Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người không đứng lên.

Tuy Chu Dịch là phó chỉ huy sứ, nhưng Bùi Trăn là tả đô đốc, Tư Đồ Tu là vương gia, kể cả Bùi Thống là một chức quan nhàn tản thì cũng là quan tam phẩm. Hắn bước lên hành lễ, khẽ cười nói: "Có việc bận nên để vương gia và hai vị Bùi đại nhân đợi lâu. Bây giờ không thể thả Bùi công tử ra, xin tha lỗi."

Bọn họ còn chưa mở miệng nói là hắn đã từ chối.

Cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, coi như bọn họ đã biết rõ. Có điều người như bọn họ mà cần phải cầu xin Chu Dịch hắn sao?

Tư Đồ Tu nhướng mày nói: "Bản vương đến đây để nói ngươi phải tra rõ hung thủ, án này liên lụy rất rộng, có điều đã qua tay Chu đại nhân thì sẽ đưa hung thủ ra ánh sáng được thôi."

Bùi Thống hoảng hốt, ông ta tới đây để cầu xin.

Ông ta muốn bước lên nói gỡ lại, ai ngờ Bùi Trăn khoát tay, ý bảo ông ta đừng nói chuyện, từ trước đến nay ông ta đều nghe đại ca, chỉ có thể nuốt hết ngàn vạn lời nói xuống bụng.

Chu Dịch liếc qua người nhà họ Bùi, thấy bọn họ không có phản đối, hắn lập tức lúng túng, hắn vốn nghĩ Bùi Ứng Hồng là cháu trai trưởng Bùi gia, bây giờ xảy ra chuyện, tất nhiên Bùi gia sẽ sốt ruột, sẽ muốn tìm hắn nói chuyện? Mà Tư Đồ Tu là cô gia tương lai Bùi gia, đương nhiên cũng phải giúp một tay, ai ngờ ba người bọn họ tới đây là muốn hắn điều tra rõ.

Không biết trả lời như thế nào, hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống nói: "Dạ, nhất định thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức."

Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Nếu muốn tra rõ thì không thể không truy cứu bản vương, có điều lúc đó bản vương đi đón dâu với ngũ ca nên không biết là ai điều người, cũng không biết sao lại xảy ra chuyện như thế, nói vậy chắc ngươi biết hết chân tướng, bây giờ ngay đây, ngươi nói rõ với bản vương và Bùi đại nhân, để lúc trở về bản vương có thể biết đại khái mà bẩm báo với phụ hoàng."

Không cần đoán thì chàng cũng biết sẽ tới tai Tư Đồ Hằng Thành.

Chu Dịch vội nói: "Là Lưu chỉ huy sứ, lúc đó trên đường có náo động, cần phải điều động một lượng lớn binh mã ty, bởi vì hỏa binh doanh mới thiết lập ở gần đó nhất nên hắn cho người đến đó nói một tiếng, sau đó Trương thống lĩnh lập tức phái một chi hỏa binh đến, trên đường đi bọn họ bị Lưu công tử khiêu khích, không biết người nào đánh trước rồi bị thương."

Tư Đồ Tu và Bùi Trăn nhìn nhau, Lưu chỉ huy sứ từng là người dưới trướng Chu đại tướng quân, còn Trương thống lĩnh, trước đây thiết lập hỏa binh doanh, tuy danh sách là do Tư Đồ Tu định ra, nhưng ngoại trừ thỏa mãn một chút tư tâm, cho vài người thân thiết vào thì chàng thật sự không có khả năng khống chế toàn bộ doanh, nếu không...Toàn bộ quân doanh đều là người của chàng rồi, quản quân quyền này, không phải muốn tạo phản thì là gì? Bởi vậy Trương thống lĩnh là người của thế lực khác chèn vào.

Bây giờ bắt đầu phát huy tác dụng.

Hai người hiểu rõ, Bùi Trăn gọi: "Chu phó chỉ huy sứ."

Giọng nói lạnh lùng như gió đêm đông xẹt qua, lòng hắn trầm xuống, nếu không phải là Hứa gia thì lúc này hắn đã gọi ông một tiếng nhạc phụ rồi, Chu Dịch nghĩ thầm, bởi vì Bùi Ngọc Anh nên hắn và Bùi Trăn đã kết hận một cách khó hiểu, hồi nhỏ hắn cũng từng rất kính ngưỡng ông, giống như hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng, hắn thường xuyên nhắc đến chiến công hiển hách ông lập được.

Hắn trầm giọng nói: "Không biết Bùi đại nhân có gì chỉ giáo?"

"Ngũ thành binh mã ty thiết lập để bảo vệ, an dân, tuần tra thành. Từ trước đến nay không liên quan tới chuyện tra án, hôm nay bỗng nhiên xảy ra chuyện rồi binh mã ty đi bắt người, còn điều tra vụ án, đây là việc không theo luật, bản quan đã cho người đi mời Đại lý tự khanh Trần đại nhân đến." Ông nhìn mặt Chu Dịch, đôi mắt mang theo ánh sáng khiếp người, "Nói vậy ngươi không để bụng chứ?"

Chu Dịch không ngờ ông còn có chiêu này, việc này vốn là do hắn toàn quyền phụ trách, bây giờ mời Trần đại nhân thì hắn còn có đất cắm dùi?

Từ trước đến nay Đại lý tự luôn nhận những vụ án phức tạp, nổi danh ngang Hình bộ, hắn nói: "Không biết Bùi đại nhân có bẩm báo hành động này với hoàng thượng chưa?"

"Hành động của ngũ thành binh mã ty có bẩm báo với hoàng thượng chưa?" Bùi Trăn lạnh giọng hỏi ngược lại.

Chu Dịch nghẹn lời.

Chuyện bỗng nhiên xảy ra, theo lệ cũ, các nha môn lớn, ai bắt được thì người đó thẩm vấn, nếu không có tai nạn chết người, chỉ là làm loạn trật tự, vậy thì chuyện này binh mã ty có thể quản, nhưng đã xảy ra án mạng thì không còn vậy nữa. Bùi Trăn quyền cao chức trọng, tất nhiên ông có thể mở miệng nói lời này, đến tai hoàng thượng, hắn căn bản không có cách nào phản bác.

Trên trán ra mồ hôi lạnh, hắn không trả lời được.

Tư Đồ Tu nhìn Bùi Trăn, đúng là gừng càng già càng cay, chàng vốn định dựa vào quan hệ với Tư Đồ Cảnh, cho dù Chu Dịch có lòng hại thì Tư Đồ Cảnh sẽ không để hắn ra tay, nhưng bây giờ, Đại lý tự nhúng tay vào, tất cả trở nên không dễ dàng. Hành động này bảo đảm Chu Dịch không thể một tay che trời.

Bùi Thống thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta không biết Bùi Trăn cho người đi mời Trần đại nhân lúc nào.

Chu Dịch im lặng một lúc mới nói: "Nếu Trần đại nhân muốn cộng thẩm, tất nhiên thuộc hạ sẽ hết sức phối hợp."

Bùi Trăn ừ một tiếng, nhìn sắc trời: "Chắc hơi trễ mới đến, Kỷ Thành." Ông gọi đệ đệ, "Đệ theo vương gia trở về."

Bùi Thống đồng ý.

Tư Đồ Tu tạm biệt Bùi Trăn, hai người rời khỏi nha môn binh mã ty.

Chuyện Bùi Ứng Hồng nhanh chóng truyền tới Lâm gia, Lục Thị vỗ ngực nói với Lâm Thái nói: "Tướng công, chúng ta có nên sang đó xem sao không?"

Trời lạnh, Lâm Thái ngồi trên giường, ông ta vừa định trùm chăn nghỉ ngơi, nghe vậy thì đứng dậy thay quần áo, "Tất nhiên phải đi, có điều bà không cần đi, nữ nhân không giúp được gì, e là Bùi gia người ngã ngựa đổ, nhiều người thêm loạn, mình ta là được rồi."

Lục Thị đứng lên khoác áo cho ông ta, "Cẩn thận chút, không biết là chuyện gì xảy ra, thái phu nhân đối xử tốt với chúng ta như vậy, nếu có thể giúp thì lão gia nhất định phải giúp."

Lâm Thái vừa gật đầu vừa mang giày ra cửa.

Trong vườn có động tĩnh, Lâm Sơ Tuyết nghe, bước qua hỏi Lục Thị: "Sao phụ thân ra ngoài trễ vậy? Đi đâu vậy nương? "

Lục Thị thở dài: "Là biểu ca Bùi gia."

"Ứng Hồng biểu ca?" Lâm Sơ Tuyết ngạc nhiên, "Hắn làm sao vậy?"

"Nghe nói dùng súng lục giết người."

"Sao lại thế?" Lâm Sơ Tuyết hô lên, "Không có khả năng!"

Nữ nhi này của bà ta trước nay luôn tỉnh táo, sẽ không hô lên như thế, Lục Thị bị nàng ta dọa cho giật mình, bà ta vội nói: "Là đám người bọn họ, không biết là ai giết người."

Lâm Sơ Tuyết bình tĩnh hơn chút, nàng ta nhỏ giọng nói: "Tất nhiên là không phải hắn rồi, hắn cho con xem súng lục, còn nói nếu không cẩn thận đụng tới cò súng là sẽ ngộ thương người, người tỉ mỉ như thế sẽ không giết người, chắc chắn sẽ không." Nàng ta lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Lục Thị thấy lạ khi thấy dáng vẻ nàng ta như vậy, nhưng lại nghĩ tới nhà bọn họ từng ở Bùi gia một thời gian, biểu huynh biểu muội thường gặp mặt nên quan tâm nhau là bình thường, bà ta nói: "Con đừng lo lắng, đến khi phụ thân con về là biết, mau trở về đi."

"Con ở đây với nương." Lâm Sơ Tuyết không đi, "Nương còn chờ phụ thân mà. Chúng ta nói chuyện với nhau."

Nàng ta kéo cánh tay mẫu thân, Lục Thị không để nàng ta đi nữa.

Lúc Lâm Thái chạy tới Bùi gia là đến giờ tuất, chào Bùi Mạnh Kiên, thái phu nhân, thấy Tưởng Thừa An ở đó, hai người nói vài câu, Lâm Thái nói: "Bây giờ sao rồi? Nếu có chuyện cần con thì mọi người đừng ngại. Nương tử ở trong nhà cũng rất lo lắng, là con nói nương tử đừng tới."

Một nhà xảy ra chuyện, thân thích xung quanh tới giúp đỡ, thái phu nhân vui mừng nói: "Cám ơn các con đã tới đây, có điều Trăn nhi đã có cách, Ứng Hồng không sao, còn nữa, không phải nó bắn súng."

Bởi vì trước có Đới phu nhân, sau có Tưởng Lâm nên gần đây Tưởng Thừa An không dám tới chỗ thái phu nhân, hôm nay ông ta muốn bù đắp, nghe vậy vội nói: "Cho dù là chuyện nhờ vả người ta thì cũng nhớ chia cho con một phần."

"Dù gì con cũng là quan viên, làm sao để con làm chuyện đó được." Thái phu nhân nói, "Các con đừng xen vào."

Hai người không ép nữa.

Thái phu nhân nhìn Tưởng Thừa An, bà hỏi chuyện của Tưởng Lâm: "Tìm được nhà tốt rồi?"

"Chưa nữa, nha đầu kia không nghe lời." Tưởng Thừa An thở dài, Tưởng phu nhân chọn được nhiều mối mà Tưởng Lâm chết sống không chịu, Tưởng phu nhân giận lên không thèm quan tâm nữa, một người nam nhân như ông ta thì quản được cái gì? Đến lúc đó chỉ có thể tìm binh sĩ thích hợp, kiên quyết gả ra ngoài, đỡ phải ở nhà gây chuyện thị phi.

Thái phu nhân nhăn mặt nhíu mày, bà nghĩ tới Lâm Sơ Tuyết, Lục Thị vì chọn một cô gia tốt mà tìm mấy tháng vẫn chưa được.

Bà thở dài: "Đã trễ rồi, các con đều trở về đi."

Thấy bà có chút mệt mỏi, hai người kia chào đi về.

Tư Đồ Tu và Bùi Thống đi đến đầu đường, mỗi người đi một ngả, chàng đi Hoài vương phủ.

Viên Diệu Huệ đang giận dỗi, đang yên lành bỗng biến thành như vậy, không có vị vương phi nào xui như nàng ta, Tư Đồ Cảnh chọc chọc khăn đội đầu tân nương dỗ nàng ta, "Trừ chuyện này thì đâu còn chuyện gì khác, nàng đừng để bụng. Huệ nhi, nàng biết ta chờ đợi ngày này bao lâu chưa? So với nàng, bản vương càng không dễ dàng, nhưng dù thế nào đi nữa thì ta đã cưới được nàng, có một vài chuyện không vui thì có gì đâu?" Hắn cúi đầu hôn môi nàng ta.

Hai người dây dưa một chỗ.

Tư Đồ Cảnh hận không thể đè nàng ta xuống, nhưng lúc này hắn còn có chuyện khác phải xử lý, hắn dịu dàng nói: "Đợi bản vương trở về."

Hắn dịu dịu dàng dàng, cuối cùng cũng xua tan bớt bực tức của Viên Diệu Huệ.

Tư Đồ Cảnh vừa ra khỏi cửa phòng liền nhận được khẩu dụ của hoàng thượng.

Cách đó không xa, Tư Đồ Tu cười khổ nói: "Cùng đi vào cung đi."

"Phụ hoàng cũng triệu kiến đệ?"

"Không triệu kiến đệ mới kỳ lạ." Tư Đồ Tu nghiêm mặt nói, "Hôm nay là lỗi của đệ, là do đệ không quản tốt hỏa binh doanh, làm hư chuyện tốt của ngũ ca."

"Đừng nói nữa, sao ca lại trách đệ chứ?" Tư Đồ Cảnh phất ống tay áo, hắn tức giận mắng, "Vừa xảy ra chuyện là ca biết ngay do con rùa khốn kiếp lão tứ làm rồi. Dám xuất chiêu nham hiểm như vậy, không biết hắn cho Lưu gia bao nhiêu tiền mà ngay cả mạng của con trai cũng cam lòng bán? Lão tử bỏ tiền mua cả nhà hắn cho chết hắn luôn. Mẹ nó, lát nữa thấy hắn, ca đánh cho hắn bò khắp nơi."

Bình thường hắn sẽ không nói lời như vậy, hắn luôn nho nhã lịch sự, nhưng hôm nay tức lắm rồi, nói cái gì cũng dám nói.

Tư Đồ Tu nhíu mày: "Ngũ ca không nghi ngờ đệ?"

"Ca nghi ngờ đệ cái gì? Hai ta quan hệ thân thiết, ca thành thân, đệ phải vui mới đúng, sao lại đâm ca một đao? Hơn nữa, hỏa binh doanh là của hai ta, đúng không?" Hắn nghĩ tới một chuyện, "Được rồi, Bùi Ứng Hồng bị Chu Dịch bắt phải không? Đệ yên tâm, ca cho người đi Hứa gia nói một tiếng."

Chu gia có thù oán với Bùi gia, nhưng Chu Dịch đã kết thân với Hứa gia, không có khả năng vì một mình hắn ta mà phá hỏng chuyện lớn.

"Không cần." Tư Đồ Tu nói, "Không sao rồi."

Chàng tin Bùi Ứng Hồng sẽ không kích động giết người, bây giờ nếu Đại lý tự đã tham gia mà chàng còn phái người làm loạn công chính thì Bùi Trăn sẽ không vui, hơn nữa, ông không muốn có quan hệ gì với Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh không hiểu nhưng không hỏi gì, hai người cưỡi ngựa đến hoàng cung.

Tới cửa cung Càn Thanh, đèn đuốc sáng trưng, dưới mái hiên treo mười hai ngọn đèn lồng, tất cả đều đốt lên, nếu không phải là hoàng thượng trắng đêm làm việc thì sẽ không làm như vậy, trong lòng hai người căng thẳng, mới vừa tới cửa là nghe tiếng bước chân phía sau, Tư Đồ Lan mặc bộ cẩm bào màu xanh lục đi tới, hoa văn hoa bạch lan được may bằng chỉ bạc, đặc biệt dễ thấy. Tư Đồ Cảnh nhìn hắn ta, càng nhìn càng tức, nâng nắm tay lên giống như muốn đánh người, Tư Đồ Tu nhớ tới thù mới hận cũ, chàng nói: "Để đệ."

Chàng xoay người, đi thẳng tới trước mặt Tư Đồ Lan, một quyền đánh vào ngực hắn.

Không kịp chuẩn bị, Tư Đồ Lan bị chàng đánh tới lùi ra sau rồi té xuống, đặt mông ngồi dưới đất, Tư Đồ Tu còn không hết hận, chàng cúi người nắm cổ áo hắn ta, Tư Đồ Lan cũng không phải ngồi không, hắn ta đưa tay nắm tay chàng lại. Có điều hắn ta suốt ngày ở trong sung sướng, thân thể không bằng Tư Đồ Tu, chỉ vừa xoay tay lại là bị đánh té lăn ra đất.

Hắn ta chửi ầm lên.

Tư Đồ Hằng Thành nghe nói hai huynh đệ đánh nhau, ông ta đi tới cửa hét lớn: "Đều dừng tay cho trẫm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro