Chương 1 - Pelsa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 – Pelsa (1)

16 năm sau.

« Một cuộc sống mà không có rượu và nữ nhân thì không đáng sống. Cô có đồng ý vậy không, thưa công chúa ? »

Aaron quàng tay quanh vai Cleo khi nhóm bốn người họ bước dọc theo con đường thôn đất đá đầy bụi bặm.

Họ đã ở trong cảng biển nơi đây nhiều lắm là hai giờ đồng hồ và anh ta thì đã say tí bỉ, một thực tế không quá đáng ngạc nhiên khi nói đến Aaron.

Ánh nhìn của Cleo hướng về người vệ sĩ hoàng gia. Đôi mắt anh ta lóe lên với vẻ không hài lòng về cự ly của Aaron với công chúa xứ Auro. Nhưng sự quan tâm của người vệ sĩ về vấn đề này là không cần thiết. Mặc dù con dao găm lộng lẫy được chạm khắc với trang sức mà Aaron luôn bao vào vỏ dao, thứ đang được đeo trên thắt lưng của anh ta, Aaron giờ đây còn không nguy hiểm hơn một con bướm. Một con bướm say xỉn.

« Tôi cũng đồng ý về việc này. »

Cô nói, chỉ nói dối một chút.

« Chúng ta sắp đến nơi chưa ? »

Mira hỏi. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu đỏ sẫm và làn da mịn màng không tì vết là bạn của cả Cleo và tì nữ của chị cô. Khi Emilia quyết định ở nhà do bị đau đầu đột xuất, cô ấy cứ khăng khăng để Mira đi cùng Cleo trong chuyến đi này. Một khi con tàu vừa đến bến cảng, một tá bạn bè của họ đã chọn cách thoải mái yên vị trên tàu trong khi Cleo và Mira tham gia với Aaron trên hành trình của anh ta đến một ngôi làng gần đó để tìm chai rượu vang « hoàn hảo ». Hầm rượu vang của cung điện chứa đựng hàng ngàn chai rượu vang đến từ cả Auro và Pelsa, nhưng Aaron đã được nghe nói về một vườn nho đặc biệt có sản lượng được cho là vô song. Theo lời thỉnh cầu của anh ta, Cleo đã đặt một trong những chiếc thuyền của cha mình và mời rất nhiều bạn bè của họ tham gia chuyến đi đến Pelsa, với một mục đích rõ ràng là để tìm kiếm chai rượu lý tưởng của anh ta.

« Đó sẽ là một câu hỏi cho Aaron. Anh ta là người dẫn đầu cuộc tìm kiếm đặc biệt này mà. »

Cleo rút chiếc áo choàng nhung được may bằng lông thú của mình lại gần hơn, để ngăn cản cái khí lạnh trong ngày. Trong khi mặt đất nhìn trống trải, một vài bông tuyết nhè nhẹ trôi lềnh bềnh dọc theo con đường rải sỏi của họ. Pelsa xa hơn về phía bắc so với Auro, nhưng nhiệt độ ở đây khiến cô ngạc nhiên. Auro ấm áp và ôn hòa, ngay cả trong những tháng mùa đông ảm đạm nhất, với những ngọn đồi xanh uốn lượn, những cây ôliu khỏe mạnh, và những vùng đất nông nghiệp ôn đới và giàu có bạt ngàn. Pelsa, ngược lại, có vẻ bụi bặm và xám xịt mà mắt ai cũng có thể nhìn thấy.

« Gần đến chưa? »

Aaron liền lặp lại câu hỏi đó.

« Gần đến chưa? Mira, hoa đào của lòng tôi, tất cả những điều tốt đẹp luôn đến với những người biết chờ đợi. Hãy nhớ lấy điều đó. »

« Thưa ngài, tôi là người kiên nhẫn nhất mà tôi biết. Nhưng chân tôi hơi đau rồi. »

Cô ấy nhanh chóng than phiền với một nụ cười.

« Đây là một ngày đẹp trời và tôi may mắn được đi cùng với hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Chúng ta phải cảm ơn nữ thần về sự huy hoàng và lộng lẫy mà chúng ta vừa được chào đón ở đây. »

Hướng ánh nhìn tới anh vệ sĩ, Cleo thấy anh ta liếc mắt. Khi anh nhận ra cô đang nhìn anh, anh không ngay lập tức quay đi như bất kỳ người vệ sĩ nào khác thường sẽ làm. Sự cố chấp khi anh đối diện với ánh nhìn của cô làm cô tò mò. Cô nhận ra rằng cô đã không nhìn thấy - hoặc, ít ra, chú ý đến - người vệ sĩ này trước ngày hôm nay.

« Anh tên gì? » Cô nói với anh.

« Tilon Ranus, thưa công chúa. »

« Chà, Tilon, anh có gì để thêm vào cuộc thảo luận của chúng tôi về việc từ chiều tới giờ chúng ta đã đi được bao xa không? »

Aaron cười nắc nẻ và tu ừng ực từ cái bình nhỏ của mình.

« Không, thưa công chúa. »

« Tôi thấy ngạc nhiên đó, trong khi anh là người được yêu cầu mang các thùng rượu đó trở lại tàu. »

« Đó là nhiệm vụ của tôi và vinh dự được phục vụ người. »

Cleo suy nghĩ một lúc. Tóc anh ta màu đồng đen, làn da anh rám nắng và không tì vết. Anh ta trông như một trong số người bạn giàu có của cô đang chờ trên con tàu chứ không như một người vệ sĩ trong quân phục mà cha cô đã khăng khăng bảo đi cùng họ trên chuyến hành trình này.

Aaron chắc đã nghĩ chính xác điều tương tự.

« Ngươi trông trẻ tuổi để làm một người vệ sĩ hoàng gia nhỉ. »

Lời nói của anh ta nhếch lên một cách say xỉn khi anh ta nhìn Tilon với một cái liếc mắt.

« Ngươi chắc không thể già hơn ta là bao. »

« Tôi mười tám tuổi, thưa ngài. »

Aaron khịt mũi.

« Ta phải sửa lại. Ngươi già hơn ta nhiều. Quá nhiều. »

« Một tuổi thôi » Cleo nhắc nhở Aaron.

« Một năm có thể là một sự sung sướng vĩnh cửu »

Aaron cười toe toét.

« Tôi dự định sẽ bám lấy cái tuổi trẻ, trẻ trung và vô trách nhiệm, này của tôi cho cái năm tháng mà tôi còn có được này. »

Cleo phớt lờ Aaron, vì tên của người vệ sĩ giờ đây vang lên trong đầu cô. Cô đã từng nghe lỏm cuộc trò chuyện của cha cô khi ông rời khỏi một trong những cuộc họp hội đồng của mình trong một thời gian ngắn để thảo luận về gia đình Ranus. Cha của Tilon đã chết chỉ một tuần trước đó — bị ném khỏi một con ngựa. Cổ ông ta đã gãy ngay lập tức.

« Tôi thông cảm về sự mất mát của anh »

Cô nói với sự chân thành tận đáy lòng.

« Simon Ranus được kính trọng như vệ sĩ cá nhân của cha tôi. »

Tilon gật đầu một cách cứng nhắc.

« Đó là một công việc mà ông ấy đã làm với niềm tự hào lớn lao. Và tôi hy vọng sẽ có vinh dự được cân nhắc đến khi Vua Corvin chọn thay thế cho ông ấy. »

Lông mày của Tilon cau lại với nhau như thể anh không ngờ cô biết về cái chết của cha mình. Một khía cạnh đau buồn lướt qua đôi mắt đen huyền của anh.

« Cảm ơn vì những lời tốt đẹp của người, thưa công chúa. »

Aaron khịt mũi to thành tiếng và Cleo bắn cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ.

« Ông ấy có phải là một người cha tốt không? » Cô hỏi.

« Là người tốt nhất. Ông ấy đã dạy tôi mọi thứ mà tôi biết từ lúc tôi có thể cầm một thanh kiếm. »

Cô gật đầu thông cảm.

« Thế thì kiến thức của ông ấy sẽ tiếp tục sống qua anh. »

Giờ đây, vẻ ngoài tăm tối điển trai của người vệ sĩ trẻ đã thu hút sự chú ý của cô, cô thấy khó có thể quay lại nhìn Aaron, người có dáng người gầy và làn da nhợt nhạt đang nói về cuộc sống đã trải qua ở trong nhà. Vai của Tilon rộng, cánh tay và ngực anh cơ bắp, và anh khoác lên bộ đồng phục vệ sĩ hoàng gia màu xanh đậm còn chuẩn hơn những gì cô có thể tưởng tượng.

Cảm thấy tội lỗi, cô buộc phải đưa sự chú ý của mình về với bạn bè.

« Aaron, cậu có thêm nửa giờ nữa trước khi chúng ta quay lại tàu. Chúng ta đang làm những người khác chờ đợi. »

Người xứ Auro rất thích các bữa tiệc, nhưng họ không được biết đến với sự kiên nhẫn vô tận. Tuy nhiên, vì bọn họ được đưa đến bến tàu của Pelsa bằng con thuyền của cha cô, nên họ vẫn phải đợi cho đến khi Cleo sẵn sàng rời đi.

« Cái chợ mà chúng ta đang đến đang ở ngay phía trước kia kìa » Aaron nói, ra dấu.

Cleo và Mira nhìn theo và thấy một cụm gian hàng bằng gỗ và những chiếc lều đầy màu sắc, có lẽ là khoảng 10 phút đi bộ nữa. Bóng dáng người dân dần hiện lên trước mặt, và đây là lần đầu tiên kể từ khi mà họ đi ngang qua một đám trẻ rách rưới vây quanh một đóm lửa khoảng một giờ trước.

« Cô sẽ sớm thấy xứng đáng với chuyến đi này. »

Rượu Pelsa được cho là một thức uống xứng đáng với nữ thần. Ngon, thanh đạm, không ngang hàng với bất kì vùng đất nào khác, và các tác dụng của nó không gây ra bệnh tật hoặc đau đầu vào ngày hôm sau, bất kể lượng hấp thụ vào là bao nhiêu đi nữa. Một số người nói rằng có ma thuật hệ mộc mạnh mẽ hỗ trợ việc này, nó nằm ở trong đất đai của Pelsa và trong chính các quả nho nữa, làm cho chúng thật hoàn hảo trong một vùng đất mà ở đó chứa đựng vô vàn khuyết điểm khác.

Cleo không định uống thử nó. Cô ấy không còn uống rượu nữa - trong nhiều tháng rồi. Trước đó, cô ấy đã hấp thụ phần rượu còn nhiều hơn cả phần rượu xứ Auro dành cho riêng mình, không ngon hơn giấm là mấy. Nhưng mọi người — ít ra là Cleo — không thưởng thức nó vì mùi vị; người ta uống cho say, cảm giác như không màng đến thế giới. Một cảm giác như vậy, cũng giống như nếu không có một neo để níu giữ lại gần bờ, có thể dẫn tới để bị trôi dạt vào lãnh thổ nguy hiểm. Và trong tương lai gần, Cleo không vội gì nhấm nháp thứ gì đó mạnh hơn nước hoặc nước ép đào.

Cleo nhìn Aaron nốc cạn cái bình nhỏ của mình. Anh ta không bao giờ thất bại trong việc uống cả phần của cô và của anh và không hề xin lỗi vì bất cứ chuyện gì anh ta làm khi vẫn trong sự ảnh hưởng của rượu. Bất chấp những thiếu sót của mình, nhiều người trong triều đình vẫn coi anh ta là một quý ngài mà cha cô sẽ chọn làm hôn phu tương lai của cô. Ý nghĩ đó khiến Cleo rùng mình, nhưng cô vẫn để cho anh ta ở gần. Vì Aaron biết một bí mật về Cleo. Mặc dù anh ta đã không đề cập đến nó trong nhiều tháng, nhưng cô chắc chắn anh ta không quên. Anh ta cũng sẽ không bao giờ quên.

Tiết lộ bí mật này sẽ hủy hoại cô.

Bởi vì điều này, cô chịu đựng anh ta với một nụ cười xã giao trên môi. Không ai có thể đoán được rằng cô rất ghét anh ta.

« Chúng ta tới rồi »

Aaron cuối cùng cũng thông báo khi họ bước vào cổng của chợ làng. Ngoài các quầy hàng, phía bên phải, Cleo nhìn thấy một số trang trại nhỏ và những ngôi nhà nhỏ ở khoảng cách gần. Mặc dù trông kém thịnh vượng hơn so với những trang trại cô nhìn thấy ở vùng nông thôn Auro, cô ngạc nhiên nhận thấy ra những cấu trúc đất sét nhỏ với mái tranh và cửa sổ nhỏ nhắn của họ dường như rất gọn gàng và rất được giữ gìn, trái ngược với ấn tượng của cô về Pelsa. Pelsa là một vùng đất đầy nông dân nghèo, được cai trị không phải bởi một vị vua, mà là một thủ lĩnh, mà một số người đồn đại vị thủ lĩnh này còn là một vị phù thủy mạnh mẽ. Mặc dù Pelsa ở khoảng cách gần gũi với Auro, tuy nhiên, Cleo hiếm khi dành sự quan tâm về người hàng xóm phương bắc của mình, còn hơn là dành một sự quan tâm mơ hồ không thường trực về những câu chuyện giải trí của những người Pelsa rất rất ư « hoang dã ».

Aaron dừng lại trước một gian hàng phủ một lớp vải màu tím sẫm phết xuống mặt đất bụi bặm.

Mira thở dài nhẹ nhõm. « Cuối cùng thì... »

Cleo quay sang bên trái chỉ để được chào đón bằng một đôi mắt lấp lánh màu đen trên khuôn mặt rám nắng và không tì vết. Cô lùi lại một bước theo bản năng và cảm thấy Tilon đang đứng vững chãi và thoải mái ở gần sau lưng mình. Người đàn ông kia trông thô ráp, thậm chí nguy hiểm, giống như vài người khác họ đã bắt gặp trên cuộc hành trình này kể từ khi họ đến Pelsa. Răng cửa của người bán rượu đã bị sứt mẻ nhưng vẫn trắng sáng trong ánh nắng mặt trời. Ông ta mặc bộ quần áo đơn giản, được làm từ vải lanh và da cừu đã mòn. Áo len dày thì để giữ ấm. Cảm thấy tự chủ được tình trạng tương tự, Cleo kéo chiếc áo choàng làm từ da chồn của mình gần chiếc váy lụa, màu xanh nhạt và thêu bởi vàng.

Aaron nhìn người đàn ông với sự thích thú.

« Ông là Sila Agallon? »

« Vâng. »

« Tốt. Hôm nay là ngày may mắn của ông, Sila. Ta đã được biết rằng rượu của ông là tốt nhất trong tất cả các loại của Pelsa. »

« Ngài đã nghe không sai. »

Một cô gái tóc đen đáng yêu xuất hiện từ phía sau quầy hàng.

« Cha ta là một người làm rượu vang có khiếu. »

« Đây là Felicia, con gái tôi. » Sila gật đầu với cô gái. « Một cô con gái đáng lẽ phải nên chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới của nó lúc này »

Cô ấy cười.

« Và để cha làm việc cả ngày đi khiêng những thùng rượu sao? Con đã thuyết phục cha đóng cửa hàng sớm rồi mà. »

« Có lẽ là vậy. »

Ánh mắt hài lòng trong đôi mắt đen của người bán rượu vang chuyển sang thái độ khinh khỉnh khi ông ta để ý thấy bộ đồ đẹp đẽ của Aaron.

« Vầy ngài có thể là ai? »

« Cả ông và cô con gái đáng yêu của ông đều có vinh dự tuyệt vời khi được làm thân với công chúa hoàng gia Cleiona Bellos của Auro. »

Aaron gật đầu về phía cô và sau đó là Mira.

« Đây là Quý Cô Mira Cassian. Và ta là Aaron Lagaris. Cha ta là công tước của Elder's Pitch trên bờ biển phía nam Auro. »

Con gái của người bán rượu nhìn Cleo, ngạc nhiên, và cúi đầu trịnh trọng.

« Một vinh dự, thưa công chúa. »

« Vâng, thật vinh dự »

Sila đồng ý, và Cleo không thể phát hiện sự mỉa mai trong giọng nói của ông.

« Chúng tôi thật hiếm khi có hoàng tộc từ Auro hoặc Limo đến thăm ngôi làng khiêm nhường của chúng tôi. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng. Tôi rất vinh dự được dâng lên cho người một ngụm uống thử trước khi chúng ta thảo luận về việc mua bán của người, thưa công chúa »

Cleo lắc đầu với một nụ cười.

« Aaron là người quan tâm đến đồ của ông. Tôi chỉ đơn giản là đi cùng anh ta tới đây. »

Người bán rượu trông có vẻ thất vọng, thậm chí một chút tổn thương.

« Kể cả như thế, người có thể lấy làm vinh dự nếm thử rượu vang của tôi — để uống mừng cho đám cưới của con gái tôi được không? »

Làm thế nào cô có thể từ chối yêu cầu đó được? Cô gật đầu, cố che giấu sự miễn cưỡng của mình.

« Tất nhiên. Đó là niềm vinh hạnh của tôi. »

Cô càng sớm làm như thế, cô có thể càng sớm rời khỏi khu chợ này. Trong khi nó đầy màu sắc và đông dân cư, vẫn có đó cái mùi không dễ chịu chút nào - như thể mùi của một giếng nước bẩn gần đó, mà trong không khí không có một mùi thơm của cây cỏ hay hoa lá để che lấp đi cái mùi hôi thối đó. Bất chấp sự phấn khích của Felicia về đám cưới sắp tới của cô, sự nghèo nàn của vùng đất này và những người dân ở đây thật thảm họa. Có lẽ Cleo cũng đã nên ở trên tàu trong khi Aaron lấy rượu cùng bạn bè của họ.

Tất cả những gì cô thực sự biết về Pelsa nhỏ bé, nghèo nàn là nó có một sự giàu có mà không phải hai vương quốc kia, dù có đánh phủ đầu đi chăng nữa, có thể chiếm lấy nó được. Đất đai ven biển của Pelsa đã phát triển những vườn nho khiến bất kỳ vùng đất nào khác phải xấu hổ. Nhiều người nói rằng phép thuật hệ mộc chịu trách nhiệm cho việc này. Cô đã nghe nhiều câu chuyện về những cây nho bị đánh cắp từ đất đai ở nơi đây, nhưng nó khô héo và chết đi gần như ngay lập tức khi chúng băng qua biên giới.

« Người sẽ là khách hàng cuối cùng của tôi » Sila nói. « Sau đó, tôi sẽ làm như con gái của tôi yêu cầu và đóng cửa hàng hết ngày hôm nay để chuẩn bị cho đám cưới của nó vào lúc hoàng hôn. »

« Ta chúc mừng hai người »

Aaron nói với vẻ không quan tâm khi anh nhìn lướt qua các chai rượu đang bày bán, đôi môi anh ta mím lại.

« Ông có cái ly thủy tinh nào phù hợp để bọn tôi nếm thử không? »

« Tất nhiên rồi »

Sila đi ra phía sau chiếc xe đẩy hàng và lục lọi một chiếc hộp bằng gỗ ọp ẹp. Ông ta rút ra ba cái ly thủy tinh chiếu lấy ánh sáng mặt trời và sau đó mở một chai rượu vang. Chất lỏng màu hổ phách nhạt nhẽo chảy vào trong các ly thủy tinh, ly đầu tiên ông đưa cho Cleo.

Tilon đột nhiên đứng ngay bên cạnh Cleo, giật lấy chiếc ly khỏi người bán rượu trước khi cô chạm vào nó. Mặc cho cái nhìn tăm tối trên khuôn mặt của người vệ sĩ khiến Sila lùi bước lại và liếc nhìn con gái mình.

Cleo giật mình há hốc vì sinh ngạc.

« Anh đang làm gì đấy? »

« Người có thể nếm thử thứ gì đó mà một người lạ mặt đưa cho người mà không có suy nghĩ gì sao? » Tilon hỏi gay gắt.

« Nó không có độc »

Anh nhìn xuống chiếc ly.

« Người có biết chắc chắn không? »

Cô nhìn anh sốt ruột. Anh nghĩ ai đó có thể đầu độc cô chăng? Cho mục đích gì? Sự bình an giữa các vùng đất đã kéo dài hơn một thế kỷ. Không có mối đe dọa nào ở đây cả. Có một vệ sĩ hoàng gia đi cùng với cô trong chuyến đi này là để xoa dịu người cha bảo bọc con cái thái quá, còn hơn bất kỳ sự cần thiết thực sự nào đó.

« Được rồi » Cô đưa tay cô về phía anh. « Hãy tự nhiên để trở thành người nếm rượu của tôi. Tôi chắc chắn sẽ không uống bất kì thứ gì nếu anh lăn đùng ra chết. »

« Nè, thật là lố bịch »

Aaron lè nhè. Anh ta túm lấy ly của mình và uống cạn nó ra mà không suy nghĩ gì.

Cleo nhìn anh ta một lúc.

« Tốt rồi? Vậy cậu có sắp chết chưa? »

Anh ta nhắm nghiền mắt lại, thưởng thức.

« Chết vì khát thôi. »

Sự chú ý của cô trở lại Tilon và cô mỉm cười chế giễu.

« Tôi có thể lấy lại ly của tôi được không? Hay anh nghĩ người bán rượu này đã dành thời gian để đầu độc từng người một? »

« Tất nhiên là không. Xin hãy tận hưởng. »

Anh đưa ly ra để cô cầm lấy nó. Ánh mắt đen huyền của Sila giờ đây đầy vẻ bối rối hơn là vẻ khó chịu trong vở bi hài kịch mà người vệ sĩ của cô đã gây ra.

Cleo cố gắng gượng lại sự nhận định tức thời của cô về sự sạch sẽ đầy nghi hoặc của ly thủy tinh.

« Tôi chắc chắn là nó ngon. »

Người bán rượu trông rất biết ơn. Tilon di chuyển trở lại để đứng ở phía bên phải của giỏ hàng, thoải mái nhưng thận trọng. Và cô nghĩ cha mình đã thận trọng quá mức.

Người bán rượu trông rất biết ơn. Tilon di chuyển trở lại để đứng ở phía bên phải của xe đẩy hàng, thoải mái nhưng thận trọng. Và cô nghĩ cha mình đã bảo vệ cô thái quá.

Trong khóe mắt cô, cô thấy Aaron lấy lại ly của mình và uống cạn ly thứ hai mà cô con gái của người bán rượu đã rót cho anh ta.

« Đáng kinh ngạc. Tuyệt đối không thể tin được, đúng như những gì ta đã được nghe. »

Mira nhấp một ngụm với một phong thái nữ tính hơn, trước khi lông mày của cô ấy nhếch lên vì ngạc nhiên.

« Rất tuyệt vời. »

Tốt rồi. Đến lượt cô. Cleo nếm thử hương vị của thứ chất lỏng này. Khoảnh khắc nó chạm vào lưỡi cô, chính bản thân cô còn thấy ngạc nhiên. Không phải vì nó có mùi vị khó chịu, mà là vì nó rất ngon — ngọt ngào, thanh đạm, không thể sánh với bất cứ thứ gì cô từng nếm thử trước đây. Nó khuấy động một khoái cảm bên trong cô còn nhiều hơn nữa. Con tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Thêm một vài ngụm nữa, đủ để cô uống cạn chiếc ly và rồi cô liếc nhìn qua bạn bè của mình. Quang cảnh trước mắt đột nhiên trở nên lung linh mở ảo với những vầng hào quang vàng chói bao quanh từng người, làm cho bọn họ trông thậm chí còn xinh đẹp hơn ban đầu. Aaron không còn trở nên phiền toái nữa trong mắt cô.

Và Tilon — mặc dù với những hành vi hống hách của anh ta – lại trông cực kì đẹp trai.

Thứ rượu này rất nguy hiểm; Không nghi ngờ gì về điều đó. Nó có giá trị bằng bất kỳ khoản tiền nào mà người bán rượu này có thể yêu cầu. Và Cleo bắt buộc phải cẩn thận và tránh xa nó càng xa càng tốt, ngay bây giờ và kể cả trong tương lai.

« Rượu của ông quả rất ngon »

Cô nói to và cố tỏ ra không quá hứng thú. Cô rất là muốn thêm một ly khác nhưng chợt nuốt trôi ý nghĩ đó của mình.

« Tôi rất mừng khi được nghe điều đó. » Sila rạng rỡ.

« Như tôi đã nói, cha tôi là một thiên tài. » Felicia gật đầu.

« Đúng đó, ta thấy rượu của ông rất đáng để mua »

Aaron nói lắp bắp. Anh ta đã uống rượu liên tục trong suốt cuộc hành trình với chiếc bình nhỏ mạ vàng mà anh ta luôn mang theo. Tại thời điểm này, thật bất ngờ khi anh ta có thể tiếp tục đứng vững mà không cần sự trợ giúp nào.

« Ta muốn bốn thùng vào ngày hôm nay và 12 thùng nữa gửi đến biệt thự của ta. »

« Điều đó chắc chắn có thể được sắp xếp. » Mắt Sila sáng lên.

« Ta sẽ trả cho ông 15 xu Auro cho mỗi thùng. »

Làn da rám nắng của người bán rượu chợt tái đi.

« Nhưng giá của nó phải ít nhất 40 mỗi thùng. Tôi đã từng nhận được tận 50 trước đây. »

Đôi môi Aaron mỏng dần hơn.

« Khi nào? Năm năm trước đây? Ngày nay, không kiếm được người để mua hàng để mà ông kiếm sống qua ngày. Limo cũng không phải là một khách hàng thân thiện lắm trong vài năm qua, phải không? Nhập khẩu rượu đắt đỏ như vầy là ưu tiên cuối cùng trong danh sách của họ dựa đặc điểm kinh tế hiện tại của họ. Do đó còn lại Auro, bởi vì nhiều người biết được rằng những người nông dân, những người bị Nữ Thần bỏ rơi như ông, còn không có hai xu dính túi để mà dành dụm. Mười lăm xu mỗi thùng là ưu đãi cuối cùng của ta. Xét đến việc ta muốn mười sáu thùng, và có lẽ nhiều hơn nữa trong tương lai gần, ta có thể nói đó là một ngày buôn bán tốt rồi. Không phải đó là số tiền làm quà lộng lẫy dành cho con gái của ông trong ngày cưới sao? Felicia? Còn tốt hơn là đóng cửa hàng sớm và để rồi không nhận được gì không phải sao? »

Felicia cắn chặt môi dưới của mình, lông mày cô cau lại với nhau.

« Đúng là có còn hơn khkoong. Tôi biết việc cưới hỏi tốn kém quá nhiều. Nhưng... tôi cũng không rõ. Cha? »

Sila như chuẩn bị nói gì đó nhưng ấp úng. Cleo chỉ quan sát một cách nửa vời, mọi sự tập trung của cô đang hướng vào việc cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn nhấm nháp cái ly mà Sila đã làm đầy nó cho cô. Aaron rất thích thương lượng. Đó là một sở thích của anh ta để có được mức giá tốt nhất có thể, bất kể thứ mà anh ta nhắm tới là gì.

« Tôi tất nhiên là không có ý thiếu tôn trọng »

Sila nói, siết chặt tay.

« Ngài có rộng lòng cho lên 25 xu cho mỗi thùng được không? »

« Không, ta sẽ không làm vậy. »

Aaron quan sát móng tay của mình.

« Rượu của ông đã tốt như vậy, ta biết có rất nhiều người bán rượu khác ở trong cái chợ bận rộn này, cũng như trên đường trở về con tàu, những người sẵn lòng chấp nhận lời đề nghị của ta. Ta có thể đem lời đề nghị của ta tới cho họ nếu ông muốn vụt mất cái giao dịch này. Đó là điều ông muốn phải không? »

« Không, tôi... »

Sila nuốt nước bọt, trán ông ta nhăn lại.

« Tôi muốn bán rượu. Đó là lý do tôi ở đây. Nhưng với 15 xu thì... »

« Ta có một ý tưởng tốt hơn. Tại sao chúng ta không cho nó thành mười bốn xu cho mỗi thùng nhỉ? »

Một tia sáng lóe lên sự gian ác xuất hiện trong đôi mắt màu xanh lá cây của Aaron.

« Và ông có 10 tiếng đếm để chấp nhận hoặc lời đề nghị của ta sẽ giảm 1 xu nữa. »

Mira lảng tránh đôi mắt khỏi cuộc tranh luận và cảm thấy xấu hổ. Cleo mở miệng, rồi nhớ lại những gì Aaron có thể làm với cái bí mật của cô nếu cô làm vậy, và cô ngậm miệng lại. Anh ta quyết định đem về loại rượu này với mức giá thấp nhất có thể. Và không phải là anh ta không có khả năng trả thêm giá, vì Cleo biết anh ta có đủ tiền ở trên người để mua bao nhiêu thùng cũng được kể cả ở mức giá cao nhất.

« Thôi được rồi »

Sila cuối cùng cũng lên tiếng qua hàm răng nghiến chặt, mặc dù nó có vẻ như đã làm ông ta đau đớn tột độ. Ông ta liếc nhìn Felicia trước khi chuyển sự chú ý về với Aaron.

« Mười bốn cho mỗi thùng và chỉ đối với mười sáu thùng. Tôi sẽ cho con gái của tôi một cái đám cưới mà con bé xứng đáng để có. »

« Tuyệt vời. Khi những người dân Auro chúng tôi luôn đảm bảo với ông rằng... »

Với một nụ cười mỉm ăn mừng chiến thắng, Aaron lục lọi túi của mình để lấy ra một cuộn giấy chi phiếu, đếm chúng rồi cho từng tờ vào lòng bàn tay đang mở rộng của người đàn ông. Bây giờ mọi việc còn rõ ràng hơn cả, về việc tổng số tiền chi trả chỉ là một phần nhỏ so với những gì Aaron đang có ở trong người. Với cái nhìn phẫn nộ trong mắt Sila, sự sỉ nhục không chỉ dừng lại ở đó.

« ... Những quả nho... » Aaron tiếp tục, « ...sẽ không bao giờ thất bại trong việc cứu đói cho cái đất nước này. »

[Rượu làm từ nho, mà nho đặc biệt chỉ kiếm được ở Pelsa]

Hai dáng người tiếp cận gian hàng từ bên trái của Cleo.

« Felicia » một giọng trầm ấm hỏi. « Em còn đang làm gì ở đây? Không phải em nên ở bên bạn bè và thay trang phục sao? »

« Sớm thôi, Toma » cô thì thầm. « Chúng em sắp xong việc ở đây. »

Cleo liếc sang trái. Cả hai cậu trai tiến đến gần gian hàng đều có mái tóc màu tối, gần như đen. Đôi lông mày đen thẫm xiên chéo phía trên đôi mắt màu nâu đồng. Bọn họ nhìn cao ráo với bờ vai rộng và rám nắng. Toma, người anh lớn trong cả hai người, sắp bước qua tuổi đôi mươi, nhìn chăm chú nghiên cứu người cha và cô em gái của mình.

« Có chuyện gì không ổn sao ? »

« Không ổn? »

Sila nói qua hàm răng nghiến chặt.

« Tất nhiên là không. Cha đang thực hiện một giao dịch thôi, đó là tất cả. »

« Cha đang nói dối. Cha nhìn rất buồn bã ngay lúc này. Con có thể cho là thế. »

« Cha không có. »

Cậu trai còn lại liếc nhìn Aaron và sau đó đến Cleo và Mira.

« Có phải những người này đang cố lừa cha không, chưa cha? »

« Jona » Sila nói với vẻ mệt mỏi, « đây không phải là việc của con. »

« Đây đúng là việc của con, thưa cha. Người đàn ông này đã ... » --- Ánh mắt của Jona lướt nhìn một cách rà soát bao quát Aaron với sự chán ghét thẳng thừng không cần che giấu --- « ...đồng ý trả tiền cho cha bao nhiêu? »

« Mười bốn mỗi thùng » Aaron đưa ra con số một cách bình thản. « Một mức giá hợp lý mà cha của ngươi đã, không còn gì vui hơn được nữa, chấp nhận. »

« Mười bốn? » Jona lắp bắp. « Sao ngươi dám xúc phạm ông ấy như thế? »

Toma túm lấy sau áo của Jona và kéo cậu ta lùi lại. « Bình tĩnh lại. »

Đôi mắt đen của Jona lóe lên. « Khi cha của chúng ta bị lợi dụng bởi những tên khốn ngớ ngẩn mặc đồ nhung đồ lụa này, em đã bị xúc phạm. »

« Tên khốn? » Giọng Aaron như băng giá. « Ngươi đang gọi ai là một tên khốn thế hả, thằng nông dân kia? »

Toma từ từ quay lại, sự giận dữ tràn đầy trong ánh mắt anh ta. "Em trai tôi gọi ngươi là một thằng khốn đấy. Đồ con hoang. »

Và cái tên gọi đó, Cleo nghĩ đến một cảm giác bất an, là một điều tồi tệ bậc nhất mà ai đó có thể xưng hô với Aaron. Đây không phải là điều được biết đến rộng rãi, nhưng anh ta đúng là một đứa con hoang. Được sinh ra bởi một người hầu gái tóc vàng xinh đẹp mà cha anh từng để ý đến. Vì vợ của Sebastien Lagaris bị hiếm muộn, bà ta đã tự mình lấy đi đứa trẻ đó từ lúc nó mới được sinh ra. Người hầu gái đó, mẹ ruột của Aaron, đã chết ngay sau đó vì những lý do bí ẩn mà không ai dám cả gan thắc mắc từ đó đến giờ. Nhưng vẫn còn đó những lời truyền miệng. Và những lời truyền miệng đó đến được tai của Aaron khi anh đủ lớn để hiểu nó nghĩa là gì. »

« Thưa công chúa? »

Tilon hỏi, như thể đang tìm kiếm mệnh lệnh của cô để tiến hành can thiệp. Cô đặt bàn tay của mình lên cánh tay Aaron để ngăn anh ta lại. Thật không cần thiết để việc này trở nên náo loạn thêm được nữa.

« Đi thôi, Aaron »

Cô trao đổi ánh nhìn đầy lo lắng với Mira, người đang bồn chồn đặt ly rượu thứ hai của mình xuống.

Sự chú ý của Aaron không rời khỏi Toma.

« Ngươi dám sỉ nhục ta sao? »

« Ông nên vâng lời cô bạn gái nhỏ của ông và đi đi » Toma khuyên. « Càng sớm càng tốt. »

« Và ngay sau khi cha ngươi đi lấy mấy thùng rượu vang cho ta, ta sẽ vui vẻ hơn mà làm điều đó. »

« Hãy quên rượu đi. Đi đi và tự thấy mình may mắn là tôi đã không làm lớn chuyện vì cái sự xúc phạm của ông đối với cha tôi. Ông ấy có thể nhìn cả tin và sẵn lòng bán phá giá. Tôi thì không. »

Aaron giận điên lên, sự lăng mạ và say xỉn đã quẳng sự bình tĩnh trước đây của anh ta sang một bên, càng làm anh ta dũng cảm hơn nhiều khi phải đối mặt với hai người Pelsa cơ bắp và cao lớn.

« Ngươi có biết ta là ai không? »

« Chúng tôi có cần quan tâm không? » Jona và anh trai nhìn nhau.

« Ta là Aaron Lagaris, con trai của Sebastien Lagaris, công tước của Elder's Pitch. Ta đứng đây trong cái chợ này của ngươi được dẫn dắt bởi không ai khác là Công chúa Cleiona Bellos của Auro. Hãy thể hiện cho bọn ta thấy sự tôn kính đi. »

« Thật lố bịch, Aaron. » Cleo rít lên một hơi nhỏ giữa hai hàm răng của cô. Cô ước rằng anh ta không gây ra cái bầu không khí như thế này.

Mira luồn cánh tay qua phía Cleo và siết chặt tay cô ấy. Đi thôi, cô ấy dường như đang ra hiệu như thế.

« Ôi, điện hạ của tôi. » Sự mỉa mai li ti trên từng lời nói của Jona khi anh cúi đầu với vẻ chế nhạo. « Cả hai điện hạ của tôi. Đây là một vinh dự thực sự để được diện kiến sự hiện diện sáng chói của hai ngài. »

« Ta có thể cho ngươi bay đầu vì sự vô lễ đó, » Aaron nhún vai. « Cả hai ngươi và cha ngươi. Em gái ngươi nữa. »

« Con bé không dính dáng gì đến chuyện này » Toma gầm gừ.

« Để ta đoán nhé, nếu đây là ngày cưới của cô ta, ta sẽ cho rằng cô ta đã có con rồi phải không? Ta đã nghe nói rằng những đứa con gái Pelsa không chờ tới hôn nhân trước khi đám chúng nó dạng chân ra cho bất cứ ai có đủ tiền để trả cho chúng. »

Aaron liếc nhìn Felicia, người trông có vẻ bị nhục mạ và đầy căm phẫn.

« Ta có một số tiền đây. Có lẽ ngươi có thể chú ý tới ta khoảng nửa tiếng, trước khi đến hoàng hôn. »

« Aaron! » Cleo gắt lên và kinh hãi.

Việc anh ta lờ cô hoàn toàn là điều không đáng ngạc nhiên. Jona hướng ánh mắt giận dữ của mình lên cô – hừng hực đến mức cô cảm thấy như bị hỏa thiêu bởi nó.

Toma, người dường như không dễ nổi nóng trong số hai anh em, đưa ánh mắt tăm tối và thâm độc độc nhất mà cô từng thấy trong cuộc đời cô về phía Aaron.

« Tao có thể giết mày vì đã nói một điều như thế với em gái tao. »

« Thử xem. » Aaron nở một nụ cười mỏng.

Cleo cuối cùng cũng liếc qua vai cô hướng tới một Tilon đầy nản chí, người mà cô đã đơn thuần ra lệnh không được can thiệp vào. Giờ thì rõ ràng là cô không hề nắm được quyền kiểm soát tình huống này. Tất cả những gì cô muốn làm là trở lại tàu và để lại tất cả sự khó chịu này lại phía sau càng xa càng tốt. Nhưng giờ đã quá muộn rồi.

Như được thêm sức sau sự sỉ nhục hướng tới em gái mình, Toma bay tới Aaron với đấm tay nắm chặt. Mira giật mình há hốc vì kinh ngạc và đưa tay lên che đi đôi mắt. Chắc chắn Toma sẽ dễ dàng chiến thắng trong cuộc chiến giữa hai người và bầm dập một Aaron mỏng manh thành một khối thịt đẫm máu. Nhưng Aaron có vũ khí - con dao găm được gắn đá quý trang trọng mà anh ta vẫn đeo ở hông.

Bây giờ nó đã ở trong tầm tay Aaron.

Toma không thấy con dao găm đó. Khi anh ta tiến lại gần hơn và nắm lấy áo của Aaron, Aaron đâm con dao của anh vào cổ họng của Toma. Đôi bàn tay của chàng thanh niên di chuyển nhanh về phía cổ của mình khi máu bắt đầu phọt ra như nước, mắt anh ta mở to vì sốc và đau đớn. Sau chốc lát, anh ta ngã quỵ xuống đầu gối và sau đó hoàn toàn đổ sụp xuống đất. Hai tay vẫn chụp lấy cổ họng, con dao găm vẫn còn đâm sâu vào trong đó. Dòng máu nhanh chóng hình thành một vũng nước đỏ thẫm quanh đầu của anh ta.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Cleo bịt chặt lại miệng mình lại để không phải thét lên. Một người khác đã hét lên - Felicia thốt ra một tiếng thét thất thanh trong nỗi kinh hoàng đến nỗi như đóng bằng dòng máu trong người Cleo. Và đột nhiên những phần tử còn lại của khu chợ đồng loạt nhận ra những gì đã xảy ra.

Tiếng hét thất thanh qua cả khu chợ. Bất chợt có những cá thể ở xung quanh cô tức tốc chạy đến, chen lấn và xô đẩy. Cô hoảng sợ thét lên. Tilon kẹp cánh tay của mình quanh eo Cleo và gần như giật mạnh cô lại về phía sau. Jona đã bắt đầu hướng về cô và Aaron, nỗi sầu khổ và cơn giận dữ khắc sâu trên mặt anh ta. Tilon đẩy Mira về phía trước mặt mình và kéo Cleo về trong vòng tay của anh, Aaron cũng gần ngay sau đó. Họ tháo chạy khỏi khu chợ trong khi những lời giận dữ của Jona vẫn bám theo họ.

« Mày tiêu rồi! Tao sẽ giết mày vì điều này! Cả hai đứa bọn mày! »

« Hắn ta xứng đáng bị như vậy » Aaron gầm gừ. « Hắn ta đang tính giết tao. Tao chỉ tự vệ mà thôi »

« Xin hãy tiếp tục bước đi, thưa ngài » Tilon càu nhàu, giọng nói như kinh tởm. Họ xô đẩy qua khỏi đám đông, đi những bước đi loạng choạng theo lối mòn trở về con tàu.

Toma sẽ không còn sống để thấy em gái mình kết hôn nữa. Felicia sẽ không bao giờ gặp lại anh trai cô lần nào nữa - thay vào đó cô đã chứng kiến ​​việc anh mình bị sát hại ngay trong ngày cưới của mình. Rượu vang mà Cleo đã uống như thể khuấy động và trở nên chua chát trong dạ dày cô. Cô giật mạnh ra khỏi nắm tay của Tilon và nôn mửa xối xả trên con đường.

Cô có thể đã để Tilon ngăn việc này lại trước khi nó vượt quá tầm kiểm soát. Nhưng cô đã không làm thế.

Có vẻ như không có kẻ bám đuôi đuổi theo họ, và sau một khoảng thời gian, rõ ràng là người dân xứ Pelsa đang để họ rời đi. Họ chậm dần lại những bước sải chân nhanh chóng. Cleo giữ đầu mình cúi thấp, với sự giúp đỡ của Mira bên cạnh. Nhóm bốn người cứ bước đi trong một sự im lặng tuyệt đối bỏ mặc đi khung cảnh bụi bặm hiện giờ.

Cleo nghĩ cô sẽ không bao giờ có thể quên được hình ảnh đôi mắt đầy đau đớn của chàng trai đó trong tâm trí cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro