CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VƯƠNG TRIỀU

Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi Bảo Phong lạc đến nơi này. À hay nói đúng hơn là bị cuốn đến đây. Theo như lời những người ở đây nói thì nơi này là một thế giới song song với nơi mà chúng ta đang sống. Ừm... Và theo những lý thuyết xáo trộn nào đó cùng một nguyên nhân nhập nhằng sao sao đó thì cậu – đang sống yên lành lại bị trôi đến đây sau một tai nạn không đáng có. Mà bây giờ thì cũng chẳng phải lúc nói đến lý do xảy ra cái tai nạn trời ơi đất hỡi đó...

Nhìn chung thì "bên này" không có gì khác mấy so với "bên kia". Cũng là một xã hội văn minh và hiện đại. Nhưng chỉ khác là ở đây chế độ phong kiến vẫn đang tồn tại. Và quyền hành cao nhất tất hẳn là đang nằm trong tay nhà vua rồi. Và... Vâng! Và chính cái và này là điều làm Bảo Phong phải ngạc nhiên nhất. Ở đây không có giới hạn hay rào cản gì về mặt giới tính. Mọi người tự do yêu đương. Ngạc nhiên lớn nhất chính là... là... Nhà vua triều này thích... đàn ông. BENG! TADA! BINGO! KINH! Biết dùng từ thế nào đây nhỉ? Tất cả đều như các bạn đã và đang nghĩ trong đầu đấy. Trong cung điện sẽ có một nhà vua và.... một đống... À không! Một tam cung lục viện bao bao gồm các nam phi và... chưa có Nam Hậu. Và lại thêm một bất ngờ nữa đây. Bảo Phong – là cậu. Hiện đang nằm trong dàn "Nam Tú" đang chuẩn bị dự tuyển năm đầu tiên... Quên nói với mọi người. Bảo Phong chỉ bị xuyên phần linh hồn đến đây thôi. Còn phần xác thì vẫn còn nằm ở "bên kia". Mà chính cậu cũng không biết có còn ở đó không hay đã được mai táng rồi. Cậu chỉ nhớ rằng sau khi tai nạn xảy ra thì khi mở mắt ra cậu đã ở đây và thân xác này tướng mạo lại giống y hệt cậu... Tính ra là cũng y như vậy. Nhưng khác ở chỗ cậu cảm giác thân thể này có phần yếu ớt và gầy gò hơn mình ở bên kia. Thần sắc khuôn mặt cũng có gì đó tiều tụy hơn. Hay tại cái cơ thể này vừa mới bệnh khỏi? Hay bị suy dinh dưỡng? Ôiiii...

- Võ Hoàng Thiên Vũ – 20 tuổi. Con trai út của quan Thượng Thư. – Đang suy nghĩ miên man thì Bảo Phong giật mình khi nghe đến tên mình. – Đây là thân phận mới của cậu ở đây. Nghe gọi tên cậu từ từ bước theo viên quản sự vào chánh điện. Vừa qua khỏi cửa lớn cậu không khỏi choáng ngợp với kiến trúc được mạ vàng toàn bộ theo hướng cổ điển mà người ta thường hay thấy ở các cung điện Châu Âu bên kia. Sàn được lát đá hoa cương màu trắng và được lau chùi bóng loáng đến độ có thể nhìn rõ mình trên đó. Xung quanh là những chùm đèn pha lê lấp lánh đến mê mị. Ở trên bậc tam cấp cao nhất trong phòng là ngai vàng và hiển nhiên người ngồi trên đó chính là nhà vua. Cạnh bên là Thái Hậu.

– Công tử xin hãy hạ thấp tầm nhìn. Không được nhìn Hoàng Thượng nếu chưa được phép. – Bảo Phong vừa định ngẩng đầu nhìn nhà vua thì đã bị viên quản sự nhắc nhở. Nghe vậy cậu liền cúi thấp đầu và tiếp tục đi từng bước tiến gần đến nơi ngự của nhà vua và Thái Hậu.

- Hạ thần – Võ Hoàng Thiên Vũ xin ra mắt Hoàng Thượng và Thái Hậu. – Khi đã đến vị trí định sẵn thì Bảo Phong cúi gập người, tay phải để ngang bụng hành lễ theo như sự chỉ dạy trước đó của viên quản sự.

- Con trai. Ngẩng đầu lên ta xem! – Thái Hậu cất tiếng nói. Chất giọng nhẹ nhàng và ấm áp. Bảo Phong nghe vậy thì từ từ đứng thẳng người rồi nhìn về hướng của Thái Hậu. Lúc này bà đang mặc trên người bộ lễ phục hoàng gia bằng nhung màu tím. Trông thật sang trọng và trang nhã. Khuôn mặt hiền từ đúng như chất giọng của bà. Nhìn thoạt thì có lẽ năm nay bà độ khoảng trên dưới 50 tuổi. – Đúng là con trai của quan Thượng Thư. Thật nhã nhặn. – Thái Hậu sau khi nhìn cậu một lượt rồi khen vời một câu. Ánh mắt vẫn tiếp tục quét khắp lượt cậu trai đang đứng trước mặt minh.

- Dạ. Thần xin cảm ơn lời khen của Thái Hậu...

- Cậu tham gia tuyển Nam Tú với mục đích gì? Vì ngôi Nam Hậu hay cái gì khác? – Hoàng Thượng nãy giờ im lặng chợt lên tiếng cắt ngang lời Bảo Phong. Trên khuôn mặt Ngài chẳng hề thoáng qua chút biểu cảm nào. Giọng nói cũng hạ mấy phần lạnh lẽo.

- Thưa Hoàng Thượng. Đây không phải là quy tắc của hoàng gia sao? Phàm là quan lại hay quý tộc có con trai/ con gái đến tuổi đều phải tham gia dự tuyển Nam Tú hoặc Tú Nữ tùy theo mỗi triều? – Bảo Phong từ tốn đáp mặc dù trong bụng đang đánh trống khua chiêng loạn xạ. Không biết trả lời ra sao thì lấy luật ra nói trước đã. Nhìn vị Hoàng Thượng kia chắc cũng "khó nuốt"...

- Ta không hỏi cậu chuyện đó! Ta hỏi cậu mục đích khi muốn vào cung là gì? Chẳng hạn như để củng cố địa vị của cha mình? Hay muốn là người nắm quyền lực trong tay?

- Dạ thưa... - Bảo Phong thật có chút bối rối do từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ chỉ có 3 ngày. Điều duy nhất cậu được biết chỉ là mình phải tham gia tuyển Nam Tú theo lệnh. Còn về lý do thì... Thượng Thư đại nhân – Người cha của cậu ở đây đã vâng mệnh Thái Hậu đi công vụ ở xa đến cuối tháng này mới trở về. Có lẽ ông ấy biết gì đó. – Dạ.... – Cậu ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào. Thôi rồi. Mới chỉ chiêu đầu tiên đã bị hạ đo ván. Haizzz... Theo như khi ở bên kia cậu có xem qua vài bộ phim thì mục đích vào cung của các phi tần hầu hết chỉ bao gồm 2 điều mà Hoàng Thượng vừa nói. Không lẽ lại nói mình bị ép vào cung. Hay là tôi từ "bên kia" đến? Chắc ma mới tin. Thật khó nghĩ...

- Đến mục đích vào cung còn không thể nói rành mạch thì có tư cách gì được ở lại? – Lúc này trên môi Hoàng Thượng mới xuất hiện một chút ý cười. Nhưng rồi lập tức biến mất. Một nụ cười khinh thường.

- Thần...

- Hoàng Thượng. Con chớ nóng vội. Con xem con đã làm thằng bé bối rối quá rồi. – Thái Hậu thấy cậu trai nhỏ kia bị dồn vào thế bí liền lên tiếng giải vây.

- Tùy Người! Con xin phép. Nếu thích Người cứ giữ cậu ta ở lại. Đám người ngoài kia cũng tùy Người sắp xếp. Con không hứng thú với những chuyện này. – Không đợi câu trả lời từ Thái Hậu. Hoàng Thượng đã đứng dậy rồi đi thẳng đến cánh cửa phía trái chính điện.

- Haizzz...- Thái Hậu nén tiếng thở dài rồi quay sang Bảo Phong – Con trai. Từ nay hãy ở lại với ta. – Nói đoạn bà quay sang viên quản sự đang đứng đợi lệnh tiếp lời – Trần Quản Sự - Ông hãy sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy. Ông có hiểu ý ta không?

- Dạ vâng. Thưa Thái Hậu – Trần Quản Sự cúi nhẹ người hành lễ rồi ra hiệu cho Bảo Phong đi theo mình.

- Nhưng mà... - Bảo Phong định lên tiếng nhưng rồi lại thôi. Có lẽ nên im lặng là tốt nhất tuy trong lòng cậu không khỏi ngổn ngang thắc mắc. Cậu chẳng biết gì về nơi này cũng như quy tắc ở đây cả. Và theo tình hình nãy giờ thì cậu cảm giác được Hoàng Thượng không có ý gì là mong muốn đợt tuyển Nam Tú này.

Trong lúc đi theo Trần quản sự ngang qua phòng chờ khi nãy cậu nghe được trong đó có nhiều tiếng lao xao của những người còn lại chưa được vào diện kiến. Chắc hẳn là cũng không phải là những lời tốt đẹp gì. Nhưng cũng đúng. Cả bao nhiêu người nhưng đợt này chỉ tuyển nhập cung có 4 người. Há chẳng phải cậu đã chiếm mất 1 vé của họ rồi sao?... Cũng trong cùng lúc ấy. Thái Hậu vẫn ngồi trên bảo tọa, bà từ từ mở chiếc hộp nhung để bên mình từ nãy đến giờ và mang ra một chiếc cài áo hình kỳ lân chầu phi long ngắm nghía rồi thoáng mỉm cười. Nhưng lại là một nụ cười man mác những tâm sự...

Trên đường đi Bảo Phong lần lượt được nghe Trần Quản Sự giới thiệu sơ lược về đường đi nước bước trong cung điện. Bỏ qua những kiến trúc nhỏ lẻ thì nơi đây có 4 tòa bảo điện lớn trấn giữ ở 4 phương Đông – Tây – Nam – Bắc. 4 tòa bảo điện này cũng là 4 nơi chính yếu của Hoàng Cung. Tòa bảo điện lớn nhất ở phía Đông là Điện Thiên Long – Nơi ở của Hoàng Thượng và Nam Hậu. Điện Phượng Vũ ở phía Nam là nơi ở của Thái Hậu và các phi tần triều trước. Nơi cậu đang được đưa tới là tòa bảo điện ở phía Tây có tên là Điện Lân Quang. Tòa bảo điện còn lại ở phía Bắc thì tên là Điện Quy Minh. Cả 2 tòa bảo điện này là nơi ở của các phi tần đương triều.

- Thưa Thiên Vũ Công Tử. Đã đến nơi rồi ạ. Đây là Điện Lân Quang – Tòa nhà Kỳ Lân. Đây là nơi mà Thái Hậu đã an bài trước. – Trần Quản Sự dừng lại trước cửa điện.

- Wow... - Vượt xa sức tưởng tượng của Bảo Phong. Cậu không ngờ rằng trình độ xây dựng ở nơi này lại tinh xảo đến vậy. Lớp ngoài của Điện Lân Quang này được làm hoàn toàn bằng pha lê bao bọc khối kiến trúc bên trong theo phong cách Polygon với hình dáng kỳ lân đang chầu về phía Đông. Các mảnh pha lê lớn với hình dạng các khối đa chiều được ráp nối với nhau một cách kỳ công đã tạo nên sự phản chiếu ánh sáng cực kỳ hoàn hảo. Với cách thiết kế này thì cả tòa nhà dưới ánh nắng ban ngày trở nên rực rỡ và lấp lánh như một khối kim cương khổng lồ vậy. Chưa kể phần sừng kỳ lân cao 5m được đúc hoàn toàn bằng vàng nguyên chất cùng phần mắt là 2 khối kim cương màu đỏ cực phẩm làm cho tòa nhà thêm phần xa hoa tráng lệ.

- Thưa Công Tử. Đây là những thuộc hạ trong Điện Lân Quang. Những người này có trách nhiệm sẽ phục vụ Người chu đáo và cẩn thận. – Trong lúc Bảo Phong đang trầm trồ dòm ngó công trình tuyệt mỹ trước mắt mình thì Trần Quản Sự đã triệu tập hết nhân sự trong điện đến trình diện cậu.

- À vâng! Chào mọi người. Sau này mong được chiếu cố. Tôi chắc sẽ sống ở đây khá lâu đấy. – Bảo Phong nhìn khắp lượt những người đang đứng trước mặt mình thì thấy có cả thảy 7 nam và 4 nữ. Ai cũng mặc đồng phục người hầu hoàng gia màu vàng nhạt. Nhìn họ rất chỉn chu và hiền lành.

- Phúc Bảo – Cậu tới đây! – Trần Quản Sự gọi người con trai đứng đầu hàng đến trước mặt hai người. Nhìn anh ta có vẻ lớn tuổi nhất trong số các người hầu. – Thưa Công Tử đây là Phúc Bảo – Cậu ấy là quản sự của Điện Lân Quang này. Mọi việc Người muốn sắp xếp ra sao thì cứ việc nói với cậu ta.

- Xin chào anh! – Bảo Phong đưa tay ra định bắt tay Phúc Bảo.

- Công Tử! Không được làm thế với người hầu. Như thế là vô phép. – Trần Quản Sự bỗng nghiêm giọng.

- Xin... xin lỗi! – Bảo Phong với khẩu khí của Trần Quản Sự có chút e dè.

- Người vừa mới vào cung nên không thể hiểu hết quy tắc nơi này. Bắt đầu từ ngày mai Phúc Bảo sẽ phụ trách việc chỉ dạy quy tắc cho Công Tử. – Nói đoạn Trần Quản Sự quay sang Phúc Bảo tiếp lời – Cậu nghe rõ rồi chứ. Hãy thật chú tâm vì Thiên Vũ Công Tử không biết gì cả.

- Trần Quản Sự cho tôi hỏi.... Ở đây... Ngoài tôi ra còn có ai nữa không?

- Tạm thời thì không thưa Công Tử. Vì nơi đây Thái Hậu đã an bài trước chỉ dành cho người duy nhất được chính bà lựa chọn. Còn 3 vị kia thì cùng ở Điện Quy Minh. Còn về sau này có sắp xếp khác thì chưa biết ạ.

- Cả tỏa nhà to thế này chỉ có mình tôi? – Bảo Phong tròn xoe mắt ngạc nhiên. Trong bụng nghĩ thầm bản thân có gì đặc biệt ngoại trừ màn đối đáp ấp úng khi nãy mà được Thái Hậu đích thân lựa chọn và lại còn ở một mình trong tòa bảo điện rộng lớn này. Đến mặt mũi Thái Hậu cậu cũng chỉ lần đầu tiên nhìn thấy.

- Đó là mệnh lệnh! –Dường như Trần Quản Sự đoán được Bảo Phong sẽ tiếp tục hỏi mình những chuyện khác nên đã nhanh chóng trả lời với thái độ dứt khoát.

- Tôi hiểu rồi...

- Xin mời Người vào trong thu xếp và nghỉ ngơi. Sáng mai còn rất nhiều việc phải làm. Đồ đạc cá nhân của Người sẽ được gửi từ tư dinh của Võ Thượng Thư đến sau. Thần còn phải về báo cáo với Thái Hậu. Xin phép cáo lui! – Nói rồi Trần Quản Sự nhanh chóng rời khỏi Điện Lân Quang để lại Bảo Phong với vẻ mặt ngây ngốc đứng phía sau. – Mày cứ tiếp tục giả vờ ngoan hiền đi nhóc. Để xem mày đóng kịch được đến bao giờ. – Hình như là Trần Quản Sự vừa tự nói với mình.

- Ông ấy là vậy! Không bao giờ biểu đạt cảm xúc gi cả. Công Tử xin mời theo thần vào trong. – Phúc Bảo thấy Bảo Phong đứng như trời trồng thì tiến lại gần bảo cậu.

- Vâng!... – Bảo Phong chán chườn đáp lại rồi theo Phúc Bảo vào trong. Cái háo hức được khám phá bên trong điện tự nhiên trôi đi đâu mất. Có vẻ như ở đây ai cũng lạnh lùng làm cậu thấy ngột ngạt. – Anh làm ở đây lâu chưa? – Bảo Phong cất tiếng hỏi Phúc Bảo đang đi phía trước dẫn cậu đến gian điện riêng.

- Thưa Công Tử - Từ năm 7 tuổi thần đã ở đây rồi. – Phúc Bảo trả lời nhưng không quay đầu lại.

- Sao lại...

- Thần bị gán làm nô lệ cho cung điện do cha mẹ thần phạm tội. Mà Công Tử cũng không cần biết nhiều những chuyện này. Gia thế của chúng thần không phải là thứ mà Người cần biết. – Không đợi Bảo Phong hỏi tròn câu. Phúc Bảo đã nhanh chóng tiếp lời.

- Tôi chỉ...

- Sau này nói chuyện với quan đại thần, cận vệ hoặc người hầu chúng thần thì Người phải tự xưng bằng "TA". Người xin hãy ghi nhớ.

- Tôi... Ta biết rồi... - Chút hy vọng giao tiếp cuối cùng của Bảo Phong đã bị dập tắt. Cậu không nói gì nữa mà chỉ lủi thủi bước theo sau Phúc Bảo. Ngoài trời đang dần buông xuống tấm màn màu cam rực rỡ của hoàng hôn. Nhác đâu đó vài cánh chím uể oải bay về tổ sau một ngày miệt mài kiếm ăn khắp nơi. Ánh nắng rọi xuyên qua lớp pha lê chiếu xuống hành lang nơi cậu và cả đám người hầu đang bước đi những tia dài mỏi mệt...

-----------------------------------------------------------------------------------

Ở một nơi khác không xa – Điện Quy Minh. Xét về độ hoành tráng thì cũng không thua gì Điện Lân Quang của Bảo Phong. Tuy nhiên diện tích nơi dây chỉ bằng nửa phần nơi của cậu. Nhưng không vì vậy mà mất đi khí thế. Điện Quy Minh được xây trên một hồ nước nhân tạo cạnh biển với kiến trúc hình vòm cung tạo thế rùa ngự. Phần đầu rùa được làm bằng đá cẩm thạch nguyên khối màu xanh lục bảo. Phần mắt rùa được xây kết hợp thành đài ngắm cảnh và hải đăng giáp biển về đêm. Và hiển nhiên nơi này là nơi ở của 3 vị Nam Tú còn lại. Không khí ở đây có vẻ sôi động hơn nhiều. Ba vị Nam Tú còn lại gồm có Đoàn Khắc Dương – Con trưởng của Đoàn Thừa Tướng. Người có gia thế mạnh nhất đợt tuyển Nam Tú đợt này. Hai người kia là anh em sinh đôi Phương Minh – Phương Bảo – con của Phương Ngự Sử.

- Tại sao cả 3 chúng ta lại phải chen chúc ở đây trong khi tên nhóc khó ưa kia lại một mình ở Điện Quy Minh rộng lớn kia? – Khắc Dương vừa vào đến sảnh chính thì tức tối lên tiếng. Hắn vốn dĩ là con trưởng của thừa tướng – gia thế hiển hách mà lại phải co mình ở cái nơi thiệt thòi này sao?

- Em nghe nói nó được Thái Hậu đích thân lựa chọn đó ạ. Nhưng nghĩ cũng lạ. Nó ngoài kia là đứa lông bông, đàn đúm có tiếng ở kinh thành này. Chưa kể còn vài vụ bê bối tình thú mà Võ Thượng Thư đã giúp nó ém nhẹm. Nó có tư cách gì mà trên cơ anh em tụi mình. - Phương Minh vốn là kẻ bợ đỡ nên liền hùa theo lấy lòng Khắc Dương.

- Ta cũng lấy làm khó hiểu. Thái Hậu vốn dĩ nghiêm khắc và rất truyền thống. Không lẽ bà ấy không biết gì về nó khi có nó tham gia tuyển Nam Tú đợt này. – Khắc Dương ngồi chễm chệ trên sofa giữa nhà, tay gãi cằm nhìn 2 anh em Phương Minh, Phương Bảo như để tim câu trả lời.

- Chắc nó đã giở trò gì đó với Thái Hậu chăng? – Phương Minh lại tiếp lời Khắc Dương. Phương Bảo ngồi kế bên chỉ im lặng theo dõi cuộc nói chuyện.

- Ngươi nghĩ Thái Hậu là người dễ dàng qua mặt được a?... Mà cũng có khi... - Khắc Dương định nói gì đó rồi lại thôi. Hắn sẽ bàn lại việc này với ba của hắn sau. Trước mắt vừa mới vào cung không nên gây náo loạn.

- Anh Khắc Dương sau này chắc sẽ nhanh chóng được phong làm Nam Hậu thôi. Còn tên nhãi nhép kia thì với tính tình của nó ngày một, ngày hai cũng sớm bị quẳng vào Lãnh Cung. – Phương Minh tiếp tục ngọt ngạt.

- Haha. Chú mày biết nhìn người đấy. Thế có muốn về phe ta không? Sau nay ta sẽ chiếu cố anh em các ngươi.

- Dạ. Dạ. Nếu được vậy thì tốt quá! – Không để cơ hội vụt mất Phương Minh gật đầu liên hồi. Bộ dáng thật bần hèn.

- Tôi không muốn tranh giành gì cả. Các người làm gì thì làm. Đừng để ảnh hưởng đến người thân là được ­– Trái ngược với thái độ luồn cúi của Phương Minh, Phương Bảo chẳng mảy may quan tâm đến những gì vừa diễn ra. Cậu nói rồi lẳng lặng trở về phòng mình.

- Thằng ngu! – Phương Minh rủa thầm trong bụng.

-------------------------------------------------------------------------------------

ĐIỆN THIÊN LONG

- Tại sao Người lại chọn Thiên Vũ? Cậu ta đâu phải là một kẻ tốt để chọn nhập cung làm Nam Cung Phi hay Nam Hậu? - Hoàng Thượng sau khi đuổi hết người hầu ra ngoài thì lên tiếng hỏi Thái Hậu. Từ lúc tên nhóc kia bước vào chính điện quả thực Ngài đã nổi gai trong người. Nhật nhẹt, ma túy, đĩ điếm, cờ bạc. Món ăn chơi nào cũng điểm qua tên cậu ta. Mà thà rằng cậu ta chỉ ăn chơi thôi không nói. Đi đến đâu là để lại đuôi tai vạ đến đó. Đơn kiện đã chất thành núi trên bàn ngự của Hoàng Thượng. Ngài đã nhiều lần muốn mang tên kia ra bắn bỏ một phát là xong. Nhưng Thái Hậu cứ mãi nhớ đến công cứu mạng Tiên Hoàng của Võ Thượng Thư mà cứ bao nhiêu lần xin tha cho cậu ta mặc dù đến mặt mũi ra sao còn không biết. Hoặc quá lắm là chỉ gặp vài lần nào đó khi hoàng gia mở tiệc. Cứ coi như Ngài sẽ nhắm mắt bỏ qua vì nể tình Thái Hậu đi. Nhưng lần này bà lại đích thân rước cái của nợ kia về. Mà còn cho ở hẳn một mình trong Điện Lân Quang – Nơi mà vốn dĩ Ngài định dành cho Hoàng Hiếu. Người mà Hoàng Thượng yêu say đắm nhưng chẳng may qua đời ngay sau ngày đăng vị của Ngài được 1 tuần. Đến nay cũng đã vỏn vẹn 5 năm.

- Không lẽ con muốn Hoàng Hiếu đội quan tài sống dậy vào ở nơi đó? – Thái Hậu tức giận khi vừa nghe Hoàng Thượng hỏi về Thiên Vũ. Bà dư biết Ngài đang nghĩ gì trong đầu. Thái độ sáng nay của Hoàng Thượng trong buổi tuyển Nam Tú đã tố cáo Ngài.

- Mẹ! Có cần phải cay nghiệt vậy không?

- Ta không muốn con cứ vùi đầu vào những chuyện xưa cũ với Hoàng Hiếu. Con và Hiếu yêu nhau thế nào ta không biết sao? Nhưng con phải biết. Con là Hoàng Đế - Người trị vì thế giới song song này. Con hiểu vì sao tổ tiên chúng ta ngày xưa vì sao phải tạo ra nơi này mà? Nếu con không phấn đấu thì làm sao giữ gìn được nơi này?

- Nhưng 5 năm nay mẹ thấy có khi nào con đã lơ là chuyện gì chưa? Sao mẹ cứ phải ép con vậy? Chuyện hoàng gia, triều chính con đều đã cố gắng lo liệu chu toàn. Còn đây là thế giới riêng, tình cảm của bản thân con. Mẹ đừng nhúng tay vào được không? - Trong đáy mắt Hoàng Thượng đã in hằn lên những đường gân đỏ rực. Dường như khi nhắc đến những chuyện này thì cả Ngài và Thái Hậu đều không kềm chế được mình.

- Con giun xéo mãi cũng quằn. 1 năm, 2 năm, 3 năm con có thể gắng chịu. Còn nhiều năm? Con có thể duy trì được mãi tình trạng lệch pha như bây giờ? Ta muốn con lập gia thất để có thể nhẹ nhõm và có người chia sẻ cùng con trong cuộc sống. Vậy cũng là sai sao?

- Con đã nói chưa phải lúc mà.

- Đã 5 năm trôi qua rồi. Con cứ mãi như vậy. Ta có thể đợi con bao nhiêu cái 5 năm?

- Vậy thì tại sao mẹ lại chọn thằng nhóc Thiên Vũ đó? Không lẽ mẹ không biết thằng nhóc đó là người thế nào? Cứ cho là con nghe lời mẹ nạp Nam Tú đi. Nhưng phải là người đàng hoàng chứ ai lạp nạp thứ dơ bẩn đó.

- Đó là việc riêng của ta. Con hãy lo mà đối xử tốt với cậu ta. – Đột nhiên Thái Hậu đứng phắt dậy và quay lưng bỏ ra cửa. Hai bàn tay bà run lên lạnh buốt.

- Nếu mẹ không cho con một lý do đàng hoàng thì ngày mai con sẽ mang cậu ta ra bắn chết đó. – Dường như đã chạm đến cực hạn của sự vô lý nãy giờ. Hoàng Thượng vuột miệng nói ra lệnh xử tử.

- Thụy Long! Nếu con giết Thiên Vũ thì sau này đừng nhìn mặt ta nữa. – Nói đoạn Thái Hậu đã bước ra khỏi căn phòng và bước lên xe ngựa trở về Điện Phượng Vũ. Tim bà vẫn đập liên hồi. Làm sao bà có thể giải thích được lý do đây? Một lần nữa bà lại lấy chiếc cài áo ra nhìn rồi lặng lẽ rơi lệ...

- END CHAP 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro