Chương 12: Chú thích mẹ tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt thấy tiền tới tay lại lần nữa không cánh mà bay, Doãn Thiến Thiến tức tới điên người.

Cũng may nghĩ tới Doãn Tiểu Mạt vẫn giữ lại cái thai đó, Doãn Thiến Thiến miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Không nghĩ tới Doãn Tiểu Mạt lại sinh đôi. Doãn Thiến Thiến lập tức nổi long tham mua chuộc bác sĩ rồi ôm một đứa một đứa đi.

Vốn chỉ muốn chuộc tiền Cung Thiếu Thần, nhưng Cung Thiếu Thần không nhìn rõ diện mạo của người khi đó nên nhận nhầm ả thành Doãn Tiểu Mạt, liền muốn nguyện ý phụ trách.

Địa vị vương tử phi đầy dụ hoặc nên ả nào có từ chối.

"Vị trí Vương Tử phi là của ta, ai cũng đừng mong đoạt lấy." Doãn Thiến Thiến biểu tình nháy mắt trở nên âm ngoan vô cùng, "Bên người con toàn bộ là người của Cung Thiếu Thần nên không tiện hành động bừa, mẹ người đi tra thử đi, nếu Doãn Tiểu Mạt thật sự đến Ninh quốc thì mẹ biết làm thế nào rồi chứ?"

"Yên tâm đi, mẹ khẳng định sẽ không để cho cô ta xuât hiện trước măt con rể." Triệu Duyệt Dung không khỏi âm ngoan.

Từng đó năm cũng đủ để bà ta biết tính tình của Cung Thiếu Thần.

Nếu chuyện bà và con gái bại lộ thì kết cục cũng không đơn giản chỉ là bị đuổi đi.

Chừng đó năm sống trong nhung lụa bà cũng không muốn trở lại như trước kia.

Chỉ là Ninh quốc lớn như vậy muốn tìm một người không có thông tin cụ thể thì không hề đơn giản chút nào.

Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không biết có người đang muốn tìm cô, sau khi ăn bửa tối ấm áp với con trai cô liền nói chuyện phải đi dự tiệc với con trai.

"Bảo bối một mình ở nhà buổi tối có sợ không?"

"Mẹ có thể về sớm một chút không?" Cung Khải Hiên mất mát mà rũ xuống đầu nhỏ, hắn đương nhiên không sợ mà chỉ là muốn ở cùng mẹ nhiều hơn một chút.

Doãn Tiểu Mạt lập tức đau lòng, vội cam đoan nói: "Mẹ hứa, yến hội kết thúc mẹ lập tức về với con ngay."

"Được ạ." Cung Khải Hiên vẫn là héo héo, có chút nhấc không nổi tinh thần.

Doãn Tiểu Mạt càng thêm đau lòng, "Bảo bối có phải là mệt không? Có muốn ngủ trưa một chút không"

"Muốn mẹ ôm ngủ."

"Được được, mẹ ôm con ngủ."

Con trai bảo bối gần đây hình như rất thích làm nũng.

Bất quá trẻ con phải ở một nơi xa lạ phản ứng như thế là chuyện bình thường, xem ra cô phải dành nhiều thời gian hơn để chăn sóc con.

Doãn Tiểu Mạt rất nhanh tìm được một lý do thích hợp.

"Ai vậy?" Doãn Tiểu Mạt mắt nhắm mắt mở mà ra mở cửa, thấy người ngoài cửa lập tức trừng mắt, "Cố tiên sinh, anh tới có việc gì sao?"

Ông trời, hình tượng của cô!

Đối diện Cố tiên sinh một thân tây trang đắc tiền, mà cô, một thân áo ngủ giá vài đồng, đầu tóc rối bời, nói không chừng khóe mắt con có ghèn......

Doãn Tiểu Mạt mặt lập tức đỏ bừng , chỉ hận khôn có một cái hố để chui xuống.

Cố Sâm đem hộp quà trong tay đưa cho Doãn Tiểu Mạt, cười nói:" Anh mang lễ phục tới cho em. Nhưng mà...... Có lẽ anh đến không đúng lúc, phiền tới em đang nghỉ ngơi sao?"

"Không...... Không có, em tỉnh lại lâu rồi." Doãn Tiểu Mạt sắc mặt càng thêm đỏ lên.

"Anh, anh vào uống chén trà, em đi rửa mặt một chút." Cô vội vội vàng vàng rót cho Cố Sâm chén trà rồi hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh.

Cố Sâm nhìn bóng dáng vội vàng của cô không nhịn được khẽ cười, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Lúc này, bên cạnh lại truyền đến một tiếng nói lạnh như băng, tuy rằng còn non nớt nhưng không che được sự lạnh lùng và địch ý.

"Chú là ai?"

Cố Sâm vừa quay lại liền thấy mộ bé trai cao hơn đầu gối hắn một tí, trắng trắng, nộn nộn, rất đáng yêu.

Hắn biết Doãn Tiểu Mạt có một đứa con trai, nhưng đứa bé này có vẻ khác hoàn toàn so với những gì hắn đã tra được.

Điều tra rõ ràng nói hoạt bát, dễ gần, nhưng đứa trẻ trước mặt này lại có vẻ quá lạnh lùng.

Hơn nữa, loại khí chất này không phải chỉ ở bên ngoài mà là tận trong xương cốt.

Hắn thậm chí còn cảm thấy sát khí ẩn ẩn trên người đứa bé này.

Nếu trước mặt hắn là một người trưởng thành thì hắn cũng không kinh ngạc lắm, nhưng đây chỉ là một bé trai sáu tuổi thì hắn hoàn toàn chấn kinh rồi.

"Chú là bạn của mẹ cháu, cháu có thể kêu chú là chú Cố." Cố Sâm ôn hòa cười cười.

Hắn thích Doãn Tiểu Mạt, mà yêu ai thì yêu cả đường đi lối về.

Cung Khải Hiên nhìn người trước mặt vui vẻ dịu dàng, lập tức cảnh giác, trên mặt địch ý càng đậm, "Chú thích mẹ tôi?"

Người này muốn cướp mẹ đi, chuyện đâu có dễ như vậy?!

Tuy rằng...... Tuy rằng hắn thừa nhận người trước mặt này nhìn rất ưu tú, nhưng hắn vẫn là không thích, khắng định nhạc nhạc cũng không muốn người này làm ba ba.

Cố Sâm sửng sốt một chút, mới nghiêm túc mà mở miệng nói: "Đúng vậy, chú thích mẹ cháu."

Hắn cũng không vì nhóc trước mặt là một đứa trẻ con mà vòng vo, với lại nhóc này có chỗ nào giống trẻ con, nên hắn hoàn toàn xem như một người lớn mà đối đãi .

Trịnh trọng mà được việc nói: "Chú yêu mẹ cháu là thật lòng, chú cũng sẽ xem cháu như con ruột mà đối đãi."

Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Một lớn một nhỏ đang giằng co cũng không hẹn mà quay đầu lại, thần kinh thô của Doãn Tiểu Mạt cũng không phát hiện được bất thường gì.

"A, bảo bối của mẹ cũng dậy rồi à, lại đây mẹ giới thiệu một chút, đây là chú Cố, bạn của mẹ."

Cung Khải Hiên không tình nguyện mà hô một tiếng, "Chào chú Cố."

Cố Sâm mày không khỏi nhảy nhảy, đứa nhỏ này quả nhiên không đơn giản.

Rõ ràng là rất không thích hắn nhưng trước mặt tiểu Mạt thì một chút khí phách khi nãy cũng không thấy, ngay cả là người lớn thì mấy làm được như vậy.

Mà đứa nhỏ này mới sáu tuổi, quả thực là yêu nghiệt.

Trực giác nói cho Cố Sâm, hắn muốn theo đuổi thiểu Mạt thì nhóc này chính là thử thách lớn nhất a.

Trong lòng không khỏi cười khổ.

Trên mặt lại như cũ cười ôn hòa, "Chào nhạc nhạc, rất vui khi biết cháu. Tối nay chú có một bửa tiệc, có thể cho chú mượn mẹ cháu một chút không?"

Doãn Tiểu Mạt vội nói: "Em đã nói với tiểu nhạc rồi, tiểu nhạc của mẹ rất ngoan đúng không?"

Cung Khải Hiên âm thầm cắn răng, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn người đang cười mười phần giống hồ ly kia.

Hắn không muốn mẹ ra ngoài cùng với tên này, nhưng vì muốn làm bé ngoan trong mắt mẹ nên hắn không thể không cắn răng mà gật đầu đồng ý.

Đều là tên này sai, hắn phải mau chóng làm cho ba ba và mẹ thành đôi, không thể để tên này cướp mẹ trước được.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, một cái đầy mặt ôn hòa, một cái lạnh băng đề phòng, ở giữa như có lửa tóe lên.

Thần kinh thô của Doãn Tiểu Mạt vẫn không thấy điều gì khác thường, mấy câu nói của Cố Sâm liền thành công lừa được cô ra cửa.

Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, sau khi đi ra cửa hàngtrang điểm, Doãn Tiểu Mạt vẫn không thể tin được người trong gương kia lạichính là mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro