241-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái áp lực cùng nỗi nhớ ba năm xa cách, hoàn toàn bạo phát.

Gắn bó giữa môi với răng, thật sâu mút vào cắn xé.

Ngón tay khẽ lướt qua ,vạt áo từ từ rơi xuống.

Lửa nóng dâng lên bốn phía, trong phòng là một mảnh tình cảm mãnh liệt dâng trào.

Một tay ôm Lưu nguyệt, trên người quần áo đã vơi gần phân nữa, Hiên Viên Triệt xoay người liền đem Lưu nguyệt đặt ở trên giường, hai tròng mắt lúc này đỏ sậm,trong mắt xuất hiện một mảnh tia lửa đỏ , nơi đó tất cả thâm tình đã muốn sôi trào toàn bộ .

Lưu nguyệt kích động hôn trả Hiên Viên Triệt, hai người bây giờ hoàn toàn không khống chế được bản thân .

Ba năm, áp lực ba năm, chờ ba năm, vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh đối diện khi gặp lại, nhưng là bọn họ sai lầm rồi, áp lực ba năm như nước chảy, một khi có chỗ hổng, thì phải là ngập trời trận thế.

Tình, dù muốn cũng không áp chế được .

Đầu ngón tay di động, chỉ một động tác là một cảnh xuân hiện ra.

"Huynh đệ, huynh đệ, nghe nói hôm nay buổi tối có đại biến, người trong Tây Hán toàn bộ đều xuất động , huynh đệ, ngươi có cái gì ... không sự?" Cảnh xuân còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên cực nhanh tiếng của Vân triệu , thời điểm vừa dứt tiếng nói, vài bước chân đã đi đến gần người gác cổng .

Lưu nguyệt cùng Hiên Viên Triệt nhất thời cơ thể cứng đờ, tỉnh táo lại.

Sắc mặt nhất thời vặn vẹo,cổ tay Hiên Viên Triệt còn đang cởi bỏ vạt áo trên người Lưu nguyệt ,nhanh chóng nhìn lại toàn bộ trên người Lưu nguyệt , hoàn hảo, hai người còn chưa tới tình trạng không thể vãn hồi.

Đồng thời nhanh tay ôm lấy cái áo khoác, quần áo không chỉnh tề rất nhanh nhảy đi ra ngoài cửa sổ.

Chết tiệt, hắn là thiên thần quốc Dực vương gia, khuôn mặt này nếu để người khác nhìn thấy và biết được thân phận thì Lưu nguyệt lúc này sẽ gặp rất nhiều rắc rối

Một phen mặc lại quần áo,khuôn mặt Lưu nguyệt toàn bộ đen lại, Đỗ nhất đang ở địa phương nào đây.

"Phanh." Lưu nguyệt kịp thời quần áo chỉnh tề, Vân triệu lúc này đã muốn không khách khí mà tiến vào, dù sao hắn tiến vào phòng Lưu nguyệt cũng không phải lần một lần hai, hai huynh đệ thì còn cần gì gõ cửa cùng với lễ tiết .

"Ta nói huynh đệ, ngươi có thể có không có. . . . . ." Vân triệu bị kích động vọt vào tới , từng bước tiến nhanh vào trong phòng, vẻ mặt rất nhanh chuyển biến thành thật cẩn thận nhìn Lưu nguyệt.

Thần tình sát khí, làm sao vậy?

Chẳng lẽ hắn phá hủy chuyện tốt gì?

Rất nhanh liếc mắt một cái đánh giá trong phòng, không có nữ nhân, không tồn tại cái gì chuyện tốt bị quấy rầy, Lưu nguyệt người đầy sát khí hướng về phía hắn làm sao vậy?
truyện quan bảng
Trước Sau

Trước kia cũng không gặp qua cái hoàn cảnh khi bị quấy rầy giấc ngủ, đồng dạng như vậy Lưu nguyệt lúc này muốn giết hắn .

"Huynh đệ, ngươi. . . . . ."

"Đừng nói nhiều lời dù chỉ một chữ, ta hôm nay sẽ giết ngươi." Trong lời nói thanh âm phát ra cực kì lạnh như băng xơ xác tiêu điều

Lưu nguyệt ngồi ở trên giường không nhúc nhích, nếu là động từng bước, nàng không dám cam đoan trong nháy mắt xảy ra chuyện gì, Vân triệu có phải hay không còn sống.

Vân triệu vừa nghe nhất thời quay đầu liền hướng ra ngoài mà rời đi, phản ứng khá là nhanh, xem ra rất là quen thuộc tính tình của Lưu nguyệt, khi nào thì có thể ở lại, khi nào thì tốt nhất chuồn mất.

Thân người nhanh chóng đóng cửa đại môn, Vân triệu thì thào tự nói thanh âm rất xa truyền đến: "Dù thế nào , như thế nào lại là một bộ dạng bất mãn , lại không có nữ. . . . . ."

"Phanh." Phòng trong truyền đến một tiếng nổ lớn , Vân triệu nghe thấy thanh âm lập tức mai danh ẩn tích, cái gì đều nghe không thấy .

Hung hăng trừng mắt nhìn cửa phòng đã được đóng lại, Lưu nguyệt quay đầu nhìn cửa sổ.

Bóng người nhoáng lên một cái, Hiên Viên Triệt ngoài cửa sổ nhảy tiến vào, một thân cao thấp quần áo được mặc chỉnh tề, nhưng sắc mặt còn có điểm vặn vẹo.

Lưu nguyệt nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu nguyệt, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Nửa ngày, Hiên Viên Triệt đi lên tiến đến ôm lấy Lưu nguyệt, hắn rất kích động , bọn họ còn không có đại hôn, thê tử của hắn, hắn tuyệt đối tôn trọng, ở ngay tại nơi này hắn tuyệt đối sẽ không muốn có nàng một cách đơn giản như vậy

Nhẹ nhàng hôn lên hai gò má mềm mại của Lưu nguyệt, Hiên Viên Triệt giọng hơi khàn khàn phát ra thanh âm : "Ta rất nhớ ngươi."

Thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu, ta rất nhớ ngươi.

Hiên Viên Triệt gắt gao ôm nàng vào lòng, Lưu nguyệt cảm giác được Hiên Viên Triệt cùng mình tâm tư giống nhau , ngẩn đầu mỉm cười nói: "Ta cũng vậy."

Một đôi mắt hắc bạch phân minh chuyển đổi thành đôi mắt Nguyệt Nha Nhi, nếu lúc này Vân triệu thấy Lưu nguyệt có biểu tình như vậy, trợn mắt há hốc mồm cũng sợ không biết phải nói như thế nào .

Một thân nữ tử lạnh lùng tựa như một tòa băng sơn, cư nhiên lại có loại biểu tình sinh động rực rỡ như vậy , hoàn toàn khác nhau.

"Hảo nghĩ ngơi, hảo nghĩ ngơi." Hai má của hắn ma xát hai má của Lưu nguyệt, Hiên Viên Triệt hơi hơi nhắm mắt lại, một mảnh thâm tình.

Lưu Nguyệt thấy vậy cười tủm tỉm tựa vào người Hiên Viên Triệt, đang định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên, vọt vào phòng trong, hai tay cầm một cái hộp bằng gỗ chạy trở ra.

“Đây, cho chàng.” Lưu Nguyệt nhanh nhẹn nhét vào tay Hiên Viên Triệt, rồi chủ động ngồi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, nàng thích vị trí này.

Hiên viên triệt thấy vậy hơi nhíu mày, tay mở hộp gỗ ra, kinh ngạc nói : “Huyết thiềm thử.”

“Cho chàng bổ thân thể, ăn cái này khẳng định có lợi đối với chàng.” Lưu Nguyệt nhéo nhéo cánh tay Hiên Viên Triệt, ngẩng đầu nhìn chàng.

Cúi đầu nhìn ánh mắt của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ biết trong lòng đã đong đầy hạnh phúc, ấm áp, không hề có bất kì cảm giác nào khác.

“Nàng đúng là tiểu ngu ngốc.” Đầu ngón tay nhéo mũi Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười ôn nhu, hắn có tài đức gì mà có thể có được thê tử toàn tâm toàn ý lo cho hắn.

“Ta cái gì cũng tốt, bây giờ ăn thêm cái này cũng chả được tích sự gì, ta cũng ăn không ít rồi ….” Chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt : “Đúng rồi, huyết thiềm thử, Hậu Kim, nàng cho ta một câu trả lời, nàng muốn làm gì? Hôm nay nếu ta đến trễ một bước, nàng hiện tại làm sao bây giờ?

Còn có, đại hôn, nàng cho ta một cái đại hôn, thú (cưới) một nữ nhân. Chúng ta còn không có đại hôn, nàng cư nhiên dám cùng người khác thành thân. Tuyệt đối không được, dù có là nữ cũng không được.

Nàng chỉ có thể thành thân cùng ta, bất kì ai khác cũng đừng hòng.”

Thiếu chút đã quên, hắn chạy ngày chạy đêm, vừa rồi lo lắng đến thiếu chút nữa tim ngừng đập, tất cả đều là do cái kẻ to gan lớn mật trước mắt này làm ra, cổ tay giơ giơ lên, dứ dứ trước mặt nàng.

Chuyện khác lúc khác nói, trước mắt phải đem chuyện này nói cho rõ ràng.

Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt trong nháy mắt mặt đen xì, trừng mắt nhìn nàng, uấn đầy lửa giận nhưng cũng rất nhiều lo lắng.

Không khỏi chậm rãi nở nụ cười, nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, phảng phất lơ đãng nói : “Cũng không có gì. Không có chàng, Thiên Thần không có ai trấn thủ, ta lại không biết đành giặc, vậy đành phải đến tận hang ổ để giải quyết bọn họ. Yên tâm, ta không xảy ra chuyện gì cả.”

Lưu Nguyệt nói thực vân đạm phong khinh (đại ý là nhẹ nhàng, thoải mái), vào tai Hiên Viên Triệt cũng chỉ có một hồi sự như vậy.

Tin tức từ Thiên Thần, nhiều ngày sau khi hắn từ hải ngoại trở về, cũng nghe nói qua rất nhiều, Lưu Nguyệt của hắn đã phải chịu khổ rồi, đôi vai nhỏ bé này đã vì hắn mà gánh vác ít nhiều.

Ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hít một hơi thật sâu.

“Đừng nói với ta cái gì không có, của chàng chính là của ta, của ta chính là của chàng, chàng không làm, ta làm. Đó là chuyện đương nhiên.”

Không phải chuyện gì to tát, nàng chỉ cho rằng như vậy.

Hiên viên triệt nghe vậy, khóe miệng vương vất một tia yêu mị, cực kì tươi cười : “Ta cũng không định nói gì nàng cả, chúng ta là vợ chồng không cần khách khí.”

“Cái này đúng.” Vợ chồng, thật là dễ nghe, cảm giác rất tốt.

“Vậy hiện tại, nói cho ta kế hoạch của nàng, ta đối với chuyện vào hang hổ này cũng cảm thấy có hứng thú.” Hai người đều hiểu được tình hình hiện tại, ở trong lòng địch, một sự cố nhỏ cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tình, có thể chậm rãi bày tỏ. Nhưng giải quyết chuyện trước mắt mới là tối trọng yếu.

Hiên Viên Triệt để đầu của Lưu Nguyệt tựa trên vai mình, trong ánh mắt hiện lên một tia cười, một tia sát khí.

Vì cảm động tiểu vương phi của hắn, Hiên Viên Triệt hắn sẽ đối đãi với bọn họ thật tốt. Đừng tưởng hắn không có ở đây thì có thể dễ dàng khi dễ nàng.

Bóng đêm bao phủ, mặt trăng lặn dần về phía tây.

Bóng đêm dần dần biến mất, màn trời màu lam thật đẹp giống như biển rộng thâm thúy. Đêm lập tức trôi qua, bình minh sắp đến.

Đứng lên gật gật đầu, Hiên Viên Triệt nói với Lưu Nguyệt : “Tốt, cứ như vậy đi, hắn không ra, ta cũng có biện pháp gọi hắn ra.” Dứt lời, xoay người đi đến chỗ cửa sổ.

“Chàng định đi đâu?” Lưu Nguyệt thấy vậy mở to mắt.

Hiên Viên Triệt quay đầu cười với nàng : “Bọn họ có người ẩn núp ở Thiên Thần, chẳng lẽ chúng ta không có sao? Lưu Nguyệt, cũng không nên coi thường trượng phu của nàng, ta có chỗ ở, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ nhìn thấy ta.”

Dứt lơi, môi khẽ nhếch, cười sáng lạn với Lưu Nguyệt, thân ảnh đỏ sậm nhoàng lên một cái, biến mất ở ngoài cửa sổ.

Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi duỗi thắt lưng. Ba năm trước đây, bọn họ bị khi dễ thảm, hiện tại, đến lúc trả lại tất cả rồi.

Mùa đông đã qua, xuân chẳng lẽ còn không đến sao.

Nhoáng một cái đã mấy ngày, Hậu Kim thủ đô thành không có một tia bất thường nào, im lặng thật là tốt ,giống như một cái đầm nước mùa xuân, giống như hai ngày trước, một đêm hỗn loạn không có phát sinh quá bình thường.

Lưu Nguyệt đi theo Thần Phi, nói bóng nói gió, nghe nói ngày ấy bắt được người đo là một tử sĩ (kiểu cảm tử quân á), nhân tài một bước đến, liền tự sát bỏ mình, không có lộ ra cái gì hữu dụng .

Cũng không từ trên người hắn biết được thân phận người sau lưng .

Bất quá, duy nhất cho ra một chút chính là, Thần Phi hoàn toàn tiêu trừ hoài nghi ở nàng , lời nói càng thêm tự nhiên cùng không chỗ nào cố kỵ .

Này có tính không là mạc danh kỳ diệu đụng phải mây lớn.

Trên mặt thanh sắc bất động , bên dướiLưu Nguyệt cũng nghiền ngẫm không ít.

Tử sĩ, không phải của nàng, cũng không phải Hiên Viên Triệt , vậy ai đã làm nàng chịu tiếng xấu thay cho người khác?

Nàng tin tưởng, ngày ấy tuyệt đối chỉ có một mình nàng vào mật thất kia, chung quanh khẳng định không có những người khác.

Xem ra, có người ở sau lưng nhìn nàng , đây là giúp nàng.

Giúp nàng? Ai lại giúp nàng? Chẳng lẽ là Vân Triệu?

Thời điểm nhàn hạ , lời nói có dấu vài điểm sắc bén, Vân Triệu lại nghe giống như không có bình thường, hoàn toàn càn quấy, hoặc là vừa hỏi thăm vờ không biết, một tia tiếng gió dấu diếm.

Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chính là ngầm lại càng để tâm thêm .

Lúc này thời gian như nước chảy cuốn trôi ,ngày đại hôn càng ngày càng gần, thần phi cấp Lưu Nguyệt rất nhiều hạ nhân, toàn bộ Phiêu Kị tướng quân phủ là vô cùng - náo nhiệt, dòng người đi qua đi lại không thôi.

Tất cả mọi người vô cùng cao hứng .

Duy chỉ cóLưu Nguyệt mặt mày lãnh băng , trong phủ người nhiều như vậy, Hiên Viên Triệt này hai ngày lại không biết chạy đến chỗ nào , ngay cả bóng người cũng chưa thấy , thật sự là khó chịu.

Bất quá, nàng từ trước đến nay đều hé ra mặt lạnh, người khác cũng không phát hiện gì không ổn, vẫn là vô cùng cao hứng như trước , vội bận rộn lục.

Ngày hôm đó, sắc trời thật là tốt.

Bầu trời màu xanh thật là giống như tơ lụa, đến một áng mây nhỏ cũng đều không có.

Ánh nắng ấm áp kia chiếu rọi ở trên người, thoải mái cực kỳ.

"Ta nói huynh đệ, ta phát hiện ngươi này hai ngày không giống trước ." Trên đường cái, Vân Triệu ôm dao cầm của Lưu Nguyệt , vừa đi vừa lắc lắc mày nhìn Lưu Nguyệt.
Trước Sau

Không biết là không giống ở điểm nào , nhưng là chính là không giống .

Xem ở trong mắt, cảm giác càng thêm thoải mái, chính là không biết nói là lúc nào Lưu Nguyệt chuyển biến càng thêm thoải mái,cảm giác nói không nên lời .

Lưu Nguyệt chắp hai tay sau lưng đi ở phía trước, nghe vậy quét mày xoay thật là tốt giống như dây thừng liếc mắt nhìn Vân Triệu một cái, không giống , nàng lún nào không giống , người này ánh mắt có vấn đề, lại để ý tới hắn.

Hôm nay, đi tam vương phủ làm chút việc, đi ra đúng lúc gặp phải vẻ mặt xanh tím, vết sẹo trải rộng giống như ở trên mặt đâm phải cái đó củaVân Triệu.

Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt không để ý tới hắn, không khỏi sờ sờ mày, lại tinh tế đánh giá lần nữa .

Lưu Nguyệt để tùy ý Vân Triệu đánh giá, không nhìn.

Ngã tư đường bên trên đầy người qua lại, rất náo nhiệt.

"Lưu Nguyệt." Chính lúc này.một chiếc xe ngựa dừng ngay trước người nàng ,mành xốc xe ngựa lên, Thần Phi hướng Lưu Nguyệt gật gật đầu.

"Đi, nhìn thật tốt."

Lưu Nguyệt nghe nói cũng không nhiều lời, nhấc chân hướng trên mã xa mà đi.

Vân Triệu ở sau người thấy vậy, túm lấy ống tay áo Lưu Nguyệt ,thần tình cười lấy lòng , quay đầu tới Lưu Nguyệt nói: "Người bằng hữu a, mang ta đi, mang ta đi, ta cũng đi nhìn một thứ tốt đấy a."

Thần phi nghiêng đầu thấy vẻ mặt vết thương buồn thiu Vân Triệu, không khỏi mỉm cười, hắn sớm nghe nói qua người này, vẫn đi theo đuôi bên người Lưu Nguyệt .

Sinh sự từ việc không đâu, mỗi ngày không phải tìm hoa gạ liễu ( lầu xanh gọi tên ảnh á ), chính là lấy chồng ghen đánh nhau.

Đánh thắng , còn phải ý dào dạt ném ra một câu, ta là huynh đệ của đương triều Phò mã Phiêu Kị tướng quân , không phục tìm huynh đệ ta đi.

Rất nhiều vương tôn công tử khi nghe câu này đều đành phải nuốt cơn giận vào người.

Thiên hạ đệ nhất cao thủ nắm tay cũng không phải là tốt như vậy nhạ , huống chi Phiêu Kị tướng quân này hiện tại rất nổi tiếng, làm gì vì điểm hương phấn son đắc tội hắn.

Bởi vậy, thật đúng là không ai tìm tới cửa phủ của Lưu Nguyệt .

Xem ra hiện tại Lưu Nguyệt thật đúng là không biết huynh đệ này của hắn làm cái gì, bất quá, chính là như vậy vô não đại nhân , hắn mới thích.

Triều đình nhiều người kết bè kết phái , Lưu Nguyệt chỉ lo thân mình đứng ở bên người hắn là tốt rồi.

Bởi vậy hạ, thần phi khẽ cười cười nói: "Hảo."
truyện quan bảng
Trước Sau

Vân Triệu vừa nghe không đợi Lưu Nguyệt lên tiếng, lập tức tiến lên xe, một cái tát mạnh trên vai Thần Phi cười nói: "Đủ huynh đệ."

Thần Phi bị đánh vào người chợt run lên một cái, cười lắc lắc đầu.

Lưu Nguyệt gặp Vân Triệu đang đi chung, cũng khiến cho hắn muốn cùng đi, lập tức hai bước lên xe ngựa, liền hướng phía trước mà đi.

Ở phía đông cổng thành phía trên cao có đề tấm biển "Ngũ Thành Thương Hội" đứng sừng sững , trên đường cái nhìn qua rất là hoa lệ phú quý.

Đây là địa phương nào? Lưu Nguyệt còn tưởng rằng Thần Phi muốn đi đến Tây Hán hoặc là vương phủ , không nghĩ tới cư nhiên là đến thương hội.

Thần Phi xuống xe ngựa, liền hướng phòng trong mà đi đến.

Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu từng bước mới đuổi kịp, vừa bước chân vào cửa liền gặp một đại thúc bình thường hơi lớn tuổi, thân hình mập mạp , cười tủm tỉm hướng Lưu Nguyệt nói: "Thỉnh cởi bỏ vũ khí xuống."

Lưu Nguyệt mày hơi nhíu, mở ra hai tay, nàng nhìn vũ khí trong tay.

Đại thúc cười nhìn Lưu Nguyệt, hướng Vân Triệu bên cạnh trong tay dẫn theo dao cầm ý bảo đợi một chút, hiển nhiên là nhận ra Lưu Nguyệt, nhưng không có điểm danh mà thôi.

Đã muốn đi tới chổ Thần Phi, Vân Triệu quay đầu hướng Lưu Nguyệt gật gật đầu nói. "Lưu Nguyệt, nơi này không cần phảimang vũ khí, đi đi."

Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nói gì, hướng Vân Triệu đưa cho hắn.

Vân Triệu đứng cùng đại thúc ở cửa lập tức nhận dao cầm trong tay

Ba người, đồng thời hướng thương hội lý đi đến.

"Thiếu gia."Xuyên qua nhiều cánh cửa, đi vào đại sảnh rộng lớn ,trong đám người đang đứng đợi có một nam tử trung niên dung mạo không sâu sắc lập tức đứng ra nghênh đón , hướng Thần Phi hơi hơi thi lễ nói.

Thần phi gật gật đầu: "Nghe nói hôm nay có thứ tốt?"

"Là, cực phẩm bảo bối." Trung niên nam tử hơi hơi khom người liền đứng thẳng, lập tức đến phía trước đẩy ra đại sảnh đại môn, hướng bên trong đi đến.

Lưu Nguyệt từng bước đi theo sau, trong đại sảnh hết thảy mọi thứ lập tức được thu vào trong mắt.

Cơ hồ có đến ba trăm cái ghế lớn nhỏ, trang sức thực hoa lệ, vẫn là câu nói kia, hoa lệ, tràn ngập hơi tiền , không có gì phong cách.

Đại sảnh ngay lúc này được bài trí như một cái đài cao, trên đài cao lúc này có một lão nhân tóc bạc đang đứng , trong tay đang cầm thanh phong kiếm dài ba thước.

Phía dưới mặt đài tạo thành hình cung, bày ra ba hàng ghếđược làm ra bởi hoàng kim

Được làm bằng hoàng kim , Lưu Nguyệt lông mi khẽ nhúc nhích.

Hoàng cung Thiên Thần quốc của nàng cùng hoàng cung Hậu Kim quốc, trừ bỏ Thiên Thần hoàng đế Hiên Viên Dịch cùng Hậu Kim quốc chủ kia chỉ có long ỷ làm bằng hoàng kim , cơ bản đều còn không có gặp qua ai làm ghế dựa bằng hoàng kim .

Hôm nay, lại có thể nhìn thấy nhiều như vậy tại nơi này

Lúc này, những hàng ghếđược làm bằng hoàng kim cơ hồđã đầy người, bốn cái ghế nằm ở vị trí trung tâm tất cả cũng cóngười ngồi .

Những người đang ngồi ởđây đều là người bình thường, nhìn không ra tại sao lại tìm đến cái loại này, phải nhiều bình thường liền nhiều bình thường.

Trong đó có ngừơi cư nhiên trên vai còn có một mảnh được vá.

Thật sự là cùng cái ghế dựa hoàng kim hết sức hoa lệ trong phòng, quá mức không tương xứng.

Bất quá những người trong này, tất cả đều thể hiện sự tự nhiên, không có gì không ổn, nhưng khi nhìn kỹ mỗi người đều che giấu nội tâm, giơ tay nhấc chân tất nhiên là hào phóng.

Xem ra, cũng không phải nhân vật bình thường.

Nhìn Thần Phi tiến vào, những người đang ngồi nhất tề đứng dậy hướng Thần Phi hơi hơi khom người thi lễ.

Thần Phi phất phất tay cũng chưa nói cái gì, bay thẳng đến chỗ ngồi thượng, những người khác cũng không nhiều lời, như trước ngồi xuống xem bọn hắn gì đó, một tia kích động dư thừa đều không có.

Theo đuôi Thần Phiđược sắp sếp ngồi ở vị trí thứ nhất, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái đánh giá thanh phong kiếm dài ba thước trên đài cao , thực sắc bén, bất quá trừ bỏ sắc bén, nàng xem không được còn có công dụng gì khác, nàng đối vớivũ khí nghiên cứu cũng không quá nhiều.

Chiết phiến nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, Vân Triệu nhướng mày đè thấp thanh âm nói: "Thứ tốt."

Lưu Nguyệt nghe vậy liền liếc mắt nhìn Vân Triệu.

Vân Triệu cảm giác được Lưu Nguyệt nhìn hắn, cũng không quay đầu, dựa vào thân người Lưu Nguyệt đang đứng bên cạnh, giọng nói phát ra rất nhỏ như tiếng muỗi kêu ở bên tai Lưu Nguyệt nói: "Ba trăm năm trước là bảo kiếm của QuốcTuyết chủ được làm bằng ngọc lưu ly, thượng phẩm."

Ba trăm năm trước, nguyên lai là lỗi thời, Lưu Nguyệt trong lòng chợt lóe suy nghĩ này.

"Mười một vạn lượng hoàng kim, còn có ai ra giá cao hơn?" Suy nghĩ vừa hiện lên, trên đài cao lão nhân đầu bạc hướngánh mắt đến Thần Phi cao giọng nói.

Ngón tay Thần Phi gõ lên mặt bàn, không hề hé răng.

“Mười một vạn lượng, thành giao.” Thanh âm rơi xuống, phía dưới, lập tức có người đứng lên khỏi ghế dựa hoàng kim, đi đến đại sảnh phía sau cùng lão nhân đầu bạc.

“Bảo vật tiếp theo….”

Hóa ra là phòng đấu giá. Lưu Nguyệt liếc mắt một cái liền hiểu được.

Đây không giống chợ đêm ở hiện đại. Ngày đó, nàng ở chợ đêm bán đấu giá súng bắn tỉa loại mới nhất. Nhưng mà, nàng đói với thanh kiếm lỗi thời kia cũng không có hứng thú gì.

“Định nhan bảo châu, giúp da thịt không bị lão hóa, giá quy định, hai vạn hai hoàng kim.”

Trên đài, nam nhân trung niên vừa mới nói xong, phía dưới, giá lập tức tăng lên nhanh chóng.

“Định nhan bảo châu, đồ tốt, mười bốn vạn.” Đầu ngón tay gõ mặt bàn, Thần Phi đột nhiên mỉm cười nói một câu.

“Mười lăm vạn lượng.” Ngay sau đó, giá của hắn bị ép xuống.

Lưu Nguyệt thấy vậy hơi nhíu mày. Những người này, thoạt nhìn đều biết thân phận của Thần Phi. Thái tử đã ra giá, cư nhiên còn có người mặt mũi cũng không thèm cho, trực tiếp tăng giá, đây là có chuyện gì?

“Ngũ thành thương hội. Chính là do Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc, Hậu Kim quốc, Thiên Thần quốc, Nam Tống quốc, năm quốc gia liên minh lại thành lập.”

Thấy Lưu Nguyệt không hiểu, thanh âm của Vân Triệu lại một lần nữa vang lên bên tai nàng.

“Ở đây, đại thương nhân, đều từ năm quốc gia này đến, đều giàu nứt đố đổ vách, cùng hoàng gia có quan hệ mật thiết, chỉ nhìn đồ vật không nhìn người. Nghĩ muốn dựa vào địa vị để bắt bọn họ buông tha cho thứ đã bị bọn họ nhìn trúng, không có khả năng.” Vân Triệu quơ chiết phiến, cười giống y một con hồ ly bị đập chảy máu mũi.

Lưu Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu. Thì ra là thế.

Liếc mắt nhìn Vân Triệu một cái. Người này hiển nhiên nhận ra thân phận của Thần Phi, lại còn bày đặt xưng huynh gọi đệ.

Ánh mắt sâu xa, che đấu như vậy, Vân Triệu này…

Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt liếc nhìn mình như vậy, nhất thời cười hắc hắc, đặc biệt vì Lưu Nguyệt mà quạt mát, rất chân chó (nịnh hót).

Ngũ thành thương hội, năm quốc gia, Thiên Thần quốc, kia Hiên Viên Triệt….

Lưu Nguyệt mặt mày đột nhiên sáng ngời. Nói như vậy, người của Hiên Viên Triệt.
Trước Sau

“Đồ vật tiếp theo, chình là vật cuối cùng của ngày hôm nay, cũng chính là trấn hội chi bảo (bảo vật quý nhất của hội), Không có giá quy định, lấy vật đổi vật. Xin mọi người không cần bỏ qua cơ hội.” Người trung niên nghênh đón Thần Phi tại đại sảnh, lúc này đi lên đài cao, khó lắm mới nói nhiều được vài câu.

Người có thể ngồi ở trong Ngũ thành thương hội này, đều là bá chủ một phương, trong mắt người bình thường là cực phẩm bảo bối, ở trong mắt bọn họ chỉ như một món đồ chơi, khó mà lọt vào mắt.

Trước kia bán đấu giá cũng không có quan tâm, hôm nay cư nhiên chủ sự phương (ý chỉ cái ông đứng trên đài ý, ta cũng chả biết dịch sao cho ổn) điểm một câu như thế, đều khiến cho mọi người chú ý.

Xem ra, đồ này nhất định là bảo bối khó có được.

Lực chú ý của mọi người đều tập trung lại, người trung niên hướng cửa bên hông của đại sảnh gật gật đầu, một bên đi xuống đài dưới.

Một tên người hầu mặt mày đen đúa không nhìn ra tuổi tác, trong tay cầm một bạch ngọc băng hạp (tạm hiểu là một cái hộp màu trắng, lạnh giống ngăn đá tủ lạnh nhà mình nhé), chậm rãi đi lên.

Da dẻ đen thui, ngũ quan không xuất chúng, thực bình thường.

Nam tử mặt đen đi lên đài cao, ngẩng đầu chậm rãi quét mắt nhìn mọi người bên dưới một cái.

Lưu Nguyệt nhìn vào đôi mắt kia, lập tức trong lòng nhảy dựng, âm thầm cười khẽ. Hiên Viên Triệt, người này là Hiên Viên Triệt.

Người có thể biến hóa như thế nào, nhưng cặp mắt kia không thể thay đổi được.

Nam tử mặt đen ánh mắt bình thản đảo qua Lưu Nguyệt, tầm mắt giao nhau, không hề dừng lại một chút nào, giống như người xa lạ.

Nhưng Lưu Nguyệt cảm giác được, trong đôi mắt kia có một tia cười chợt thoáng qua.

Nhìn quét qua mọi người, nam tử mặt đen cũng không nói nhiều, bạch ngọc băng hạp trong tay nhẹ nhàng mở ra, hướng xuống bên dưới.

Liếc mắt đảo qua vật trong hộp, mọi người trên ghế dựa hoàng kim sắc mặt nháy mắt đại biến.

Có mấy người cư nhiên xúc động đến mức nhảy dựng lên, đứng bật dậy.

Các loại ánh mắt tham lam bình tĩnh nhìn chằm chằm cái hộp, hận không thể lập tức lấy xuống.

Lưu Nguyệt cảm giác được mọi người chung quanh đều đang kích động, không khỏi giơ giơ lên mi, lại nhìn lại vật trong hộp.

Một bó hoa đủ bảy màu, bảy đóa hoa nở rộ, nở rộ ra bảy màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, rất xinh đẹp.

Bảy màu hoa, Lưu Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng dù gì cũng chỉ là hoa mà thôi, có gì đáng giá để kích động như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro