Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn để cho mọi người có chút ấn tượng tốt, nhưng nhìn hình dạng của hắn cùng với cái sừng vàng, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Ngược lại Bạo có chút không thể tin trừng mắt nhìn Thiên Hữu, bởi vì cái tay của Thiên Hữu vòng quanh eo hắn, mà  vẻ mặt tự nhiên cứ như bọn họ thật sự là Na Tát* vậy.

*Na tát: vợ chồng, phu phu.

“Bạo, ngươi kết hôn sao không nói cho ta biết, ta cũng không có chuẩn bị lễ vật, hay tới ăn mừng gì cả. “

Từ trong đám người đi tới có hai thú nhân thân hình phi thường cao lớn, tướng mạo cũng có chút soái khí, nhìn qua chung quanh có mấy giống đực nhìn bọn họ với ánh mắt nóng rực, Thiên Hữu híp mắt lại.

" Nham Trác, Nham Việt, cảm ơn hai  ngươi đã quan tâm."

 Bảo thản nhiên cười, im lặng nắm lấy tay Thiên Hữu muốn tách ra, nhưng Thiên Hữu lại giữ chặt eo hắn.

“Ta và Bạo đều không phải là người thích khoa trương.” 

Thiên hữu nắm chặt tay hắn không buông ra, quay đầu nhìn Bạo. Hắn nhấn mạnh từ khoa trương trong câu nói này, Bạo thông minh tất nhiên hiểu ý nên cũng dừng động tác lại.

“Ài, vậy thôi, chỉ cần ngươi cảm thấy hài lòng với Bạo là tốt rồi. "

Thú nhân đối diện nhún nhún vai, ánh mắt lướt qua từ trên người Thiên Hữu,không dừng lại ở đó còn đối với Bạo tiếc rẻ lắc tay rồi đi qua, mà nhiều người vây quanh Thiên Hữu cùng Bạo, cũng đều nhao nhao tản đi, ngược lại có mấy giống đực đi theo hai thú nhân kia.

Nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Thiên Hữu, hắn cười khẩy nói: "Có phải cũng rất tuấn đúng không? Nhưng ngươi đừng nghĩ nữa, bọn họ ngay cả Hồng giác cũng thấy chướng mắt, một lòng  chỉ muốn chờ Bạch giác.

“Bạch Giác ở bộ lạc các ngươi ít lắm sao?". Thiên Hữu lơ đễnh hỏi.

“Ngươi nghĩ rằng Bạch Giác là cải trắng sao? Ngươi cho rằng ở chỗ này là Bỉ Mông thành sao? “

Bạo đối với giọng điệu không chút để ý này của hắn rất bất mãn.

" Ngoại trừ tế ti cùng tộc trưởng, trong bộ lạc chỉ có hai Bạch Giác,  bất quá  cả hai đều lớn tuổi.

“Vậy bọn họ còn trông cậy vào cái gì?" 

Sau khi Thiên Hữu hỏi, sắc mặt Bạo càng không tốt: "Hằng năm Bộ lạc Sâm Lâm đều cử hành cuộc họp mặt  để tiện cho mọi người tìm được bạn đời thích hợp, vì vậy ngươi đừng nghĩ tới nữa”.

“Ta nghĩ cái gì? "

Thiên Hữu mím môi cười:" Ta đang nghĩ tới tát nhĩ của ta”.

Lúc này Bạo mới ý thức được Thiên Hữu vẫn còn một mực ôm eo hắn, không khỏi giãy dụa.

Thiên Hữu lại đem hai tay bòng qua  ôm hắn: "Cho dù bộ lạc của các ngươi có phong tục bất đồng, nhưng phong tục cơ bản vẫn không có thay đổi đi, thú nhân không chung phòng với giống đực, chẳng lẽ sẽ không bị người chê trách sao?"

Bạo kinh sợ giận dữ nhìn hắn: "Ngươi  vậy mà lại có chủ ý như vậy, ngươi nằm mơ đi?!

Sau khi thỏa hiệp buông tay ra, Thiên hữu thậm chí còn giơ tay lên và mở mặt ra vẻ không có ý xấu: "Sao vậy, chúng ta thật sự sẽ trở thành người xa lạ cả đời sao?"

“Vậy ngươi còn muốn thế nào? "

Bạo nghe xong những lời nói của Thiên Hữu, cũng có chút không biết phải làm sao. Kỳ thật không một thú nhân nào mà không mong ước tìm được một người ưu tú, ao ước về cuộc sống hạnh phúc chứ nhưng cha mẹ huynh đệ đều chết trong sự cố bất hạnh gặp phải Bạch Chuẩn, chính bản thân hắn cũng bị bọn họ nói thành đứa con của sự nguyền rủa, còn để lại vết sẹo khó coi trên mặt, hắn đã còn không hy vọng có được một người thực sự coi trọng mình.

Giống đực “bèo nước gặp trôi” mà hắn tình cờ nhặt được trong rừng rậm này liệu sẽ i là hạnh phúc của mình không? Bảo lướt qua suy nghĩ này trong đầu, ngẩng đầu lên, giả vờ làm gương mặt lạnh như băng nói: "Trở về thôi."

Thiên Hữu nhún nhún vai, cùng Bạo đi về phía bên kia bờ Thanh Nham. Vòng qua một cái góc lồi trước mắt, là có thể nhìn thấy một thác nước không tính là chảy xiết rủ xuống từ đỉnh thanh nham, thác nước này nằm ở giữa thanh nham, chảy vào rừng rậm. Ở hai bên thác nước, đều xây rất nhiều tầng thang đá được bố trí khéo léo, không ít người ở chỗ này múc nước từ thác nước.

Ngôi nhà của Bạo nằm sâu trong hang động ở tầng thứ tư, lớn hơn trong tưởng tượng của Thiên Hữu, bởi vì đây rõ ràng là một hang động, chứ không phải hang động của một thú nhân vẫn còn độc thân.

Nhìn từ bên ngoài, có một cánh cửa ra vào và bốn ô cửa sổ hình vuông  được cắt ra từ bức tường đá màu xanh. Bước vào từ cửa là một mái hiên được cắt ra từ một phần tường, ngăn cách một hang lớn. Nó được chia thành một hiên và một phòng ngủ, và cửa sổ mở ở bức tường bên ngoài của phòng ngủ, đưa ánh sáng tự nhiên vào nhà.

Mà ở chính giữa hang động là bếp lò, vừa có thể dùng để nấu cơm cũng có thể dùng bếp lửa chiếu sáng. Qua bếp lò bên trong còn có nhiều cái hang động, bất quá xem ra đã không có người ở, coi như dùng làm nhà kho.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro