Chương 14: Sự chật vật của vương tử điện hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi nhé, tôi còn có việc, không thể tiếp tục cùng anh trò chuyện rồi." Doãn Tiểu Mạt tay buông đĩa bánh xuống, xoay người muốn rời đi.

Lý Chính Hạo lại không muốn buông tha nên bắt cánh tay của nàng lại, "Cô bỏ đi là có ý gì, cô bỏ đi là muốn tôi mất hết mặt mũi phải không?"

"Anh buông tay tôi ra." Doãn Tiểu Mạt cảm thấy đôi tay đang nắm lấy cánh tay mình như đang tỏa ra hơi thở của ác ma, cô đột nhiên rùng mình một cái, nhanh chóng rút tay về, lạnh giọng nói: "Vị tiên sinh này xin hãy tự trọng."

Trong yến hội của hoàng thất mà lại có những loại người bại hoại này sao.

"Ha ha" Lý Chính Hạo cười khinh thường, nói: "Cố Sâm có thể cho cô cái gì, tôi sẽ cho cô gấp đôi, chỉ cần cô hầu hạ tôi cho tốt, tôi vui vẻ thì cô muốn gì chẳng được. Cô thấy sao?"

Nơi này là hoàng cung, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại, cô không thể đem lại phiền toái cho Cố tiên sinh.

Doãn Tiểu Mạt tự thôi miên bản thân một lúc lâu, mới có thể áp chế ý định muốn đánh tên nam nhân trước mặt xuống.

Bình tĩnh nói: "Xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi không bán thân."

Thật may có người hầu rượu đi qua, Doãn Tiểu Mạt vội hỏi: "Xin chào, có thể chỉ tôi toilet ở đâu không?"

Cô không tin, cô trốn đến toilet nữ, người này cũng có thể đi theo vào.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Chính Hạo nhìn Doãn Tiểu Mạt, những vẫn không buông tha nàng. Hắn đứng trước cửa toilet nữ nói, "Có bản lĩnh thì cô cứ ở trong đó luôn đi."

Ở trong toilet, Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm bất an, muốn gọi điện cho Cố Sâm, nhưng lại sợ quấy rầy anh.

Đang do dự không biết nên làm thế nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Tiểu thư, Lý Chính Hạo đã đi rồi, cô có thể ra được rồi đó."

Giọng nói của người đàn ông này tuy lạnh lùng, ảm đạm nhưng lại khiến người ta vô cùng yên tâm.

Doãn Tiểu Mạt cẩn thận mở cửa, đối diện với cặp ưng nhãn sắc bén, một trận run rẩy xuất hiện trong đầu khiến nàng liền bất động.

Đôi mắt này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi đời này nàng sẽ không bao giờ quên được.

Trong cái đêm định mệnh đó, thứ duy nhất cô nhớ về tên nam nhân kia là cặp mắt sắc bén như loài dã thú - thứ mà tên nam nhân trước mắt này đang sở hữu.

"Xem đến ngây người rồi sao?" Cung Thiếu Thần nhìn bộ dạng ngây người của Doãn Tiểu Mạt, trong mắt liền xẹt qua một ý cười.

Bộ dạng của Doãn Tiểu Mạt làm hắn không khỏi nghĩ đến con trai Cung Khải Hiên, bộ dạng hai người phát ngốc lại vô cùng giống nhau.

Như thế nghĩ, hắn lạnh băng mà ngữ khí cũng nhịn không được mềm mại vài phần.

Doãn Tiểu Mạt giật mình, ngay lập tức thanh tỉnh.

Tuy rằng đôi mắt rất giống, nhưng  thanh âm tựa như không giống, có thể là nhầm lẫn, sao người kia có thể là cô gái trước mặt được chứ?

Nhưng quả thật đôi mắt này rất giống, cô theo bản năng liền có chút bài xích, "Cảm ơn anh giúp tôi đuổi cái tên Lý Chính Hạo kia đi, Cố học trưởng có lẽ đang tìm tôi, xin thất lễ."

"Tôi vừa mới giúp cô đó, chỉ với một câu cảm ơn liền tính chuồn sao?" Cung Thiếu Thần nhướng mày, ngăn cản nàng đi.

Doãn Tiểu Mạt ngay lập tức cảnh giác, "Anh muốn gì?"

Chẳng lẽ "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa", mới đuổi một con sói đi, lại đối mặt ngay với hổ dữ.

"Làm bạn gái của tôi đi?" .Thời điểm Cung Thiếu Thần nói ra những lời này, trong lòng có thập phần tự tin.

Toàn bộ Ninh Quốc không biết có bao nhiêu cô gái đều mong ước sà vào lòng hắn, hiện tại lại là hắn chủ động yêu cầu, có ai có thể từ chối chứ?

"Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp đâu."

"Sao?" Nụ cười nhếch mép của Cung Thiếu Thần bỗng cứng ngắc.

Nữ nhân tầm thường này mà dám cự tuyệt hắn?

"Cô gái, cô không biết tôi là ai sao?"

Trong mắt Doãn Tiểu Mạt xuất hiện tia khinh miệt, "Anh có là ai cũng không liên quan đến tôi, anh hãy tránh ra, nếu còn dây dưa, tôi liền kêu bảo vệ đó."

Tên này nhìn đẹp trai phong độ vậy mà lại là dạng mặt người dạ thú.

"Cô... á!" Cung Thiếu Thần duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay Doãn Tiểu Mạt, lại không nghĩ rằng, Doãn Tiểu Mạt nâng chân lên hung hăng đạp vào chân hắn.

Doãn Tiểu Mạt nhấn mạnh gót nhọn của giày cao gót, Cung Thiếu Thần không khỏi đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Doãn Tiểu Mạt nhân cơ hội liền thoát khỏi tay của hắn rồi chạy vội vào giữa yến hội, cô không nghĩ tới phản ứng của Cung Thiếu Thần vô cùng mau lẹ, chỉ một khắc liền bắt được nàng.

Cô không khỏi luống cuống, "Anh muốn làm cái gì, buông tay, ta muốn hét lên bây giờ."

Vừa rồi nàng thấy không có người, mới dám đá tên đàn ông này, cũng không biết bây giờ cô la lên có ai đến cứu không.

Cung Thiếu Thần dùng sức đẩy, liền đem Doãn Tiểu Mạt đẩy lên tường.

Một tay bắt lấy hai tay Doãn Tiểu Mạt, một tay đè lên tường ngay sát mặt cô, đem cả người cô bao phủ dưới thân mình.

Bị giam cầm như vậy, lại tiếp xúc gần gũi, Doãn Tiểu Mạt càng thêm cảm nhận rõ hơi thở mãnh liệt của Cung Thiếu Thần,gương mặt trắng nõn nhịn không được dần dần đỏ lên.

"Anh buông ra, lưu manh, vô lại!" Doãn Tiểu Mạt hung hăng trừng mắt với Cung Thiếu Thần, cô sợ hãi cảnh cáo: "Anh...... Anh nếu dám làm gì, tôi...... Tôi liền la lớn, nhất định sẽ có người đến bắt anh đó."

Bên ngoài chính là yến hội, lúc nào cũng sẽ có người tới đây, mà tên đàn ông này chắc cũng sẽ không dám làm gì quá giới hạn ở cái địa phận này đâu.

"Ha ha." Cung Thiếu Thần không khỏi cười khẽ ra tiếng, nhướng mày nói: "Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì với cô?"

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với loại trò chơi này, mong anh mau buông tôi ra. Anh như vậy đã cấu thành tội quấy rối tình dục rồi đấy có biết không?"

Nói chuyện thì nói bình thường thôi, dựa sát như vậy để làm gì.

Doãn Tiểu Mạt muốn né tránh ánh mắt của Cung Thiếu Thần.

"Cô biết có bao nhiêu cô gái mơ tưởng muốn trèo lên giường của ta không?" Cung Thiếu Thần nhìn chằm chằm cái cổ thon dài trắng ngần trước mắt, trong đầu liền hiện lên những khát vọng không tên.

Bất tri bất giác hắn liền cúi đầu, đem môi mình đặt lên cổ nàng.

Cảm xúc trơn mịn trên môi làm toàn bộ đầu óc của hắn bị hấp dẫn, lưu luyến không rời. 

Doãn Tiểu Mạt cảm giác được sự ướt át trên cổ, cả người tức khắc cứng đờ, sự sợ hãi nháy mắt lan ra toàn thân.

Cả người như mất hồn,cô hoàn toàn mất khống chế, theo bản năng liền lên gối đối phương.

"Ngô"

Cung Thiếu Thần kêu lên một tiếng, biểu tình nháy mắt vặn vẹo.

Mặc kệ là đàn ông cao, to, đen, hôi cỡ nào, bị tấn công  như vậy, đều đau đến thấu đến kêu cha gọi mẹ.

Doãn Tiểu Mạt kinh hoàng nhìn hắn một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.

"Tiểu Mạt, thì ra em ở chỗ này." Lúc này, Cố Sâm lại đột nhiên đi tới.

Nhìn thấy một bên là Cung Thiếu Thần, trong mắt không khỏi thoát ra một tia kinh ngạc, đồng thời âm thầm cảnh giác, "Không nghĩ tới vương tử điện hạ cư nhiên lại trốn tới chỗ này, trách không được tất cả mọi người đều không thể tìm được ngài ở đâu."

Doãn Tiểu Mạt không khỏi kinh ngạc mà trừng lớn mắt, tên đàn ông đùa giỡn với cô lại  là vương tử?

Cô vừa mới đánh vương tử?!

Trời ạ, cô không đánh hỏng thằng em của anh ta chứ, nếu thật sự xảy ra vấn đề, cô chắc chắn sẽ không sống yên thân.

Doãn Tiểu Mạt không khỏi mịt mờ nhìn lướt qua nửa thân dưới của Cung Thiếu Thần, mắt ẩn chứa sự lo lắng.

Khóe mắt Cung Thiếu Thần liếc thấy tầm mắt của Doãn Tiểu Mạt, sắc mặt không khỏi đen hắc.

Hắn đời này, đây là lần thứ hai bị nữ nhân làm cho chật vật như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#3s