Chương 13: Dung nhan bị hủy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tây viện

"Thất.... thất tiểu thư, phu nhân mời thất tiểu thư đi ngắm hoa ở đông viện." Tiểu Thúy nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt lo sợ, sau đó liền cúi đầu.

"Ngắm hoa?" Bạch Băng trong lòng cười lạnh, đột nhiên mời mình ngắm hoa, sợ rằng không đơn giản chỉ là ngắm hoa đi.

"Lão yêu bà kia sẽ có lòng tốt như vậy sao? Tỷ tỷ, người không nên đi." Bạch Nham đứng ở trước mặt Bạch Băng, hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Thúy.

"Đương nhiên là nên đi rồi, phu nhân thật tâm mời, ta nếu không đi chẳng phải là không cho nàng mặt mũi." Trong mắt Bạch Băng chợt lóe một tia độc ác, bây giờ nàng không muốn từ từ chơi nữa, nàng có tính toán tốt hơn, đối với những người cản trở, không cần thiết phải giữ lại.

"Tỷ, vậy ta cùng đi với tỷ." Bạch Nham lôi kéo áo nàng.

"Đệ, hay là ngươi ở nhà xem sách đi, ngoan, ta không sao." Các nàng mới là người có chuyện, Bạch Băng nhìn nha hoàn khúm núm, cười lạnh: "Còn không đi?"

"Ách.... Dạ dạ....." Tiểu Thúy hoàn hồn, vội vàng dẫn đường ở phía trước, đồng thời cẩn thận liếc mắt nhìn, khí thế kia rõ ràng là bị đồ bẩn bám vào người.

Bạch Băng đi theo phía sau, thấy Tiểu Thúy liếc mắt nhìn nàng chằm chằm, cái nhìn quái dị này đối với nàng đã từng học về tâm lý thì không xa lạ gì, nói đơn giản chính là thuật đọc tâm, đối với vẻ mặt đơn giản của người cổ đại, nàng chỉ thoáng nhìn qua liền hiểu.

"Ai nha, Băng nhi tới đây, mau mau." Vào đông viện, Trần Dung vừa nhìn thấy liền vội vàng cười nói gọi nàng, vẻ mặt hoàn toàn không có tí tức giận nào.

Năm vị tiểu thư theo sát sau lưng đến trước mặt Bạch Băng, mang theo tức giận.

Bạch Băng vô cùng khinh bỉ, diễn trò quá kém.

"Có mục đích gì thì nói mau, bổn cô nương vẫn chưa ngủ trưa đâu."

"Ngươi.....đừng không biết trên biết dưới." Trần Dung vốn định nói đôi câu lời hay ý đẹp, không nghĩ tới lời Bạch Băng làm cho nàng khó chịu, nàng muốn giả bộ cũng không được.

Ánh mắt Bạch Băng chợt lóe: "Hôm nay bổn cô nương không muốn chơi đùa, tất cả các ngươi cũng không cần kiếm chuyện, làm trò."

"Ngươi.... nói gì?"

"Tiểu tiện nhân, lá gan không nhỏ." Năm vị tiểu thư hùng hùng hổ hổ hướng Bạch Băng ra tay.

Trong lòng cười lạnh, tất cả mọi chuyện xảy ra kế tiếp đều là các nàng tự tìm đường chết, không phải là nàng muốn trả thù.

Năm người giương nanh múa vuốt đánh về phía Bạch Băng.

Bạch Băng nở nụ cười dữ tợn.

Một cơn gió thoảng qua, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của năm vị tiểu thư hoảng sợ, đau đớn ôm khuôn mặt đầy máu tươi, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Bạch Băng.

Bạch Băng lạnh lùng, thờ ơ coi như tất cả đều không liên quan tới mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro