Chương 4: Đàn rắn kích động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thạch động này không có lối rẽ, tính chất nước bùn dưới chân khôi phục nguyên dạng rất nhanh, trên trăm con rắn đi qua mà cũng không thấy một chút dấu vết nào.

Trong lòng Bạch Băng có chút lo lắng, nhưng bước chân vẫn tiếp tục chưa dừng lại. Không lâu sau thì đã tiến tới phía sâu bên trong, nếu như không làm rõ được nguyên nhân, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.

"Tê tê" "tê tê" vài tiếng động của rắn bất chợt vang lên, Bạch Băng lập tức tập trung lắng nghe. Đoán chừng là ở khoảng cách không xa, ước chừng nửa dặm đường, rồi sau đó nàng cũng bắt đầu nhanh chóng gia tăng tốc độ bước chân.

Đi tới vài bước, trước mắt là cảnh tượng làm cho ai nhìn thấy cũng sẽ không thể bỏ qua. Miệng Bạch Băng há to, ở chỗ sâu trong thạch động chật hẹp, thế nhưng lại có thể chứa được hơn trăm con rắn, với đầy đủ mọi màu sắc.

Nhìn qua thôi cũng làm cho người ta dựng thẳng tóc gáy, cô tận lực không để cho mình phát ra tiếng động, rắn là động vật rất mẫn cảm, có thể nhận biết theo mùi.

May mắn là cô mỗi ngày đều ở cùng với rắn, hiểu rõ mùi vị trên người rắn, cho nên mới không bị phát hiện.

Đồng thời cô cũng biết rõ hậu quả nếu bị phát hiện, nơi này mỗi một con rắn đều dài tới bảy, tám mét, hình dáng to lớn giống như thùng nước, cho dù cô có bản lĩnh giỏi đến đâu thì cũng không có khả năng từ nơi này còn sống để đi ra ngoài.

"Tê tê" một âm thanh vang lên, Bạch Băng giương mắt nhìn lên, ở phía cuối thạch động, trên ngườimột con rắn xuất hiện một ánh sáng màu vàng, trên trán nó hiện lên hình một cái vương miện.

Bạch Băng kinh ngạc, rắn màu vàng?

Nàng chưa từng thấy qua, mà cái vương miện trên trán kia, nàng xác thực đó là sinh trưởng tự nhiên mà có chứ không phải cố ý làm giả. Nghĩ kĩ lại, một con rắn làm sao biết giả dạng được?

Rắn vàng xuất hiện, trên trăm con rắn lớn cùng lúc đều yên tĩnh lại, tụ tập thành 1 chỗ, ngẩng cao đầu lên, giống như những học sinh tiểu học thường hay xếp hàng.

Khóe miệng Bạch Băng run rẩy, này.... trường hợp này cũng quá khoa trương đi chứ......

Nhìn hiện tượng đồ sộ trước mặt, Bạch Băng ngay lập tức lấy ra camera đưa về phía đàn rắn mà ghi hình lại, nàng phát hiện ra nếu không quay lại được cảnh này thì cảm thấy rất là đáng tiếc....

Rắn vàng thè lưỡi không ngừng phát ra âm thanh tê tê, giống như ở trong những cuộc phát biểu vẫn hay làm. Bạch Băng đem ống quay nhắm thẳng vào con rắn vàng, trong lòng thì lại nghi ngờ, vua của rắn? Nếu không phải, thì sao lúc này hơn trăm con rắn chỉ vì một con rắn màu vàng xuất hiện lại trở nên ngoan ngoãn như vậy? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.

Nếu đúng là vậy thì không biết còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hỉ hơn nữa đây? Lần đi rừng mưa lần này thật đúng là có một thu hoạch lớn.

Ngay tại thời điểm Bạch Băng đổi hướng màn ảnh sang con rắn vàng, theo màu vàng trong mắt rắn phát ra một đạo ánh sáng màu trắng, chiếu thẳng vào Bạch Băng.

Bạch Băng cả kinh, sững sờ, thở hắt ra, thân thể bật lên rất nhanh, camera trong tay va chạm vào tường rồi rơi xuống, vang lên một tiếng vỡ vụn, làm đàn rắn phát hiện ra mùi khác lạ, cùng nhau hướng về phía Bạch Băng xông tới.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro