Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nhiều phút đứng ngây ngốc, cậu cảm nhận được hơi ấm từ nơi anh,...... Cậu muốn thấy khuôn mặt của anh bây giờ nhưng chưa kịp đẩy anh ra, vòng tay anh ôm cậu siết chặt thêm...

-Nhất Bác, em để anh ôm em như vầy được không, nếu giờ anh đối diện với em sợ những lời trong lòng của anh sẽ không nói ra được mất...

-Ca, anh có chuyện gì vậy, anh đừng làm em sợ mà....

-Cún con ngốc nhà em....anh xin lỗi vì những ngày qua đã không liên lạc với em nhưng anh cũng chỉ muốn tạo bất ngờ đền bù cho em ngày hôm đó thôi....

Nói đến đây giọng anh ngẹn lại, nước mắt tự nhiên lăn dài.... Anh nhớ lại đêm hôm đó lỡ như... Lỡ như lúc đó anh không đến sớm hơn một chút thì cún con nhà anh liệu có còn đứng ở đây với anh nữa không.... Cậu đấu tranh, dành giựt với thần chết sợi dây cuối cùng để lấy lại mạng sống và giờ đang đứng trước mặt anh....

Anh sợ, sợ sẽ đánh mất cậu thêm lần nữa.... Cậu nghe tiếng thút thít của anh cũng chạnh lòng không kém nhưng anh không có ý định buông cậu ra, Vương Nhất Bác chỉ biết thở dài đáp lại cái ôm của anh thật nhẹ nhàng nhưng đủ chắc để anh cảm nhận được sự an toàn....

Cảm thấy cứ đứng như thế này mãi cũng không tốt, cậu đưa tay xuống cặp mông của anh,động tác này làm anh giật mình, tai thỏ nhỏ ửng đỏ  dựng cả lên...

-E...em làm gì vậy...

-Bảo bối, ngoan không được động đậy...

Cậu phả từng chữ vào tai anh, hơi thở nóng ấm phả vào tai anh đều đều nói hết câu cậu còn lưu manh cắn nhẹn vào vành tai của anh, anh bị giật mình ú ớ rồi chôn vùi mặt mình vào ngực cậu....

Cái dáng vẻ này của anh thật là muốn cậu làm lưu manh mà.... Cậu nhấc bổng anh lên tay vẫn giữ cặp đào chắc nịch, lợi dụng cơ hội liền giở trò lưu manh xoa nắn cặp đào kia đến lợi hại....

Chỉ vài bước chân đến bàn thôi mà, sao cậu lại đi chậm như vậy chứ, anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, anh xấu hổ không biết phải làm thế nào chỉ biết nằm im lặng trong lòng cậu mặc cậu giở trò...

Cậu đi đến bên bàn vẫn không có ý định buông anh ra cứ thế để anh ngồi trên đùi của mình.... Lúc này cậu mới để ý những thứ xung quanh trên bàn.... Đôi ưng nhãn nhanh chóng quét đến vật lạ được ngụy trang dưới những bông hoa hồng chỉ khi nào tinh ý lắm mới thấy được ... Quà, hộp đen... Anh nhớ lại lời nói của Vương Đại Lục, không lẽ là nó

Một tay cậu vẫn còn xoa nắn cặp đào kia của anh, tay còn lại lôi kéo chiếc hộp kia lại gần mình, chiếc hộp hơi to nhưng rất nhẹ, cậu nhíu mày không biết ông anh họ này đang giở trò gì nữa đây....

Anh nghe tiếng động lạ, cũng tò mò quay đầu lại nhưng chưa kịp quay đầu đã bị tay của cậu giữ lại không cho anh quay qua...

-Nhất Bác, có chuyện gì vậy...

-Anh họ nói tặng quà cho em.

-Quà

Anh ngớ người không hiểu, quà.. quà gì... Anh ấy chuẩn bị bao giờ, sao mình không thấy nhỉ...

-Ừm, là một hộp đen,..

Cậu vừa nói dùng tay còn lại mở hộp qua ra,.... 1 giây, 2 giây, 3 giây.... Cậu nhìn những thứ trong đó mà mắt chữ A, mồm chữ O như không tin được anh họ vậy mà tặng cậu những thứ này..

Anh cố gỡ bỏ bàn tay của cậu ra, háo hức quay lại...

-Nhất Bác, là gì vậy anh cũng muốn xem

Cậu nghe anh nói, vội vội vàng vàng đóng hộp quà lại.... Gượng cười nhìn anh...

-Lát nữa anh sẽ biết....

-Ca, anh xem phong cảnh như vậy chúng ta có nên làm gì đó không...

Cậu đưa tay trườn xuống chạm vào eo của anh,giọng nói có chút ám muội nhìn anh

Tiêu Chiến lúc này mới ý thức đựơc.. A... Lên một tiếng..

-A, anh quên bữa tối đã chuẩn bị xong rồi để anh gọi phục vụ đem qua...

Anh đưa tay lấy điện thoại bấm bấm, chưa kịp gọi đã bị cậu giật phăng điện thọai không thương tiếc vứt xuống  bãi cát... Anh đứng hình trước hành động của cậu...ổn định lại  mắt lớn, mắt nhỏ trừng cậu

-Em ngốc à, tại sao lại vứt điện thoại của anh...

-Ca, em đói aa~~

Cậu nhìn anh, chu chu mỏ như người nhà bỏ đói không cho cậu ăn mấy ngày trời, đôi mắt cứ nhìn anh chớp chớp hệt một chú cún con

-Cái thứ không có tiền đồ nhà em, anh chẳng phải nói gọi người đem đồ ăn đến sao vậy mà em lại quăng điện  thọai của anh,

-Đồ ăn đã được dọn sẵn ở đây rồi ngaa~

-Em đói nên nói sảng luôn rồi phải không, đồ ăn ở đâu ra chứ

Anh nghi hoặc nhìn tứ phía trong sự ngây ngốc, song song còn đưa tay lên trán xem cậu thật sự có bị sốt đến mơ hồ không, đồ ăn ở đâu ra kia chứ..

-Ca, em muốn " Ăn Thịt Thỏ "

Anh nghe cậu nói, mặt ngốc lần thứ n, đưa mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh, thỏ con ơi, em có ở đó không, Vương heo hường muốn ăn thịt em kìa, sao anh không thấy em vậy....

Anh chu chu môi, bất mãn nhìn cậu, rốt cuộc cậu là đang muốn ăn gì a~.... Anh có thấy gì ở đây có thể ăn được đâu, đồ ăn còn chưa được gọi lên kia mà.... Nhất Bác hôm nay bị sao í... Anh cứ thất thần miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình...

Vương Nhất Bác nhìn anh đảo mắt tìm kiếm, rồi hóa ngốc , một màn biến hóa này của anh đáng yêu chết cậu rồi, như vầy thì cậu sao thoát được móng thỏ này đây...

Còn chưa đợi anh đinh thần, Vương Nhất Bác như sư tử đói nhìn trúng mồi ngon không khách khí mà vùi đầu vào cổ anh gặm nhấm yết hầu của anh...đôi tay xấu xa kia không an phận ở yên luồn lách vào bên trong áo anh sờ soạn chiếc eo mảnh khảnh của anh,.... Eo nhỏ như vậy lát nữa không biết có bị thao gãy luôn eo không...

Lúc này anh bất giác cậu đang giở trò xấu, nhanh tay gỡ khuôn mặt đang làm loạn ở cổ của anh ra... Khuôn mặt anh đã đỏ cả lên, miệng lắp bắp hỏi cậu

-Em... Em là đang làm gì vậy hả??

-Ăn tối aaa~

Khuôn mặt cậu tiến lại gần anh hơn, nhếch mép cười nhẹ, sau đó lại quay qua gặm nhẹ vành tai của anh rồi nhẹ nhàng liếm liếm môi như khiêu khích anh

Thề, Tiêu Chiến thề là nếu cậu không phải người yêu của anh thì anh đã đấm cho khuôn mặt đẹp trai này biến dạng thành heo hường luôn rồi... Biến thái, quá mức biến thái rồi đi...

-Ca, cho em được không...

-.. Nhưng... Nhưng mà... Ưmm

Cậu còn chưa để anh nói hết câu đã nâng cằm anh lên ghì chặt anh vào nụ hôn của cậu.... Anh vì bất ngờ nên không theo được cậu nhanh chóng liền mất dữơng khí, anh cố đẩy cậu ra nhưng cậu càng mạnh bạo siết chặg anh hơn, được một lúc cậu như biết được mình hơi quá vội buông anh ra, đôi mắt anh thờ thẫn vì thiếu oxy, sợi chỉ bạc khi cả hai tách ra óng ánh dứơi ánh trăng làm khung cảnh bây giờ càng ma mị, yêu kiều...

-Vương Nhất Bác, em là muốn anh chết sao

-Aiya, làm sao được chứ, sẽ không chết mà..

-Em xem, em là muốn anh ngày mai lên báo vì bị hôn đến chết hay sao.. Môi anh bị em làm sưng hết cả rồi này... Anh sẽ kiện em ra tòa vì tội cữơng bức anh... Hừ... Hừ

-Anh xem, sẽ không có tòa án nào phán tội cho em về tội cưỡng bức vợ của mình cả..

-Ai là vợ của em chứ

-Không phải lúc em chưa tỉnh anh đã hứa như vậy sao, đều sẽ nghe em hết mà...

Cậu ủy khuất mà cậu không dám nói a, rõ ràng anh hứa với cậu như vậy mà, anh lại nuốt lời....

Nhìn cậu anh liền liên tưởng đến cún con mẹ Tiêu mới mua về, thật hết cách với cậu mà...

-Được rồi, là anh hứa được chưa...

Nghe anh nói, cậu nhoẻn miệng cười vì đạt được mục  đích của mình rồi, anh giờ có cầu xin cậu dừng cũng đừng nghĩ đến...

Cậu nhanh chóng thoát y của anh ra, hất hết những thứ trên bàn, đặt anh nằm lên đó, nhìn anh như vậy lòng cậu có chút khó chịu phía dưới đã rục rịch muốn ngẩng đầu dậy rồi....

Anh nằm đó nhìn cậu thật cmn ngại chết anh rồi, tại sao anh không còn mảnh vải che thân mà cậu thì vẫn còn nguyên vẹn như vậy chứ, vòn là đang ở biển nữa, lạnh chết anh rồi...

-Ca, anh có biết anh họ tặng chúng ta gì không

Anh lúc này không mở miệng  chỉ biết lắc đầu thay cho lời nói...

-Anh xem

Vương Nhất Bác vừa nói vừa mở chiếc hộp đó ra, sa đó đổ hết ra khoảng trống bên cạnh, anh như không tin được những thứ mình thấy, mặt anh đỏ hơn cả ớt chín mọng... cái này.... Aa.. Â. A.... Anh thật sự rất rất muốn giết người bây giờ a..... Vương Đại Lục anh khôn hồn thì cút xa xa một chút, nếu không anh sẽ chết chắc với tôi...

Ừm thì cái hộp cũng không có gì chỉ là góp phần thêm chút kịch tính thôi à.... Như durex nè, gel bôi trơn, bộ dụng cụ tình thú như xích tay, xích chân, roi da, gậy kích thích hậu môn... Vân vân và mây mây

__________________________________
Này hôm qua tui đăng nhưng do watt bị lỗi nên không đăng được chỉ đăng trên fb thôi.... Hôm nay tui vô lại watt được rồi nha

Chắc có ai thắc mắc khúc h đâu đúng không xin thưa là tui đã cắt nó ra rồi😜..... Đã để m. N chờ lâu.... Hôm nay 1/5 sinh nhật tui nên tối nay có khi sẽ có chap mới của Lời Hứa nè... Ai hóng chung hông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro