Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Hữu ngồi vào bên trong, ngoắc ngoắc ngón tay với Tàng Ngao: "Cởi quần áo ra".

Tàng Ngao luống cuống tay chân, nhưng làm thế nào cũng không tháo ra được nút thắt của váy da, cuối cùng hạ quyết tâm trực tiếp kéo đứt, sau đó cởi cả quần lót đặt ở trên giường, bởi vì sai lầm nhỏ mất mặt này, hắn lại uể oải không chịu được.

Thiên Hữu vỗ vỗ đùi mình, ý bảo Tàng Ngao lên giường.

Hang động của bộ lạc Thanh Nham đều sử dụng kết cấu"kháng", không mềm mại như giường, thế nhưng bạo vì Thiên Hữu mà đặc biệt trải một lớp thảm dày, cho nên vô cùng thoải mái, Tàng Ngao tách hai chân quỳ ở hai bên hông Thiên hữu.

Chỉ cần nhìn diện mạo của Tàng Ngao, thật sự là một hài tử thật thà đáng yêu, nhất là hắn còn có một đôi mắt cười, ánh mắt còn lớn, luôn trợn tròn nhìn Thiên Hữu, làm cho Thiên Hữu cảm thấy đối mặt với mình vẫn là nhóc con năm đó.

Nhưng chỉ mấy năm, mình đã đến tuổi muốn chọn Tát Nhĩ, Tàng Ngao cũng đã trưởng thành, có dáng người tốt mà thú nhân đều xưng là ngạo nhân.

Bả vai rộng lớn cùng lồng ngực của hắn được bao phủ cơ bắp cân xứng, cơ bụng chỉ có sáu khối, nhưng lại rắn chắc, hơn nữa hắn còn có " vòng eo chó đực" điển hình nhất của thú nhân khuyển tộc, thô hơn báo tộc, nhỏ hơn sư hổ, sườn eo hơi phồng lên, bên hông có hai đường cong thật sâu kéo dài đến gốc đùi lớn của hắn, khi chỉ mặc váy da, hai đường cong cơ bắp này sẽ làm cho giống đực nhìn muốn trợn mắt. Bộ vị này, từng được phụ thân hắn gọi là " đường Nhân ngư", tuy rằng không biết đường nhân ngư là cái gì, nhưng đúng là phi thường gợi cảm.

Tàng Ngao căng thẳng nhìn Thiên Hữu, cho dù lúc không cười, vòng cười cũng làm cho hai má hắn có hai nếp nhăn, lại có nét mặt hắn tròn trịa càng thêm đáng yêu, chẳng biết tại sao, Thiên Hữu nghĩ tới một từ phụ thân hắn từng nói qua "Đồng nhan cự nhũ"*, Tàng Ngao có khuôn mặt trẻ thơ này, lại hết lần này tới lần khác là ngao thú nhân cường đại nhất không kém sư tộc, có phải ứng với hình dung của phụ thân hay không.

mặt trẻ con mà *** lớn.


Nghĩ tới đây, hắn đưa tay sờ lên cơ ngực của Tàng Ngao, thú nhân vốn cao lớn hơn giống đực rất nhiều, Tàng Ngao lại là người nổi bật trong đó, cho nên tay của Thiên Hữu thậm chí không thể che hết bộ ngực của hắn, làn da nóng bỏng bởi vì khẩn trương mà hơi phập phồng, Thiên Hữu đột nhiên giở trò xấu mà toàn bộ bàn tay hung hăng cầm lấy cơ ngực của Tàng Ngao.

"A... "Tàng Ngao đột nhiên bị" tập kích" theo bản năng bắt được cổ tay Thiên Hữu, Thiên Hữu chỉ cười nhìn hắn, Tàng Ngao đỏ mặt, chậm rãi buông hai tay xuống.

"Dang rộng cánh tay ra."

Thiên hữu nhẹ nhàng nói, Tàng ngao ngây người làm theo, bởi vì cơ ngực của hắn cũng căng ra khi hắn mở rộng cánh tay. "Bỏ xuống đi."

Tàng Ngao có chút thấp thỏm, là nhìn ra hắn có gì không ổn sao?

"Bình thường lúc luyện tập, ngươi có thể nâng lên bao nhiêu khóa đá?"Thiên Hữu đột nhiên hỏi vấn đề này, Tạng Ngao càng thêm khó hiểu: "kém không nhiều lắm tầm bốn trăm kg".

"Rất lợi hại".Thiên Hữu tán thưởng.

"Khó trách cơ ngực của ngươi phát triển như vậy". Tàng Ngao ngượng ngùng gãi đầu:" Không có, tuy rằng mẫu mụ nói cơ ngực của thú nhân phải rèn luyện đẹp mắt, cho nên ta đều cố gắng rèn luyện, nhưng ta luyện thế nào cũng kém thú nhân sư tộc và hổ tộc.

Là trời sinh tự nhiên, ta rất thích, vừa vặn còn dáng người Sư tộc ta luôn cảm thấy quá bá đạo, không có linh hoạt như ngươi. Lời nói của Thiên Hữu làm cho Tàng Ngao vui mừng nở nụ cười, hàm răng trắng noãn cùng hai vòng cười làm cho hắn nhìn qua đơn thuần cực kỳ, nhưng hắn giờ phút này lại toàn thân trần trụi quỳ gối trước mặt Thiên Hữu, ngực còn bị hai tay của Thiên Hữu vuốt ve, thật sự là dâm mỹ không chịu được.

"Bị ta vuốt ve như thế này, ngươi có cảm thấy xấu hổ không?"

Thiên Hữu đột nhiên quay đầu lại, Tàng Ngao có chút sửng sốt, sau đó mới ý thức được: "Ta không biết..."

"Phốc". Thiên Hữu nhịn không được bật cười.

" Vậy thì thôi đi. "Hắn muốn buông tay, lại bị Tàng Ngao bắt được cổ tay, Tàng Ngao vội vàng giải thích:" Ta cũng rất thích...... bị miện hạ sờ".

"Ngươi Còn gọi ta miện hạ sao?". Thiên Hữu nhịn không được lại cười lên, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Tàng Ngao.

Tàng Ngao kinh ngạc nhìn Thiên Hữu, không thể tin nói: "Ta... ta cũng có thể gọi ngươi giống như Bạch Nguyệt..."

"Ta chưa từng nói người khác không thể".

Vẻ mặt Thiên Hữu nhạt đi, nhưng Tàng Ngao đơn thuần không có nhìn được, hắn cực kỳ hưng phấn lắp bắp nói:"Thiên...... Thiên Hữu......"

"Vâng, Tàng Ngao". Thiên Hữu nói một cách dịu dàng.

Tàng Ngao nhịn không được lấy mu bàn tay che mặt mình: "Sao. sao có thể được." Hắn che miệng: " Ta hạnh phúc muốn chết..."

Thiên Hữu kinh ngạc trước động tác của hắn, rồi lại bị lời nói của hắn chọc cười, cố ý hạ giọng tới gần Tàng Ngao.

"Tàng Ngao...... Tát Nhĩ của ta......

Hiệu lực của những lời này quá rõ ràng, Tiểu Tàng Ngao bồng bột hữu lực ngẩng đầu lên, thậm chí ngay cả đầu vú dưới lòng bàn tay Thiên Hữu cũng ưỡn lên, màu đỏ lan từ trên mặt Tàng Ngao đến đường đến cổ, hắn mím chặt miệng, hai má hơi phồng lên, giống như bị nghẹn nói không ra lời.

Bàn tay của Thiên Hữu một đường hướng xuống phía dưới, vuốt ve làn da mềm mại bóng loáng của Tàng Ngao, cơ bắp nhìn cứng rắn như đá, nhưng lại có cảm giác rất mạnh mẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro