Chương 149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến việc phải xa chàng thật lâu, Bùi Ngọc Kiều không nỡ tiếp tục giận dỗi, trong lòng cảm thấy rối bời, tinh thần hơi sa sút.

Tư Đồ Tu buông nhi tử ra, ôm nàng vào ngực: "Lần này ta đi đã quen cửa quen nẻo, cố gắng hơn ba tháng thì có thể trở về." Bởi vì đã trải qua một lần, thủ đoạn của quân địch chàng đều biết nên dễ dàng hốt thuốc đúng bệnh, chàng để đầu nàng dán vào ngực mình: "Cho nên nàng không cần lo lắng, không được suy nghĩ lung tung, an tâm dưỡng thai."

Nàng gật gật đầu, vòng tay ôm cổ chàng, cọ gò má mình vào gò má chàng.

Da thịt trơn mềm ấm áp như đậu hũ, chàng cười nói: "Không giận nữa?"

Thật ra đã sớm không còn giận, chỉ là khi nhìn thấy cái người xấu xa này, nàng không nhịn được muốn đối nghịch với chàng mà thôi, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt chàng nói: "Chàng phải cam đoan không được để mình bị thương."

"Ta cam đoan." Chàng cúi đầu xuống hôn môi nàng.

Hôn từ bên trái cho đến khóe môi bên phải, vô cùng ôn nhu, các nha hoàn đã sớm tránh đi, hai cánh tay của Hi nhi đặt trên đùi nàng rồi trèo lên trên. Tư Đồ Tu vừa mới mút được chiếc lưỡi thơm tho thì phát hiện một cái đầu nhỏ chui vào giữa hai người, mắt to lóe sáng nhìn bọn họ chằm chằm.

Bùi Ngọc Kiều cười ôm Hi nhi vào lòng.

Tư Đồ Tu nhíu mày, bất quá nghĩ đến hôn Bùi Ngọc Kiều sẽ làm thân thể nóng lên, hiện giờ thân thể nàng không thể làm gì đành phải nhịn dục niệm xuống, chàng nghiêm mặt nói chuyện với nhi tử: "Vi phụ phải đi xa nhà, con ở nhà đừng gây chuyện, biết chưa? Nếu không coi chừng bản vương sẽ phạt con."

Bùi Ngọc Kiều cười nhạo nói: "Con nhỏ như vậy, có thể gây chuyện gì chứ?"

"Con có thể gây nhiều chuyện nữa đấy, quấn lấy nàng làm nàng mệt mỏi, bây giờ nàng là phụ nữ có mang, sức khỏe sẽ không bằng trước kia. . ."

Bùi Ngọc Kiều liếc xéo chàng một cái, khẽ nói: "Cũng không biết chàng và con thì người nào thích quấn người hơn!"

Vậy mà đi so sánh chàng với nhi tử, mặt Tư Đồ Tu hơi nóng lên: "Một ngày bản vương quấn bao nhiêu thời gian chứ?" Chàng cắn răng vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trọn trịa của nàng: "Chờ ta từ Hạc Thành trở về, sẽ cho nàng biết cái gì mới gọi là chân chính quấn người, lúc đó đã đượ năm tháng đi."

Năm tháng thì cái gì cũng có thể làm.

Bùi Ngọc Kiều xấu hổ mắng chàng một tiếng.

Đến ngày mười chín tháng chín, chàng vào cung chào từ biệt rồi trở về tạm biệt nàng, sau đó dẫn binh đi Hạc Thành, Bùi Ngọc Kiều ôm Hi nhi tiễn chàng tới cửa.

Gió thu cuốn quanh lá rụng, xoay tròn trên mặt đất, trời xanh nơi xa ngay cả một đám mây cũng không có, nàng ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt anh tuấn của chàng, ưu sầu nói: "Đưa quân ngàn dặm cũng phải đến lúc tạm biệt, nếu không thì thiếp đưa chàng đến cổng thành, chỗ này chỉ mới có mấy bước."

Chàng cười nói: "Cuối cùng cũng phải tạm biệt, vậy thì tiễn bao xa đều như nhau thôi." Chàng đưa tay khẽ vuốt gò má nàng: "Đừng trưng ra cái vẻ mặt khổ qua này, giống như bản vương phải chết vậy, không phải đã nói? Chắc chắn sẽ sớm trở về sao, mau cười một cái đi."

Nàng miễn cưỡng nhếch miệng một cái, lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Chàng cúi đầu hôn nàng, ngửi ngửi mùi thơm ngát trên tóc nàng, nói: "Ta đi rồi, nàng phải cẩn thận một chút."

Ánh mắt của nàng nổi lên sương mù: "Vương gia cũng phải bảo trọng." Cầm bàn tay nhỏ của Hi nhi vẫy vẫy: "Mau gọi cha đi, lần sau gặp lại, phải đến mấy tháng nữa đó."

Hi nhi cũng cảm giác được bầu không khí không giống thường ngày, nhẹ giọng kêu lên cha.

Đợi đến khi bóng lưng chàng biến mất, nàng mới khóc lên, nhỏ giọng khóc nức nở, nói với Hi nhi: "Cha con đi rồi, làm sao bây giờ, bây giờ chỉ còn lại con bên cạnh nương." Lại nghĩ tới thai nhi trong bụng: "Còn có đệ đệ của con, nhưng nó còn quá nhỏ, phải hơn nửa năm mới có thể chào đời."

Đinh hương khuyên nhủ: "Nương nương đừng khóc, vương gia đương nhiên sẽ không sao."

Hi nhi nghe, đưa tay lau nước mắt cho nương, lắc đầu nói: "Nương, không khóc."

Nàng lại cười, bắt lấy bàn tay nhỏ của Hi nhi hôn hôn: "Thật ngoan."

Nàng ôm nhóc trở về phòng.

Đinh hương sợ nàng ở trong phủ sẽ thấy hiu quạnh bèn hỏi: "Nếu không thì, nương nương đến Bùi gia ở đi?"

"Không đi, ta ở vương phủ chờ hắn." Bùi Ngọc Kiều lập tức từ chối, nghĩ thầm nàng đã không còn nhát gan như trước kia, chàng không ở trong phủ, nàng cũng có thể làm tốt vị trí Vương phi, nàng nói: "Nếu ta cảm thấy cô quạnh, sẽ mời phụ thân, muội muội tới chơi, không cần phải đến nhà mẹ đẻ."

Đinh hương không nhắc lại nữa.

Tư Đồ Tu đi Hạc Thành, trong kinh thành chỉ còn lại hai vị vương gia Tư Đồ Dụ và Tư Đồ Dập quản lý mọi việc, đám đại thần liên tục đề nghị lập Thái tử, tấu chương chất thành một đống, hi vọng Tư Đồ Hằng Thành có thể sớm định ra Thái tử, để trên dưới Hoa quốc đều an tâm. Ngày hôm đó Tư Đồ Hằng Thành nhìn qua tấu chương lại cảm thấy vô cùng phiền não, bỗng nhiên ném tấu chương ném xuống đất, trách mắng: "Một đám người này càng ngày càng đắc ý, còn muốn quản việc nhà của trẫm!"

Có đôi khi ông áp chế xuống, chưa được một khoảng thời gian, lại nhắc đế chuyện cũ, chuyện này tựa như bệnh tật vậy, lặp đi lặp lại.

Thái giám cầm bút Ngũ Nghiệp vội nói: "Hoàng Thượng không được nóng giận, thân thể quan trọng hơn."

Tư Đồ Hằng Thành thở hổn hển mấy cái, cầm nước trà trên bàn uống.

Sau khi bình tĩnh trở lại, thật ra trong lòng ông cũng biết, đã đến lúc phải lập Thái tử, dù sao mấy đứa con trai này, nhỏ nhất cũng chỉ mới hai mươi mốt, vả lại tuổi tác của ông đã cao, dựa theo tuổi thọ của các đời Hoàng thượng, có thể vượt qua năm mươi tuổi có thể đếm được trên hai bàn tay, mà ông năm nay đã được năm mươi ba rồi.

Thân thể ngày càng suy yếu, ông còn hiểu rõ hơn so với ai khác.

Nhưng rốt cuộc nên lập ai đây? Tư Đồ Hằng Thành hơi do dự, tiện tay lật tấu chương ra nhìn, lúc này lại có người vạch tội Liễu An Tài lạm dụng chức quyền, ông nhíu mày, cái Liễu An Tài này trước kia từng phạm sai lầm, nên bị giáng chức, là ông nhớ đến tình cũ nên đề bạt cho hắn đến kinh thành đảm nhiệm Binh bộ viên ngoại lang, chẳng lẽ hắn lại giẫm lên vết xe đổ một lần nữa?

Tư Đồ Hằng Thành nghĩ đến tâm tình không tốt, đó là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, tên Liễu An Tài này không biết đội ơn mà còn oán hận, liền ra lệnh cho Hạ phương bình đi điều tra.

Lúc này Liễu An Tài vẫn chưa biết gì, ở Hoài Hương lâu uống rượu với Tư Đồ Dập.

Bởi vì lúc còn trẻ đã được Tư Đồ Hằng Thành trọng dụng, từng một thời quyền khuynh, mà Tư Đồ Dập lại thích kết giao với dạng người này, nên cũng thân với Liễu An Tài, sau này Liễu An Tài bị giáng chức đến Giang Nam, chưa từng mất liên lạc với Tư Đồ Dập, lần này đến kinh thành, hai người trùng phùng, không tránh khỏi sẽ âm thầm gặp nhau.

Uống đến hơi say, Liễu An Tài híp mắt nói: "Bây giờ theo ta thấy, Tam vương gia ngài nhất định sắp có vận may, hơn phân nửa quan viên trong triều đều hướng về ngài, chắc hẳn Hoàng Thượng sẽ biết làm thế nào. . ."

Nói đến chuyện này, Tư Đồ Dập vội vàng chen lời nói: "Liễu đại nhân ngài say rồi a, nên trở về nghỉ ngơi thôi, lần sau đến lượt ta mời ông uống rượu."

Nói xong hắn đứng dậy.

Nhìn hắn cẩn thận như vậy, Liễu An Tài vụng trộm buồn cười, bất quá chỉ giả bộ cho người ta nhìn thôi, nhắc đến đoạt trái tim người khác, Tư Đồ Dập không thể so với trái tim nhỏ của Nhậm Hà vương gia, thậm chí có thể nói, còn có thể xếp hàng thứ nhất, bằng không thì sao phải bài mưu tính kế? Lần này, những đại thần kia thỉnh cầu Hoàng Thượng lập Thái tử, e rằng sau lưng không thể những người người có quan hệ với Nhạc gia Tiết gia cua hắn. Nhưng ông cũng không nói ra, cười nắm bả vai Tư Đồ Dập nói: "Ung vương nhất định là còn hi vọng, ngài phải cẩn thận Sở Vương điện hạ."

Kỳ thật không cần ông nói, Tư Đồ Dập cũng hiểu rõ, người trụ vững đến bây giờ là ai, hẳn là Tư Đồ Tu rồi.

Bây giờ đệ ấy lại đi Hạc Thành, nếu như khải hoàn trở về sẽ lập được công lớn!

Đệ ấy lại có Bùi gia là hậu thuẫn vững chắc, hắn cau mày, đầy bụng tâm tư rời khỏi tửu lâu, lúc trở lại vương phủ, Tiết Quý Lan đến chào đón liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, tức giận nói: "Vương gia lại đi uống rượu? Với ai đây?"

"Liễu đại nhân, sau khi trở về liền hẹn ta, ta đã từ chối hai lần, không thể cự tuyệt được."

Tiết Quý Lan biết là Liễu An Tài, sắc mặt liền biến đổi, nói khẽ: "Phụ thân nói, mặc dù Liễu An Tài này tài hoa hơn người, nhưng mà làm người rất gian xảo, vương gia chàng. . ."

"Ta đương nhiên biết rồi, chỉ là lúc trước từng kết giao, cũng không thể ân đoạn nghĩa tuyệt được?" Tư Đồ Dập cởi ngoại bào, đặt trên bàn trà dài: "Với lại, lúc trước ông ta làm Lại Bộ Tả Thị Lang, ta thiếu hắn một cái nhân tình, không thể cự tuyệt được."

Hắn chính là như thế, dễ dàng mềm lòng, Tiết Quý Lan thở dài: "Lần này đã đáp ứng, vậy lần sau không cần để ý tới nữa."

Hắn gật gật đầu, đi xem tiểu nhi tử Tư Đồ Chiêu đang ngủ, hài tử mấy tháng ngày thường trắng trẻo mập mập, không biết có phải đang mơ thấy mình được bú sữa mẹ hay không, mà miệng nhỏ nút nút, nhìn thấy con liền nhớ tới Tư Đồ Quỳnh chỉ nhỏ hơn Tư Đồ Chiêu mấy ngày tuổi, hắn dặn dò: "Nàng rảnh rỗi thì đi xem Ngũ đệ muội một chút, còn có Thất đệ muội nữa."

Tiết quý lan nói: "Đúng lúc ngày mai thiếp muốn đi, thăm Ngũ đệ muội trước, rồi cùng Ngũ đệ muội đến Sở vương phủ, hai ngày sau, lại đi thăm Uyển nhi."

Tư Đồ Dập cười nói: "May mà nàng đều đã nghĩ đến."

"Thiếp cũng chỉ có thể làm những việc này, làm sao giống vương gia chàng mệt nhọc như vậy." Tiết Quý Lan tựa vào ngực hắn, khe khẽ thở dài, trong nội tâm nàng ta đương nhiên cũng hi vọng Tư Đồ Dập có thể làm Thái tử, nhưng mà cũng đau lòng hắn vất vả, chu đáo, không chỉ phải làm tấm gương ca ca, sự vụ trong tay, có cái nào không giải quyết thỏa đáng chứ?

Dưới ánh nến, nàng ta đều có thể nhìn thấy hai bên tóc mai của hắn mọc mấy sợi tóc trắng.

Nhưng hắn cũng chỉ mới ba mươi tuổi.

Nhưng mà làm đến mức này, còn không đạt được sự khẳng định của Tư Đồ Hằng Thành, không phải tuân theo thứ tự trưởng ấu, Tư Đồ Uyên được phong làm Ung vương đã rời khỏi tuyển cử thái tử, Tư Đồ Dụ không có năng lực đảm đương, không phải sẽ đến Tư Đồ Dập sao? Tiết Quý Lan nghĩ đến điểm này, đối vói Tư Đồ Hằng Thành hơi oán hận.

Trong mắt nàng ta, Tư Đồ Dập hiển nhiên tốt nhất, chỉ có khuyết điểm lớn nhất là không quyết đoán, cũng là bởi vì hắn còn có lương tâm.

Cho nên nàng ta mới thương lượng với phụ thân, có phải hay không nên nhắc nhở Tư Đồ Hằng Thành, cho nên mới có một đống tấu chương này. Chuyện nàng ta có thể làm cũng chỉ có những việc này, sinh hạ một hài tử khỏe mạnh cho hắn, xử lý tốt nội vụ, làm hiền thê, mọi chuyện còn lại hết thảy đều phó thác vào tay hắn.

Tư Đồ Dập hiểu rõ lòng của nàng ta, nâng mặt nàng ta lên nói: "Đời ta việc tốt nhất ta làm chính là cưới được nàng, cho dù. . ."

Nàng ta che môi hắn: "Chớ nói điềm xấu, thiếp không tin phụ hoàng không nhìn ra chàng tốt nhất!"

Trong mắt Tư Đồ Dập hiện lên chút ảm đạm.

Từ khi Tư Đồ Lan qua đời, hắn luôn có dự cảm không tốt, nhưng đây chính là việc hắn theo đuổi suốt đời, hắn sẽ không từ bỏ, nhưng mà ai có thể biết trước được tương lai chứ? Chỉ có thể làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh, hắn than thở ôm chặt lấy nàng ta, may mắn bất kể như thế nào, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân luôn ở bên cạnh hắn thể.

Như thế đã đủ rồi.

Gần đến tháng mười, ngày hôm đó thời tiết rất tốt, Bùi Ngọc Kiều vẽ cánh hoa mai màu đỏ, cái này vốn là vẽ để tính toán mùa đông, nhưng bây giờ nàng lấy ra tính thời gian Tư Đồ Tu rời khỏi kinh thành, hiện tại, đã có mười cánh hoa.

Chàng nói hơn ba tháng sau sẽ trở về, đại khái còn lại chín mươi ngày.

Đinh Hương cười nói: "Nói không chừng hình vẽ này còn chưa vẽ xong, vương gia đã trở về rồi, nương nương đừng mỗi ngày đều nhớ nữa, có câu nói là một ngày không gặp như cách ba thu, đếm nhiều như vậy sẽ rất mệt mỏi nha."

"Không mệt, cái này có hi vọng, cũng không cảm thấy ngại." Bùi Ngọc Kiều nhìn mặt trời tốt: "Đem chăn mền ra ra phơi nắng đi."

Không có chàng ngủ ở bên cạnh, nàng cảm thấy mỗi lúc trời tối đều rất lạnh, phải đem chăn mền phơi nắng mới ấm áp dễ chịu, người vừa nằm xuống liền rơi vào mộng đẹp!

Đinh Hương vâng dạ đi làm.

Bùi Ngọc Kiều ăn hết đồ ăn sáng, nhàn rỗi niệm mấy bài thơ từ cho Hi nhi nghe, lại dẫn nhóc ra sau viện cho gà con ăn, gà con ăn rất ngon, mỗi ngày đều ăn gạo kê, mới ngắn ngủi mấy ngày từng con đều lớn rất nhanh, đều so trước với trước kia còn lớn hơn thêm một cái đầu, cũng nhận biết người, nhìn thấy bọn họ đến, liền vây quanh muốn ăn.

Hi nhi cho chúng ăn rất vui vẻ.

Hai người đang chơi với nhau thì có hạ nhân đến bẩm báo, nói có hai vị Vương phi tới thăm nàng.

Bùi Ngọc Kiều giật mình, nghe thấy Viên Diệu Huệ theo bản năng liền phản cảm, nhưng nghĩ đến mấy tháng nay Tư Đồ Cảnh không trở về nhà, thấy nàng ta cũng thật đáng thương, lập tức dẫn Hi nhi đi qua phòng khách gặp các nàng ta. Chỉ thấy các nàng còn dẫn theo hài tử đến, mà Viên Diệu Huệ không hề giống người vừa sinh hài tử không bao lâu, đúng là gầy rất nhiều, so với trước khi gả cho Tư Đồ Cảnh cũng không kém mấy.

Về phần Tiết Quý Lan thì tinh thần rất tốt, cười lên ôn nhu hào phóng, Tư Đồ Chiêu hoạt bát đáng yêu, nhìn thấy Hi nhi liền kêu: "Đường đệ!"

Hi nhi nhìn thấy hài tử choai choai đều gọi ca ca, điềm nhiên nói: "Ca ca."

Tư Đồ Chương đi qua ôm nhóc.

Hài tử mười tuổi ôm hài tử một tuổi rất vững chắc.

Bùi ngọc Kiều cười nói: "Khí lực của Chương Nhi thật lớn."

"Đã đi theo vương gia học kéo cung." Tiết Quý Lan sờ sờ đầu của con trai, "Đừng ỷ mạnh ôm đệ đẹ, một lát nữa làm Hi nhi ngã xuống coi chừng nương con, con cẩn thận một chút!"

Tư Đồ Chương vội nói: "Con sẽ ôm đường đệ thật tốt." Lại hỏi Hi nhi, "Nghe nói nhà đệ có trồng rau, đi, dẫn huynh đi nhìn xem."

Nghe được cái này, Hi nhi cũng biết, tay nhỏ chỉ về phía hậu viện, Tư Đồ Chương liền cười ôm nhóc đến đó.

Tiết Quý Lan ngồi xuống: "Chúng ta hết người này đến người khác sinh con, lâu rồi chưa từng họp mặt, nghĩ đến Thất đệ lại đi Hạc Thành nên muốn đến chỗ này nhìn xem muội." Nàng ta cười nhìn Viên Diệu Huệ một chút, "Thân thể muội không tiện, nên ta đến chỗ Hoài vương phủ trước, rồi cùng Ngũ đệ muội đến đây."

Tư Đồ Quỳnh ngồi trong ngực Viên Diệu Huệ ngậm ngón tay, Viên Diệu Huệ kéo tay cô bé ra, cười nhạt một tiếng: "Đúng vậy a, ta cũng nhớ Thất đệ muội, chúng ta bây giờ là đồng bệnh tương liên."

Giọng nói chua xót, trước kia Tư Đồ Cảnh ở nhà nàng ta không cảm thấy, ngày ngày chê hắn, nhưng mà hắn đi rồi, không có người hỏi han ân cần, nàng ta cảm thấy hắn thật vô tình, tại sao có dạng người như vậy chứ, có thể nhẫn tâm bỏ mặc thê nữ như thế? Cũng không biết hắn đi chỗ nào, không phải nàng ta chưa từng tìm hắn, cũng muốn hung hăng khiển trách hắn một trận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro