Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Ngọc Kiều nghe nói chàng muốn đua ngựa, hứng thú dạt dào, vội hỏi: "Được, chuyện gì?"

Chàng thấp giọng nói một câu bên tai nàng, mặt nàng đỏ lên, tay đánh vào ngực chàng, cắn răng nói: "Sao chàng hư hỏng vậy? Chỗ này, chỗ này..."

Chàng bắt được tay nàng, chế nhạo nói: "Là sợ không thắng được?"

Nam nhân lộ ra thần sắc nghịch ngợm, khiêu khích nàng.

Nàng rút tay ra rên một tiếng, phóng người lên ngựa, sắc mặt ngưng trọng, cưỡi ngựa là sở trường của nàng, ngay cả phụ thân cũng khen, tỷ thí với Tư Đồ Tu, nàng có chút hưng phấn, bây giờ chàng không biết xấu hổ còn bỏ thêm tiền đặt cược, lòng háo thắng của nàng càng mạnh hơn, so thì so.

Thấy nàng thật sự đồng ý, ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi có phong phạm nam nhân, Tư Đồ Tu cười rộ lên, đặt ngón tay ở giữa môi huýt sáo một cái, một con tuấn mã màu trắng từ xa bốn vó tung bay chạy tới.

Chàng nhảy lên, chỉ vào cánh rừng xa xa nói: "Người nào tới trước người đó thắng."

"Được." Bùi Ngọc Kiều nói với Mã Nghị, "Ngươi tới phát lệnh."

Nàng nắm chặc dây cương.

Mã Nghị ra lệnh một tiếng, bảo mã xông thẳng tới, nhanh hơn con ngựa của Tư Đồ Tu. Nàng mừng thầm, thấp giọng nói với con ngựa: "Thắng, mày muốn ăn cái gì cũng được, mỗi ngày để cho mày ở hậu viện chạy mười vòng chơi, thế nào, mau mau, mau nữa chút."

Miệng lẩm bẩm, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng Tư Đồ Tu ở sau lưng nàng, nghe vậy buồn cười, tay buông lỏng một chút, chỉ là trong nháy mắt, nàng lại kéo ra một khoảng cách.

Chàng toàn lực truy kích.

Người ngựa hợp nhất, thân thể hơi khom, thân thể nối liền ngựa, nói cho nó biết chạy thế nào, lựa chọn con đường gần hơn, làm sao chọn nơi bằng phẳng đặt chân.

Hai con ngựa một trước một sau, cuối cùng Bùi Ngọc Kiều đến trước, nàng không thể tin được, quay đầu nhìn Tư Đồ Tu, thấy dáng vẻ chịu thua của chàng, nàng lớn tiếng hoan hô lên, "Ta thắng, ta thắng chàng rồi."

Trong lòng nàng, Tư Đồ Tu là người rất ưu tú, không ngờ có lúc nàng thắng được chàng, nhìn nàng háo hức như đứa trẻ, chàng ruổi ngựa đi qua, ôm nàng lên lưng ngựa của mình, cười nói: "Đúng vậy, nàng thắng, vui vẻ sao?"

Nàng dùng sức gật đầu, vẻ mặt tươi cười, nhiều năm rong ruổi trên lưng ngựa, lại còn là ngựa tốt, muốn thua cũng khó, là chàng cố ý thua, chỉ vì nụ cười của mỹ nhân, nhưng cái nên được vẫn không thể thiếu, chàng quát nhẹ tiếng, con ngựa theo cánh rừng từ từ đi vào.

Không biết bao lâu hai người mới ra ngoài, chàng thần thanh khí sảng, nàng xấu hổ, nói cái gì thua thắng, thì ra nam nhân nói chuyện là không thể tin. Nàng thua thì nàng phải làm theo cá cược, nàng thắng lại muốn nàng làm chàng thoải mái, nhìn yên con ngựa kia, lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, nàng cưỡi ngựa chạy đi.

Hai người chơi một ngày rồi trở lại kinh thành, vừa đi vào cửa lớn vương phủ, có tùy tùng nhỏ giọng nói với Tư Đồ Tu, "Hôm nay Hoài vương lại vào cung rồi."

Đuôi lông mày chàng nhướng lên.

Ban đầu dụ Tư Đồ Cảnh đi Hoài Hương Các là vì muốn biết là kết quả gì, bây giờ có lẽ hắn đã biết, hắn sẽ làm gì đây? Từ nay về sau đồng tâm đồng ý với Hứa tiệp dư, hay là...

Mắt chàng trầm xuống, trực tiếp vào phòng.

Bầu trời không tốt, tới chạng vạng lại bắt đầu mưa, trong khoảng thời gian này Tư Đồ Cảnh phải chịu dằn vặt, cũng chẳng biết tại sao, luôn muốn gặp Hinh nhi, nhất là lúc ngồi trong thư phòng, có trở không cần mặt mũi thủ dâm một cái. Trong lòng hắn sợ hãi, nhưng lại không khống chế được, hôm nay thậm chí còn mượn cớ vào cung, đi thẳng đến Hoài Hương Các.

Hinh nhi nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, sợ đến sắc mặt đột biến, che mặt xoay người sang chỗ khác nói: "Vương gia, xin ngài đi, chỗ nô tỳ không phải chỗ ngài nên tới."

Hắn nhìn nàng ta chằm chằm, ở giữa ban ngày, nàng ta không còn đẹp đến kinh người, vậy tại sao hắn cứ quỷ thần xui khiến luôn nhớ nàng ta? Tựa như càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này chóp mũi ngửi được một mùi thơm, nhàn nhạt thấm vào ruột gan, làm cho toàn thân hắn khó chịu, chợt đi tới một tay ôm lấy nàng ta, ép hỏi: "Ngươi hãy thành thật nói, có phải ngươi hạ độc ta?"

Hắn tự biết tình cảm của hắn đối với Viên Diệu Huệ là thật, hắn thật sự không tin mình là một người như vậy.

Toàn thân Hinh nhi run lên, lại không chịu nhả một chữ.

Cách gần đó, trong lòng hắn càng khó chịu hơn, hắn nhịn không được hôn lên mặt nàng ta một cái, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ không đúng? Không phải, làm sao được, ta và ngươi vốn không quen biết."

Cung nhân thấy thế vội vàng đi bẩm báo, Hứa tiệp dư hoảng sợ, không quan tâm mưa mà mang luôn giày thêu đi ra ngoài, tới Hoài Hương Các, lòng bàn chân đã thấm nước, toát ra một luồng hơi lạnh.

"Mau buông tay, Cảnh nhi!" Mắt thấy nhi tử mình còn ôm Hinh nhi, Hứa tiệp dư giật mình, thật sự không ngờ hắn bị đầu độc, rõ ràng chỉ có gặp một lần, trong vương phủ sẽ không tiếp xúc đến mị hương, làm sao có thể mê mẫn như thế? Theo lý thuyết, Tư Đồ Tu như thế mới đúng, nhưng chàng chưa từng vào cung.

Nghe giọng nói mẫu thân, Tư Đồ Cảnh lại lấy lại tinh thần, vội vàng buông tay ra, sắc mặt đỏ bừng, Hinh nhi vội vã né đi ra ngoài.

Hứa tiệp dư có chuyện nói, phân phó mọi người lui.

"Nương..." Trong cung không nên nói chuyện này, nhưng bây giờ hắn bàng hoàng bất lực, lộ ra mềm yếu, giống như từng tiểu tử từng theo ở bên người bà ta, "Là hài nhi sai, con không nên tới, nhưng mà con nhịn không được, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hinh nhi là yêu nữ?"

Thật là trúng độc! Hứa tiệp dư phiền muộn, người nên đến không đến, người không nên đến lại đến, còn là nhi tử ruột thịt của bà ta, bà ta từ từ ngồi lên ghế, có loại cảm giác tiền mất tật mang, nhưng ở giờ phút quan trọng này, bà ta không thể lừa gạt nữa, không thể làm nhi tử thống khổ, nó là đứa trẻ tốt.

"Là do con ngửi được mùi hương trên người nàng ta, là hương dụ dỗ nam nhân."

Tư Đồ Cảnh hoảng hốt, "Ngài sớm biết?" Hắn chợt nhớ tới ngày đó ở bên ngoài cửa cung nghe được đối thoại, nói Hứa tiệp dư có ý đồ gì đó, lúc đó không rõ ràng, bây giờ nghe bà ta thừa nhận, hắn nổi lên lòng nghi ngờ, "Làm sao sẽ có nữ nhân như vậy trong cung? Nương cần nàng ta làm gì?"

Hứa tiệp dư không đáp, thản nhiên nói: "Cái này có cach giải, chỉ cần con không vào cung..." Bà ta nói từng chữ, bỗng dò hỏi, "Gần đây con có tiếp xúc với hương gì không? Theo lý thuyết là không có chuyện như vậy."

"Hương?" Tư Đồ Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu lóe lên, chợt nhìn về phía Hứa tiệp dư, "Có một con nai gỗ, là từ cung nương đưa tới."

"Sao ở trong tay con?" Hứa tiệp dư trợn tròn mắt.

"Bởi vì Hi nhi có ngựa gỗ, đúng lúc thất đệ, thất đệ muội tặng đồ tới, tiện thể gửi luôn..." Hắn ngừng nói, không thể tin đươc mà nhìn Hứa tiệp dư, giọng nói có chút khô khốc, "Nương định đưa cho thất đệ?" Khó trách hắn chưa thấy cung nhân đó mà Tư Đồ Tu lại thấy được.

Là bà ta cố ý dùng cung nhân mê hoặc Tư Đồ Tu!

Vì sao?

Bọn họ thân như mẫu tử, vì sao phải đối xử như thế với Tư Đồ Tu?

Khuôn mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, khiếp sợ, tay chộp vào thành ghế, đổ ra mồ hôi lạnh, hắn suýt chút nữa bị mình mẫu thân ruột hại!

Đây là chuyện hắn chưa bao giờ, đánh chết cũng nghĩ tới sẽ xảy ra.

Lúc đầu Hứa tiệp dư còn chút hoang mang, nhưng rất nhanh thì cười nói: "Con nói nhăng gì đấy? Sao ta lại hại Tu nhi? Cung nhân đó có tác dụng riêng, ai bảo con không cẩn thận..."

Tư Đồ Cảnh cắt ngang, trầm giọng nói: "Nương tặng quà là không có tư tâm? Vậy nhuộm mị hương làm gì? Nếu không thì sẽ không còn mùi hương tới bây giờ, nếu thất đệ ngửi được thì sợ rằng giống con bây giờ."

Thực sự là người định không bằng trời định, Hứa tiệp dư bị nhi tử ép hỏi, sắc mặt thoáng trắng bệch, cắn răng nói: "Con không nhìn ra Tu nhi không còn giống trước? Tình cảnh của con bây giờ, nó có đưa tay ra giúp đỡ? Lúc Hứa gia chúng ta xuống dốc, nó lại làm cái gì? Khoanh tay đứng nhìn. Ha hả, đáng ra nó phải cầu xin cho Hứa gia, chộp lại Tư Đồ Dập, nếu là trước đây, cái gì nó không thể làm cho con? Ta cho con biết, nó đã thay lòng."

Tư Đồ Cảnh ngây ra như phỗng.

Nhìn mẫu thân ruột thịt lộ ra ánh mặt độc ác, trong thoáng chốc, dường như hắn không quen biết bà ta, ở trong lòng hắn, Hứa tiệp dư coi Tư Đồ Tu như con ruột, ngay cả hắn cũng từng ghen tị. Nhưng bây giờ, bà ta muốn dùng loại biện pháp bẩn thỉu này khống chế Tư Đồ Tu.

Nửa ngày nói không ra lời.

Hứa tiệp dư hòa hoãn sắc mặt, ôn nhu nói: "Ta không muốn hại hắn, mị hương này không có hại cho thân thể, ta chỉ là hy vọng Tu nhi có thể một lần nữa trở lại bên cạnh chúng ta, giúp đỡ con như trước đây. Chẳng phải các con là huynh đệ sao?"

"Lấy huynh đệ lót đường?" Tư Đồ Cảnh nhảy dựng lên, "Con tuyệt đối sẽ không đi hại hắn, hơn nữa hắn vẫn luôn tốt với con. Hứa gia không xong, phụ hoàng không tin tưởng chúng ta, hắn có thể làm cái gì? Hắn xưa nay đắc tội người, không phải người khéo léo."

"Cảnh nhi, chẳng lẽ con muốn nó leo lên thái tử vị sao?" Hứa tiệp dư nói, "Con muốn ở sau lưng nó? Chờ nó đi được càng cao, con nhìn lên nó, phủ phục ở trước mặt nó, con nguyện ý hay sao? Con đừng quên tâm nguyện của mình." Bà ta đứng lên, đi tới trước mặt Tư Đồ Cảnh, đưa tay đặt ở đầu vai hắn, nhẹ giọng nói, "Con coi nó là đệ đệ, tương lai con lên ngôi cửu ngũ, vẫn có thể bồi dưỡng nó, làm cho nó dưới một người trên vạn người, có cái gì không thể? Ta chưa từng bảo con không tốt với nó, ta giáo dục con như vậy, chẳng lẽ không đúng?"

Quả thực như vậy, cho nên khi bé Tư Đồ Tu bị người ức hiếp, hắn luôn thay chàng ra mặt, không ngừng giúp chàng, tất cả là do Hứa tiệp dư giáo dục.

Nhưng mấy câu nói hôm nay của bà ta đã hoàn toàn lật đổ cái nhìn của hắn, mặc kệ bà ta nói như thế nào thì hắn cũng hiểu rõ, là bà ta đang lợi dụng Tư Đồ Tu.

Hắn trầm mặc không nói.

Hứa tiệp dư nói: "Mị hương trên người con, đi một chuyến tới Bạch Vân Quan, tìm Thanh Hà chân nhân là giải được, đừng lo lắng, cũng đừng thường tới trong cung."

Hắn cắn môi một cái, không nói một câu, xoay người đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, Hứa tiệp dư ngã ngồi trên ghế, hình ảnh người mẫu thân như bà ta, ở trong lòng Tư Đồ Cảnh, tất nhiên là không còn trọn vẹn như cũ rồi.

Dù sao, bà ta vẫn luôn xây dựng hình tượng hiền lành.

Nếu như có thể thì bà ta tuyệt đối không muốn để cho nhi tử thấy một mặt này.

Trời mưa lớn hơn, Tư Đồ Cảnh ngồi trong xe ngựa, nhìn qua cửa sổ xe, cửa lớn Sở vương phủ ở xa xa, nhớ tới Tư Đồ Tu lúc còn bé, đi theo phía sau hắn, hai người cùng nhau luyện võ, cùng nhau học bài, cùng nhau nghe phụ hoàng giáo huấn, cũng có cùng nhau bị phạt quỳ lúc gây họa.

Mấy năm nay, bởi vì vì sự thông tuệ của chàng nên người làm ca ca như hắn chiếm không ít chỗ tốt, hắn luôn cảm thấy Tư Đồ Tu là hắn, hắn là Tư Đồ Tu, nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu rõ, không giống nhau. Cái vị trí kia, hai người có thể ngồi chung sao? Quyết không thể.

Nhưng bởi vì như vậy mà hắn phải vứt bỏ phần cảm tình này sao?

Vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời, lần đầu tiên bày ở trước mặt của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro