm thê tử để báo ơn", tim bỗng đập thình thịch, vội hất tay hắn ra: "Tạ cửu lang hắn..."
Hắn bỗng buông nàng ra: "Tạ cửu lang à, nếu nàng thích chơi với hắn thì đi đi, không còn sớm nữa, phải đi nghỉ rồi."
"Muội đi nấu nước." Nhạn Sơ thở phào, sờ lên gương mặt nóng hổi, may là hắn không nhìn thấy, nàng quay người đi nhanh vào phòng.
Trong sân, hắn chắp tay nhìn về Chân gia kế bên, thần sắc không rõ: "Sau khi chuyển thế vẫn còn nhớ sao?"
Hơi sương càng nặng, trong phòng truyền đến tiếng gọi của Nhạn Sơ.
Hắn thu lại tầm mắt, cất bước vào phòng.

——
Hix, mình chỉ tìm được đến đây thui, còn đoạn cuối khi nào tìm ra mình sẽ dịch tiếp nhé, các bạn thông cảm nha ~T__T~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro